Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 195: Ba Vân




Cũng không biết mất bao lâu tiếng hét thảm thiết mới dứt.

“Cho ngươi ôm tiếp”, Sở Linh tức tối đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đạp cho Diệp Thành một cái, vả lại, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia còn viết rõ chữ: “Đã”.

Còn Diệp Thành trông như con lợn chết nằm bẹp trên mặt đất, hắn bị đánh hoa mắt chóng mặt.

“Người đi rồi, còn giả bộ?”, Sở Huyên ngồi bên nhàn nhã uống trà nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.

Cô vừa nói xong thì Diệp Thành đã nhảy lên, hai mắt tím đen như gấu trúc liếc ngang liếc dọc, thấy Sở Linh đi rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có điều cũng mịn mà thơm thật”, đúng là khỏi sẹo thì quên đau, khi thấy khuôn mặt Sở Huyên, Diệp Thành lại đưa đôi tay mình lên hít hà.

Trước đó hắn không nghĩ được nhiều, giờ nghĩ lại, mùi hương lưu trên đôi bàn tay hắn và mùi hương trên cơ thể Sở Linh đêm hôm đó quả là giống nhau.

Diệp Thành bất giác nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó, dù hắn có cố quên thế nào cũng không quên được.

“Tiểu tử, ngươi cũng to gan thật đấy, đến cả muội muội của sư phụ mà cũng dám ôm”, ở bên, Sở Huyên mỉm cười lên tiếng.

“Vậy đã là gì chứ”, Diệp Thành xoa xoa mũi, thầm nghĩ mình còn lên giường với cô ấy rồi kia mà, vả lại giờ chỉ ôm có một tí.

Đương nhiên câu này hắn chỉ có thể nói thầm trong bụng, nếu không thì Sở Huyên chắc chắn sẽ bóp chết hắn ngay tại chỗ.

“Con vẫn tưởng người dạy con tu luyện là người cơ”, nghĩ tới cảnh mình bị đem ra trêu đùa, Diệp Thành tức tối nhìn Sở Huyên, hắn suýt chút nữa thì bị sư phụ xinh đẹp này hại chết.

“Nghe ý của ngươi kìa, nếu như người dạy dỗ ngươi là ta thì ngươi cũng tuỳ tiện ôm như vậy sao?”, Sở Huyên lại lần nữa nhìn khuôn mặt đang sưng vêu lên của Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú.

“Vậy con ôm người thì người có đánh con không?”, Diệp Thành xoa xoa tay cười khà khà nhìn Sở Huyên.

“Ngươi có thể thử”, Sở Huyên không nhìn Diệp Thành, chỉ giơ tay ra xoay qua xoay lại.

Thấy vậy Diệp Thành mỉm cười: “Thế thôi con không thử nữa đâu”.

Là đồ đệ, hắn rất hiểu sư phụ mình, nếu mà lao đến ôm sư phụ thật thì giây phút sau hắn sẽ bị ấn xuống đất đánh cho ra trò.

“Chắc chắn không thử nữa chứ?”  
“Không ạ”.

“Đã không thử nữa thì nói vào việc chính”, Sở Huyên không mất thời gian với Diệp Thành thêm, cô lấy ra một viên đan dược màu xanh bên trong túi đựng đồ ra.

“Ăn nó đi”, Sở Huyên đưa đan dược cho Diệp Thành.

Thấy vậy, Diệp Thành giây phút trước còn đang thẫn thờ thì giây phút sau đã sáng cả mắt lên.

“Đa tạ sư phụ, hi hi hi”, Diệp Thành tiến lên trước, hắn nhận lấy đan dược, ánh mắt lấp lánh nhìn viên linh đan màu xanh ba vân kia.

Linh đan ba vân.

Diệp Thành thở gấp hơn, giây phút này hắn phải khắc ghi vì ngoài Thiên Tịch Đan ra thì đây chính là viên đan dược cấp cao nhất mà hắn từng trông thấy.

“Là linh đan ba vân sao?”, Diệp Thành nuốt nước miếng, ánh mắt lấp lánh nhìn viên linh đan trong tay.

Nó chỉ to bằng quả nho, sáng long lanh, toả ra mùi hương thơm nồng, ánh sáng xanh bao quanh viên linh đan cho người ta có một cảm giác khoan khoái rất lạ thường.

“Viên đan dược này tên là Hồn Linh Đan, là đan dược thượng phẩm bồi bổ linh hồn”, ở bên, Sở Huyên lên tiếng giới thiệu.

“Đan dược bồi bổ linh hồn”, nghe vậy, Diệp Thành càng kích động hơn, hắn há miệng định nhét luôn viên linh đan vào trong.

Có điều khi viên linh đan vừa vào gần đến miệng, hắn đã phải khựng lại vì có hiện tượng lạ xuất hiện.

Ấy!  
Diệp Thành bất ngờ, để Hồn Linh Đan lại gần hơn, nói chính xác là hắn đưa viên Hồn Linh Đan sát gần Tiên Luân Nhãn, bên mắt trái hắn hơi nheo lại, Diệp Thành ngỡ ngàng nhận ra hắn có thể trông thấy hình ảnh của Từ Phúc trong viên đan dược này, vả lại còn là cảnh tượng Từ Phúc luyện đan.

Diệp Thành thẫn thờ đứng đó.

Hồn Linh Đan mặc dù nhỏ nhưng cảnh tượng mà hắn có thể nhìn thấy từ trong viên Hồn Linh Đan này lại được phóng to.

Đó là cảnh tượng Từ Phúc đang luyện đan và nói chính xác hơn là cảnh tượng Từ Phúc luyện chế Hồn Linh Đan.

Mỗi một công đoạn, mỗi một bước thực hiện, mỗi một bí quyết kiểm soát lửa đều được phóng to lên, vả lại được ghi lại trong Tiên Luân Nhãn của hắn.

“Là linh hồn lạc ấn của Từ Phúc”, Diệp Thành lẩm bẩm.

Thông thường luyện đan sư khi luyện đan cần sự phối hợp cao độ của linh hồn lực, còn bên trong mỗi một loại đan dược mà luyện đan sư luyện ra đều có linh hồn lạc ấn của bọn họ.

Linh hồn lạc ấn này bao gồm cả quá trình bọn họ luyện đan.

Bị ngắt mạch suy nghĩ, Diệp Thành vội nhìn sang Sở Huyên, hắn chỉ vào Hồn Linh Đan, hỏi: “Sư phụ, viên linh đan này là do Từ Phúc trưởng lão luyện chế ra sao?”  
“Nếu không thì ngươi nghĩ là ai?”  
“Quả nhiên”, có được đáp án của Sở Huyên, Diệp Thành càng khẳng định vào những suy đoán của mình là đúng, linh hồn lạc ấn mà Hồn Linh Đan diễn tiến ra chính là của Từ Phúc, còn viên Hồn Linh Đan do Từ Phúc luyện chế ra.

Lúc này, Diệp Thành vui sướng chỉ muốn nhảy cẫng lên.

Vả lại hắn đã không kiếm chế được cảm xúc của mình, vậy nếu quay về Tiểu Linh Viên, lấy một nửa viên Thiên Tịch Đan bên trong vách tường ra thì có thể diễn tiến lại linh hồn lạc ấn của Thiên Tịch Đan rồi, và từ đó đương nhiên có được phương pháp luyện chế Thiên Tịch Đan.

“Vui quá, ha ha ha….”, không biết là do kích động hay thế nào mà Diệp Thành thẫn thờ hồi lâu đột nhiên bật cười thành tiếng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.