Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 6: Mật Thuật Phấn Thiên




Diệp Thành đã tìm thấy một ngọn núi nhỏ, nơi này cây cối rậm rạp, thế nhưng so với với tam đại chủ phong thì ngọn núi này cũng không phải ngọn núi nhỏ như bình thường.

Phù!  
Thở ra một hơi, Diệp Thành rút thanh Thiên Khuyết dắt trước người mình, sau đó rạch vào ngón tay để một giọt máu chảy vào kiếm, mục đích khiến binh khí nhận chủ.

Chẳng mấy chốc, máu tươi thấm vào thanh Thiên Khuyết, thanh Thiên Khuyết lập tức rung lên, một đường sáng xanh loé sáng, tiếp sau đó là một luồng thông tin khổng lồ cứ thế thâm nhập vào não bộ hắn.

Ôi…!  
Cảm giác đau đớn đột nhiên ập đến phần não bộ khiến Diệp Thành vội ôm trán, rít lên đau đớn.

Có điều, cơn đau đến nhanh và đi cũng rất nhanh.

Không lâu sau, Diệp Thành vỗ vỗ đầu khiến từng đường gân xanh nổi trên trán dần lặn đi.

Đôi mắt nhìn có phần mơ hồ cũng theo đó mà rõ ràng hơn, ngược lại trên mặt hắn lại xuất hiện nét vui mừng không thể che giấu.

“Man Hoang Luyện Thể”, Diệp Thành thở gấp.

Hắn vui mừng như vậy cũng là vì một phần mật thuật chứa đựng bên trong thanh Thiên Khuyết.

Vì giọt máu của hắn nhận chủ nên mới tiếp xúc với phong ấn trên thanh Thiên Khuyết, mở ra mật thuật với cái tên Man Hoang Luyện Thể.

“Đúng là chọn được bảo vật rồi”, cố gắng kiềm chế mọi hào hứng tò mò, Diệp Thành hoang mang quỳ gối dưới nền đất, tĩnh lặng lĩnh hội sự kỳ diệu của mật thuật kia.

Thông qua việc lĩnh hội, Diệp Thành phát hiện ra Man Hoang Luyện Thể chính là một bộ mật thuật dùng để tôi luyện cơ thể.

“Luyện cốt tạo tuỷ, rèn gân thông mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn dũa da thịt”.

Diệp Thành nói tới đâu thì tim hắn đập liên hồi tới đó, thế nhưng mười sáu chữ này lại chính là lời giải thích tường tận nhất về Man Hoang Luyện Thể.

Không sai, đây chính là Man Hoang Luyện Thể, cái mà nó tôi luyện chính là từng phần da thịt, từng đoạn xương tuỷ, từng phần cơ mạch, chính là mật pháp rèn luyện thân thể tối ưu nhất.

Mọi đau đớn mà mật thuật mang lại khi tu luyện không hề nhẹ nhàng hơn tùng xẻo, cực hình.

“Không biết mật pháp này do tên điên nào tạo ra”, Diệp Thành mở to mắt ngạc nhiên.

Đây tuyệt đối là thuật pháp bá đạo tối cao.

Thế nhưng sau đó, trong mắt hắn lại loé lên ánh sáng nóng bỏng.

Mặc dù Man Hoang Luyện Thể cần người tu luyện chịu đựng những đau đớn mà người thường không thể chịu đựng được, thế nhưng sau khi tu luyện thì lợi ích mang lại vô cùng to lớn.

Khi luyện thành, người tu luyện sẽ có một cơ thể kim cang bất bại, nói có thể dời non lấp bể cũng chẳng quá.

Vả lại mật thuật này không phải ai cũng có thể luyện ra được, còn người tu luyện cần phải có “lửa” trong người.

Diệp Thành ý thức được điều này.

Man Hoang Luyện Thể rõ ràng được tạo ra để hắn thử sức, còn việc có được Man Hoang Luyện Thể chính là số mệnh mang tới cho hắn.

Trong cơ thể hắn có ngọn lửa rạo rực và đó chính là món quà mà trời ban cho hắn.

“Trời xanh đã cho tao có được mày, vậy thì tao sẽ không để mày tồn tại vô ích”, Diệp Thành thầm nghĩ và quyết định tu luyện mật pháp Man Hoang Luyện Thể.

Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ nhắm mắt.

Sau một khắc điều tiết khí tức và lĩnh hội, hắn bắt đầu xoay chuyển môn pháp Man Hoang Luyện Thể.

Rắc!                Mật pháp luyện thể vừa được xoay chuyển, cơ thể Diệp Thành phát ra âm thanh xương cốt va chạm với nhau, tiên hoả đan hải như thiêu đốt toàn thân.

Cơn đau đớn đột nhiên ập đến khiến hắn bất giác rít lên.

Âm thanh như vậy cứ vang lên không ngớt, Diệp Thành trong cơn đau đớn vẫn chưa nhận ra bảy trăm hai mươi huyệt vị của mình được xung phá liên tiếp.

Các huyệt vị được khai thông, tiếp sau đó là kỳ kinh bát mạch được đả thông nhờ quá trình luyện cốt.

Hự…  
Diệp Thành rít lên qua kẽ răng, toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi một đoạn gân cốt, mỗi một phần da thịt dường như sắp rách ra đến nơi, cơn đau đớn khiến hắn ngất lịm đi.

Từng phần gân cốt bắt đầu dãn ra rồi dần dần co vào, cứ thế lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn.

Trán Diệp Thành nổi lên từng đường gân xanh, đôi mắt đen láy kia đã hằn lên từng đường máu đỏ, cả cơ thể hắn như có cả hàng chục nghìn mũi kim đâm vào.

Sau ba tiếng đồng hồ hắn như mất hết toàn bộ sức lực, nằm vật ra đất.

Lần đầu luyện thể, suýt thì mất mạng, thế nhưng hắn cố gắng lắm mới có thể xoay chuyển được một tiểu chu thiên.

“Suýt thì mất mạng”, Diệp Thành thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Thế nhưng dù là vậy thì trong mắt hắn vẫn mang theo sự hưng phấn và vui mừng.

Hắn hiểu rằng việc luyện thể không phải chuyện ngày một ngày hai mà là cả quá trình lâu dài, cần trải qua đau đớn để sống sót, đây là một con đường đầy gian khổ.

Cố gắng ngồi xuống lần nữa, Diệp Thành bắt đầu quan sát bên trong cơ thể.

Quả nhiên, việc luyện thể của hắn không hẳn không thu được thành quả.

Gân cốt cứng rắn dẻo dai hơn thấy rõ.

Trên từng đoạn xương còn có những luồng ánh sáng quấn quanh.

Lại nhìn sang cơ thể bên ngoài, phần da thịt bám đầy tạp chất màu đen, đó chính là vật bài tiết sau khi cơ thể trải qua quá trình rèn luyện và còn bốc mùi hôi khó chịu.

Cơn gió nhẹ thổi qua kẽ cửa cũng khiến cho Diệp Thành cảm thấy khoan khoái.

Sau đó, linh khí mỏng manh của đất trời bắt đầu quy tụ lại, các huyệt vị, lỗ chân lông trên toàn cơ thể bắt đầu giãn ra, hấp thu linh khí của đất trời, giúp hắn dưỡng gân dưỡng cốt, gội rửa những bụi bặm trên cơ thể.

Một ngày trước hắn mới bị đuổi khỏi Chính Dương Tông, không nhà để về.

Cũng vì cơ duyên may mắn nên có được tiên hoả, lại cũng vì cơ duyên nên được đưa tới Hằng Nhạc Tông, trở thành đệ tử của Hằng Nhạc Tông khiến hắn có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

“Là tạo hoá trêu người sao?”, Diệp Thành khẽ thở dài nhưng lại không thể che giấu vẻ châm biếm hiện lên trong đôi mắt.

Hắn dừng mạch suy nghĩ, bắt đầu tính toán quá trình tu luyện tiếp theo.

Dung lượng lớn của vùng đan hải cho hắn quá nhiều lợi ích, thế nhưng cũng mang lại cho hắn rất nhiều mặt hại, đó chính là việc thăng cấp vượt tầng cảnh giới khó khăn.

Mặc dù đệ tử thực tập mỗi tháng đều có thể nhận một bình Ngọc Linh Dịch từ tông môn nhưng đối với cái dạ dày to đùng này của hắn mà nói thì một bình Ngọc Linh Dịch vẫn không đủ dính răng.

Nếu như vậy thì hắn phải nỗ lực nhiều hơn nữa, càng không thể tu luyện theo cách thông thường.

Diệp Thành nghĩ tới nhiệm vụ trong tông môn, phàm là nhiệm vụ tông môn đưa ra thì đều có có thưởng hậu hĩnh khiến đệ tử có động lực chăm chỉ tu luyện.

Khi còn ở Chính Dương Tông, hắn cũng thường xuyên nhận nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của Hằng Nhạc Tông có lẽ cũng gần giống với Chính Dương Tông.

Nghĩ vậy, Diệp Thành từ từ nhắm mắt và dần chìm vào cơn mơ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.