Thuần Phục

Chương 33: Năm sau




Thật ra Tô Chỉ không nhớ được cảm giác đón năm mới cùng gia đình là như thế nào nữa.

Lần cuối cô đón giao thừa cùng Tô Xương Minh và Tề Mỹ Ngọc có lẽ là trước lúc lên tiểu học. Thời gian đã trôi qua quá lâu, cô đã không còn nhớ bất cứ điều gì nữa. Chỉ nhớ rằng sau này dù là ở nhà của Tô Xương Minh, hay nhà của bác họ, cô đều không được phép tham gia đón giao thừa.

Bởi vì cô là đồ “xui xẻo”.

Vào mỗi đêm giao thừa, cô đều phải ở một mình trong căn phòng ngủ. Qua khung cửa sổ nhỏ, ngắm nhìn những tràng pháo hoa bay lên nổ tung trên bầu trời. Trong khu nhà có những đứa trẻ cầm pháo hoa túm năm tụm ba lại với nhau. Chúng xúng xính quần áo mới đón Tết, chúng cười đùa vui vẻ, chúng cùng nhau châm đốt cả một chùm pháo.

Mùa đông ở Bắc Xuyên rất lạnh, nhưng lúc đó cô vẫn thích len lén hé mở một khe cửa sổ nho nhỏ.

Gió bấc lạnh lẽo xen lẫn cùng mùi khói của pháo hoa, cô nhoài người lên khe nhỏ bên mép cửa hít một hơi thật sâu, tưởng tượng mình cũng là một phần của khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ ấy.

Thế nhưng năm nay cô lại có thể cùng Trình Hoài Cẩn đón giao thừa, cô đã mua một bộ bài mới, tự nhủ rằng năm nay bản thân sẽ không phải cô đơn một mình nữa.

Buổi chiều hôm giao thừa, cả nhà họ Trình đều vô cùng tất bật.

Trình Viễn Đông đã mời một thầy tới nhà viết câu đối Tết ở trong phòng khách, cả đám người cũng ở đó quây quần chuyện trò với nhau.

Tô Chỉ không muốn qua đó góp vui, Trình Hoài Cẩn bèn bảo cô ở trong phòng làm bài tập hoặc ngủ một lúc cũng được, không cần phải ra ngoài để đối phó. Khi nào đến bữa tối anh sẽ đi gọi cô.

Tô Chỉ đồng ý, sau đó xác nhận lại với anh chuyện tối nay hai người có thể chơi bài một lúc.

“Chắc sẽ hơi muộn đấy,” Trình Hoài Cẩn đứng trước cửa phòng cô, nói, “trong nhà có nhiều quy tắc, ăn cơm xong còn phải nán lại một lúc, buổi chiều cháu cứ ngủ một giấc trước đi, tránh cho buổi tối không thức nổi.”

“Không đâu.” Trong lòng Tô Chỉ có chút hân hoan khó kìm nén, bởi vì đây là lần đầu cô được đón giao thừa, “Chỉ cần chú không buồn ngủ là được.”

Trình Hoài Cẩn “ừm” một tiếng rồi quay người đi tới phòng khách.

Đi tới sân, có thể nhìn những thấy bước chân vội vã qua lại của người giúp việc. Trình Viễn Đông thích nhất là thói phông bạt lấy oai, mà nhất là vào dịp Tết hàng năm.

Trình Hoài Cẩn rảo bước đi qua, chẳng mấy chốc đã tới phòng khách.

Trong gian phòng khách rộng rãi, ở chính giữa bày một cái bàn vuông.

Một thầy đang ngồi đó viết câu đối Tết, bên cạnh đã trải phẳng phiu vài bức câu đối vừa viết xong, chờ mực khô sẽ có người tới mang đi dán khắp nơi trong sân nhà.

Trình Hoài Cẩn bước vào phòng khách chào hỏi Trình Viễn Đông và Trình Hoài Lĩnh. Trình Viễn Đông khẽ gật đầu ra hiệu cho anh ngồi xuống, rồi sau đó lại tiếp tục quay sang nói chuyện với Trình Hoài Lĩnh.

Trong phòng khách thoang thoảng mùi gỗ đàn hương vấn vít đâu đây, Trình Hoài Cẩn lặng lẽ ngồi xuống. Dì giúp việc mang lên cho anh một chén trà nóng.

Lúc này Trình Viễn Đông mới đưa mắt nhìn sang đây: “Đây là loại trà mới chú Giang vừa cho người gửi tới, anh uống thử đi.”

Trình Hoài Cẩn đưa tay cầm chén trà lên nhấp một ngụm. Mùi trà nồng đậm, ngọt thanh mà không đắng chát, hậu vị rất thanh, là trà ngon loại thượng hạng.

“Quả là đẳng cấp của chú Giang.” Anh đặt chén trà xuống.

Trình Viễn Đông “ừm” một tiếng, nom có vẻ rất hài lòng với phản ứng của anh.

“Qua vài hôm nữa anh qua đó thăm hỏi chú Giang một tiếng, Nghiên Nguyệt cũng về được một thời gian rồi, từ nhỏ hai đứa anh đã lớn lên bên nhau, không nên xa cách như thế.”

Trình Hoài Lĩnh ngồi một bên không lên tiếng, anh ta đưa tay vuốt nhẹ chén trà, ánh mắt liếc nhìn về phía Trình Hoài Cẩn đang ngồi đối diện.

“Chuyện nên làm cả.” Nhưng Trình Hoài Cẩn cũng rất bình tĩnh.

Trình Viễn Đông và Trình Hoài Lĩnh đưa mắt nhìn nhau, lại nói: “Qua năm nay anh cũng đã hai tám rồi, mấy năm nay tôi không hối thúc gì anh, cứ để mặc anh tự do một mình ở Bắc Xuyên, nhưng giờ cũng là lúc anh nên xem xét đến chuyện của mình rồi.”

Thật ra giọng điệu của Trình Viễn Đông cũng không có chỗ nào khác lạ, nhưng trong lòng ba người đang có mặt ở đó làm sao mà không hiểu cho được.

Trình Hoài Cẩn nhìn anh cả một cái. Trước kia Trình Hoài Lĩnh chỉ dám kín kẽ kêu anh cân nhắc chuyện hôn sự với nhà họ Giang, mà giờ đây Trình Viễn Đông cũng đã mở lời nhắc tới chuyện này.

“Em nghe nói dự án anh hai phụ trách cách đây không lâu lại bị cho dừng hoạt động rồi”. Trình Hoài Cẩn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trình Viễn Đông, anh quay sang nhìn về phía Trình Hoài Lĩnh.

“Đây là chuyện công việc của tôi, chưa đến lượt cậu ở đây khua chân múa tay.” Trình Hoài Lĩnh nhíu chặt mày, ra chiều rất không hài lòng với câu chất vấn của Trình Hoài Cẩn.

“Sau lần bị tố cáo đợt trước, nếu anh cả nghe em khuyên một câu, tạm thời tránh thời điểm đầu sóng ngọn gió này ra, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục ra tay như hiện giờ.” Trình Hoài Cẩn lạnh giọng nói, “Nếu còn cứ khăng khăng đương đầu như vậy, đến lúc đó khó dám chắc sẽ không bị người ta nắm thóp rồi rước vạ vào người.”

Chén trà rơi xuống "choang" một tiếng.

Trình Hoài Lĩnh nghiêm nghị nói: "Vẫn chưa đến lượt cậu dạy đời tôi, phải làm như thế nào trong lòng tôi tự có tính toán, cậu lo cái thân mình cho tốt đi!"

Ngón tay Trình Hoài Cẩn siết chặt thành chén trà, giọng điệu vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Em chỉ mong anh cả có thể ngồi xuống suy nghĩ cho thật kĩ, cứ nóng vội muốn ăn xổi như thế này thì cuối cùng…”

“Trình Hoài Cẩn!” Trình Hoài Lĩnh đã bị chọc giận, anh ta đứng bật dậy tiến lên hai bước, “Vậy là cậu có ý gì đây, còn muốn tôi phải chờ thêm mấy năm nữa? Tôi còn có thể lỡ dở thêm bao nhiêu năm nữa đây?”

Sự tức giận đã tuôn trào trong giọng điệu của Trình Hoài Lĩnh, đôi mắt anh ta nhìn chòng chọc vào Trình Hoài Cẩn.

“Ồn ào cái gì.” Bất chợt, Trình Viễn Đông lạnh giọng lên tiếng, ánh mắt ông ta quét lên người Trình Hoài Cẩn, nói: "Anh cả anh cũng không ép buộc anh phải kết hôn với Giang Nghiên Nguyệt ngay bây giờ, chẳng qua là chuyện đôi bên cùng có lợi, nói để cho anh cân nhắc thôi, nhưng cái dáng vẻ anh lúc này là đang muốn tạo phản đấy phải không!”

Trong phòng khách rộng lớn, giọng nói của Trình Viễn Đông cũng dễ dàng bị khuếch đại.

Tựa như cơn sóng vỗ mạnh vào tảng đá ngầm, tức khắc bật lại thành những gợn sóng khổng lồ.

Trình Hoài Cẩn nhìn hai người đàn ông trước mặt, im lặng hồi lâu. Sau đó anh nói: “Nếu như bắt tay với nhà họ Giang là đôi bên cùng có lợi, e là con đã bị sắp xếp kết hôn với Giang Nghiên Nguyệt từ lâu rồi.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng buông chén trà ra, đứng thẳng người dậy.

“Nhà họ Giang quả thực bề thế lớn mạnh, nhưng cũng là lầu cao vòi vọi trăm thước. (*) Nhất là khi chú Giang đã chọn phe cánh từ lâu, có thể một bước lên mây thì cũng có thể một giây ngã ngựa. Nhà họ Trình chúng ta bấy lâu nay đều thận trọng dè dặt không theo phe nào nên mới có thể tiến xa như vậy.”

(*) Ý chỉ càng đứng trên đỉnh cao thì càng dễ hứng chịu sóng gió, nôm na có thể hiểu tương tự câu “cây cao đón gió cả”.

“Bây giờ hai người lại nói hợp lực với nhà họ Giang là đôi bên cùng có lợi, chẳng thà nói là lo nghĩ cho tiền đồ của anh cả, cho nên không thể không đánh cược toàn bộ gia nghiệp để đứng chung chiến tuyến với nhà họ Giang.”

Giọng nói của Trình Hoài Cẩn ngày càng rét lạnh. “Không phải em không muốn thấy sự nghiệp của anh cả thăng tiến, chỉ là hiện giờ đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, thực sự không cần thiết phải đánh liều trói chặt nhà họ Trình lại với nhà họ Giang.”

Trong gian phòng khách trống trải, không khí cũng trở nên loãng toẹt.

Trình Hoài Lĩnh cất giọng u ám: "Ý cậu là muốn kêu tôi trốn tránh, kêu tôi chờ đợi thêm vài năm nữa ư? Vì cậu, tôi còn lỡ dở chưa đủ sao?"

“Trình Hoài Cẩn, cậu quả là ích kỉ đấy.” Nói xong anh ta sải bước đi ra khỏi phòng khách.

Trình Hoài Cẩn đứng yên trong phòng khách, hệ thống sưởi dưới mặt sàn khiến cả căn phòng tràn ngập hơi ấm, ấy vậy mà anh lại cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân.

Trình Viễn Đông bước tới trước mặt anh, trầm giọng nói: “Cứ coi như không phải vì tương lai của anh cả anh thì Nghiên Nguyệt cũng là sự lựa chọn không tệ. Anh hà cớ gì phải ăn nói khó nghe như thế! Mẹ anh ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ không vui đâu."

Dứt lời, ông ta cũng đi ra ngoài theo Trình Hoài Lĩnh.

Trong phòng khách rộng lớn, Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn hai chén trà bọn họ để lại. Trà đã nguội lạnh từ lâu.

Trà đã nguội, sẽ không thể ấm nóng trở lại được nữa. Chỉ có thể đổ vào bồn rửa cũng nguội lạnh hệt như chén trà ấy.

Ánh mắt anh dừng lại nơi đó giây lát, rồi sau đó quay người rời khỏi phòng khách. 

Trên dãy hành lang dài đằng đẵng ấy, không ngừng có người đi lướt qua người anh.

Thế rồi, anh như lạc bước vào cõi mộng cảnh.

Tảng đá xám xịt trước mắt anh, từ lúc nào đã biến thành sàn đá hoa cương sáng bóng.

Hồi còn rất nhỏ, mẹ luôn thích nắm tay anh chơi đùa trong căn nhà ở Bắc Xuyên.

Khi ấy bà ngoại sẽ thi thoảng tới thăm họ, lần nào Trình Viễn Đông cũng rất nhiệt tình, luôn bảo anh và anh cả phải ở bên bà ngoại nhiều hơn.

Làm sao mà không nhiệt tình cho được?

Trình Viễn Đông năm đó chẳng qua chỉ là một tay “lính mới” không có gì trong tay, về sau gặp được mẹ của Trình Hoài Cẩn, ông ta một bước phất lên trở thành kẻ có chức có quyền mới nổi trong giới quan liêu.

Nhà họ Trần có coi thường gia thế của Trình Viễn Đông đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không cản được mong muốn của con gái.

Vậy là dưới sự nâng đỡ của nhà họ Trần, Trình Viễn Đông một bước lên mây, thuận buồm xuôi gió. Có gây thù chuốc oán với biết bao nhà thì đã làm sao, hồi đó ông ta đương độ thăng quan tiến chức thì làm sao có thể để vào mắt.

Cho đến năm mẹ Trình Hoài Cẩn qua đời.

Năm đó, Trình Viễn Đông bị người ta cấu kết hãm hại, ông ta phút chốc mất đi chỗ dựa, bơ vơ không ai chìa tay cứu giúp.

Nhà họ Trần vừa chịu nỗi đau mất đi con gái, căm hận Trình Viễn Đông đến tận xương tủy, hoàn toàn không chịu ra tay giúp đỡ ông ta nữa.

Vậy là đến năm Trình Hoài Cẩn tám tuổi. Trình Viễn Đông liên tục bị giáng chức, bị đày đến vùng nông thôn ở Bắc Xuyên. Bối cảnh gia đình dính vết nhơ khiến Trình Hoài Lĩnh buộc phải chuyển đến một trường đại học bình thường, con đường làm quan cũng gặp trắc trở.

Trình Viễn Đông mặt dày gửi Trình Hoài Cẩn đến nhà họ Trần, nói là không ai chăm nom nên bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Bà ngoại có cứng rắn đến đâu thì cũng chỉ đành giữ Trình Hoài Cẩn ở lại.

Về sau Trình Hoài Cẩn mới biết, nào có phải không ai chăm nom gì cho cam. Chẳng qua là Trình Viễn Đông vẫn còn ôm một tia hy vọng hão huyền mà thôi, chỉ mong sao nhà họ Trần đừng cạn tàu ráo máng hẳn với ông ta. Vậy là Trình Hoài Cẩn anh đây cứ thế trở thành quân cờ trong chuyện này.

Không một ai quan tâm anh sẽ sinh tồn ở nhà họ Trần như thế nào, từ giây phút được sinh ra trong nhà họ Trình, anh chẳng qua cũng chỉ là một con tốt thí không hơn không kém.

Im lặng cả quãng đường. Tới cuối hành lang, Trình Hoài Cẩn chợt dừng bước.

Trong sân vẫn người qua người lại. Toàn bộ câu đối đỏ đã được dán lên.

Năm này qua năm khác, thật ra không có gì khác biệt.

Cơn gió lạnh thổi bay cổ áo anh, Trình Hoài Cẩn nhìn về phía trước, chợt nghe thấy giọng nói của Tô Chỉ.

“Dì vừa tới gọi chúng ta đến nhà ăn ở phía đông đấy.” Cô mặc một cái áo khoác dáng dài màu trắng ngà, có vẻ vì lạnh mà chóp mũi đã ửng đỏ lên.

Trình Hoài Cẩn nghiêng người nhìn cô một lúc, khẽ gật đầu: "Đi thôi."

-

Một bữa cơm tất niên tình nghĩa giả dối, dù Tô Chỉ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng cô vẫn khó mà hình dung được cái vẻ giả tạo khiến người ta khó chịu như mắc phải xương cá đó. Cơm canh có đẹp đẽ ngon mắt đến đâu cũng không thể che đậy được sự xa cách lạnh nhạt trên bàn cơm.

Bữa cơm kéo dài đến tận chín giờ tối, Tô Chỉ không thể chịu đựng được nữa.

Trình Hoài Cẩn bảo cô về phòng trước, bấy giờ cô mới dám rời khỏi nhà ăn như đang tháo chạy.

Một mình cô ở trong phòng ngủ đợi thêm một lúc, thế rồi cơn buồn ngủ dần nặng trĩu. Lúc Trình Cẩn tới gõ cửa phòng cô thì đã là mười một giờ đêm.

“Buồn ngủ thì đi ngủ đi.” Trên người anh thoang thoảng mùi rượu và khói thuốc ám trên bàn cơm.

Mạch suy nghĩ của Tô Chỉ hơi chậm chạp vì còn đang nhập nhèm trong cơn buồn ngủ, nhưng cô vẫn nói: "Trình Hoài Cẩn, ở đây có chỗ nào còn bán pháo hoa không? Chúng ta ra ngoài đốt pháo hoa một lát đi."

Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Không chơi bài nữa sao?”

“Có chứ,” Tô Chỉ nói, “chúng ta vừa đốt pháo vừa chơi bài nhé.”

Trình Hoài Cẩn nhìn cô một hồi, “Được.”

Buổi tối trước đêm giao thừa, đường phố cũng trở nên vắng vẻ.

Trình Hoài Cẩn đưa Tô Chỉ đi loanh quanh mấy vòng, mãi mới mua được một bó pháo trong một siêu thị nhỏ.

Anh lái xe đến bãi biển ở phía bắc Bắc Kinh. Bên bờ biển giữa ngày đông, gió đêm mang tới hơi lạnh ẩm bao trùm. Tô Chỉ và Trình Hoài Cẩn cắm hai cây pháo chụm vào nhau trên bãi cát mềm mại tơi xốp, dùng bật lửa mới mua đốt cháy chúng.

Sau đó hai người ngồi vào hàng ghế sau trong xe, Tô Chỉ mở hé cửa ra một khe nhỏ, thấp thoáng có thể ngửi thấy mùi khói pháo vương vất đâu đây.

Hệ thống sưởi trong xe vẫn đang bật, Tô Chỉ mặc độc một cái áo len. Cô nhoài người lên cửa sổ trông về nơi ngòi pháo kia đang cháy trong bóng tối.

Một màu tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng thủy triều lên xuống.

Sợi dây dẫn màu vàng tươi nhanh chóng cháy lan đến thân pháo, hơi thở của cô như ngừng lại.

“Bùm!” Một tiếng nổ tung. Một cây pháo hoa đầy màu sắc nổ tung trên biển.

Ánh sáng lóe lên tựa que diêm bị quẹt cháy. Mà sau đó, là hai, rồi tới ba cây.

Từng tia pháo nho nhỏ mà sáng rực lần lượt thắp sáng bãi biển trong đêm đông. Thế rồi Tô Chỉ như chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn Trình Hoài Cẩn.

“Ảnh đại diện của chú."

Trong khoang xe, Trình Hoài Cẩn tựa người lên cửa xe ở phía mình. Những tia sáng loé lên rồi vụt tắt cứ thế ánh lên trong đôi mắt anh.

Tia pháo sáng rực, khoang xe ấm áp.

Rõ ràng, tất thảy đều ấm áp là thế.

Vậy mà ánh mắt chăm chú ấy của anh vẫn lạnh lẽo tựa làn sương giá.

“Là chụp ở đây.” Anh khẽ nói.

Tô Chỉ nhìn anh, thoáng chốc ngồi thẳng người dậy khỏi ô cửa sổ: “Chúng ta chơi bài một lúc đi.”

“Được”

Sáu cây pháo hoa còn lại được đốt cháy đồng loạt bên ngoài cửa xe.

Lần này, tia sáng nối tiếp nhau không ngớt, chứ không còn là chợt sáng chợt tắt xen kẽ nhau nữa. Tràng pháo hoa cuối cùng trước thời khắc nửa đêm, ở một góc không người biết đến, có một loại cam tâm tình nguyện sẵn sàng xông pha lên núi xuống biển sau khi đã cháy hết mình, cùng với những đốm pháo hoa lóe sáng rồi lại lụi tàn kia, hết thảy cùng rơi xuống mặt biển trong đêm đen.

Hai người chơi liền tù tì ba ván. Tô Chỉ thua sạch.

Cô mớm bài không theo lẽ thường, thậm chí còn quá trớn hơn cả Giang Triết.

“Thế này khiến tôi thắng cũng chẳng thấy vẻ vang gì.” Trình Hoài Cẩn bỏ bài trong tay xuống.

Tô Chỉ cười cong khóe mắt, rồi lại xáo bài tiếp. “Nói thế, nghĩa là chú đang xem thường kỹ năng chơi bài của tôi đó.”

Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn cô: “Không chơi nữa.”

“Chú không vui à?”

“Không.”

Tô Chỉ xáp lại gần: “Thế là vui hơn vừa nãy rồi, đúng không?”

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn đáp xuống người cô. Phía ngoài kia, pháo hoa đã lụi tàn. Đèn trần trong khoang xe chiếu rọi xuống sườn mặt cô, cô khẽ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng ngời kia như có dòng sông xuân chảy lướt qua.

Trong trẻo mà rõ ràng.

“Ừm” Trình Hoài Cẩn đáp lại một tiếng.

Tô Chỉ cười rộ lên, hỏi anh: “Đây chính là dáng vẻ đón Tết hàng năm của gia đình chú sao?”

“Phải.”

“Cảm giác cũng không khác tôi là bao.”

“Cháu như thế nào?” Trình Hoài Cẩn hỏi.

“Thì một thân một mình thôi, một mình ở chết gí trong phòng ngủ, không được phép ra ngoài, cũng không được phép đốt pháo hoa.” Tô Chỉ cười nhạt, cô cất bộ bài vào trong hộp, “Không giấu gì chú, năm nay là năm vui vẻ nhất mà tôi từng được trải qua.”

“Tại sao?”

Tô Chỉ mím chặt môi: “Tại vì có thể ra ngoài ăn cơm, có thể đốt pháo hoa, cũng không cần phải đón giao thừa một mình nữa.”

“Sau này cũng có thể như vậy.” Trình Hoài Cẩn nói.

Tô Chỉ lặng lẽ nhìn Trình Hoài Cẩn.

“Thật ư?” Thanh âm khẽ đến mức thậm chí còn chẳng biết là đã thốt ra hay chưa.

Lát sau, cô vươn tay lấy áo khoác của mình mặc vào, cất tiếng hỏi: “Tôi có thể mở cửa sổ ngắm biển một lúc không?”

“Có thể.”

“Cảm ơn.”

Nói rồi Tô Chỉ mở cửa sổ bên cạnh mình ra. Tiếng thủy triều trào dâng cùng làn gió lạnh mơn man trên gò má cô, hai cánh tay cô áp trên ô cửa, cứ vậy lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Tầng tầng lớp lớp bọt biển trắng vỗ lên những tảng đá ngầm màu đen, ánh trăng lành lạnh chiếu xuống cũng bị đánh tan thành vô số đốm sáng rải rác.

“Trình Hoài Cẩn.” Cô bất chợt mở miệng gọi tên anh, nhưng lại chẳng hề quay đầu lại nhìn.

Trong cơn gió lạnh rít gào, giọng nói của cô nghe có chút gì đó vụn vặt đứt quãng.

“Giao thừa năm sau chúng ta cũng đi ngắm biển cùng nhau nhé?” Tô Chỉ ngắm nhìn mặt biển lớn ngoài kia không nhúc nhích, gió lạnh thổi qua gò má cô đến tê dại.

Cô vừa dứt lời, phía xa xăm, một tiếng chuông nặng nề vang lên. Báo hiệu mười hai giờ đêm đã điểm.

Giao thừa đã qua, một năm mới lại đến.

Tiếng chuông reo liên tục mười hai hồi, cô nghe thấy rõ ràng lời Trình Hoài Cẩn nói: “Được”

Khoé môi gượng cười.

Thật tốt.

Vậy thì thật tốt biết bao.

Sau lưng, giọng nói của Trình Hoài Cẩn lại vang lên. "Ngắm một lúc thôi rồi đóng cửa lại, đừng để nhiễm lạnh."

Tô Chỉ khẽ gật đầu. Trong cơn gió bấc lạnh buốt, cô phóng xa tầm mắt nhìn về phía chân trời vô tận.

Hốc mắt chợt ươn ướt.

Cô nghĩ, giá như mình không nghe thấy cuộc trò chuyện trong phòng khách thì tốt biết bao. Nếu như không nghe thấy, có lẽ cô sẽ thật sự tin vào điều đó...

Tin rằng họ vẫn còn có năm sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.