Châu Hạ – 1 ngày rét buốt của mùa Đông đó.
Địa hình của Châu Hạ thuộc vùng núi, vậy nên khí hậu ở đây có phần lạnh hơn nhiều, là nơi có khả năng cao xuất hiện tuyết rơi.
Mọi năm, Châu Hạ đều có khách du lịch đến đây nghỉ Đông, đợi đón nhưng cơn mưa tuyết đầu mùa…..chỉ là năm nay không có bao nhiêu bóng người, vì Đài khí tượng thuỷ văn dự đoán nhiệt độ mùa Đông năm nay ấm hơn mọi năm nhiều, thành ra khách du lịch lại chọn cho mình điểm đến mới.
Duy chỉ có Vũ Thiên Tình vẫn chấp chấp niệm niệm cho rằng năm nay Châu Hạ vẫn sẽ có tuyết.
Cô đứng dưới 1 mái hiên của nhà chòi mà nhìn ra phía ngoài, khẽ xuýt xoa vì khí hậu khắc nghiệt ở đây. Nói là năm nay ấm hơn nhiều, nhưng Thiên Tình vẫn cảm thấy cái lạnh ăn sâu vào tận xương tuỷ của mình vậy.
Cô và anh đã ở đây 10 ngày rồi, 10 ngày qua bọn họ thật sự rất vui vẻ. Không chỉ riêng 2 người, còn có cả Tịnh Nghi và Nghiêm Thành, cùng với Phó Quân Nam nữa. 5 người bọn họ cùng nhau trải qua những ngày rời xa thành phố xô bồ, tận hưởng 1 mùa Đông ấm áp ở trong lòng người, lưu giữ lại rất nhiều những bức ảnh kỷ niệm. Đối với Thiên Tình đây mới là quãng thời gian sống của cô.
Chỉ là bọn họ ở đây 10 ngày rồi, nhưng Châu Hạ vẫn chưa đón cơn mưa tuyết nào.
Hôm nay Thiên Tình nhận ra bản thân cô không ổn lắm. Thức ăn cũng đã bắt đầu không muốn ăn nữa, ngày ăn 1 bữa cảm thấy vẫn tốt. Đôi lúc lại không muốn ăn gì cả, cảm thấy nằm vậy cũng đủ rồi. Giấc ngủ cũng bắt đầu rối loạn, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ. Cảm thấy việc sống chết thực ra rất đơn giản, khoảng cách cũng không phải là quá xa nữa. Thiên Tình nhận ra….có lẽ cô không đợi được tuyết rơi nữa rồi.
Cô quay vào trong phòng, lấy ra 1 viên thuốc đã gói ghém cẩn thận trước đó, nhớ lại chuyện hôm đấy ở bệnh viện.
Lúc cô nhận kết quả mà rời đi, là Khương Thế Kiệt đuổi theo rồi đưa nó cho cô.
“Thiên Tình, đây là thuốc dùng trong bệnh viện, không được bán ra bên ngoài. Tôi lén lấy giúp cô….đến 1 lúc nào đấy….cô dùng nó….có lẽ sẽ cầm cự được cơn đau 1 chút.”
Thiên Tình bỏ nó vào miệng mình, uống 1 ngụm nước nó đã liền trôi xuống. Cô quay người đi ra ngoài, nghe nói Đình Phong đang ở cùng với Quân Nam bèn đi sang phòng của cậu ta.
Đi đến trước cửa phòng thấy nó mở hé, vốn định đẩy cửa bước vào thì bên trong vang lên giọng nói của Quân Nam:
– Đình Phong, dạo này sắc mặt cậu không tốt. Cho dù phải chăm sóc cho cô ấy, cũng nên để ý đến sức khoẻ của bản thân.
Thiên Tình nhìn qua khe hở của cửa, chỉ thấy được bóng lưng của anh đang xoay về phía mình, Đình Phong khi ấy cũng lên tiếng:
– Không sao! Tôi không gục được đâu.
– Đình Phong! Tất cả chúng ta có mặt ở đây, đều biết rằng ngày đó rồi cũng sẽ đến. Ngay cả Thiên Tình còn mạnh mẽ đối mặt với nó, vậy thì sao cậu không làm được?
Khoảnh khắc đấy, cô nhận ra được sự cô độc trong bóng lưng của anh. Đình Phong trầm mặc 1 hồi mới lên tiếng:
– Không! Quân Nam, cậu không biết được, mọi người cũng không biết được. Ngoài tôi ra…chưa từng có ai trông thấy dáng vẻ khổ sở của cô ấy trong đêm tối….khóc không thành tiếng, run rẩy đến mức không thở được….Ngoài tôi ra….chưa từng có ai trông thấy….những đêm khuya cô ấy không tài nào ngủ được phải dùng đến thuốc. Ngoài tôi ra….chưa ai từng thấy cô ấy đau lòng, bất lực ngồi lặng im hàng giờ đồng hồ. Ngoài tôi ra…..chưa từng có ai thương xót cho cô ấy cả…..Nhưng tôi thương xót thì sao chứ? Trong đêm tối vẫn chỉ cố giả vờ như không biết gì….để cô ấy đừng thêm bận tâm. Trong đêm tối, tôi chỉ có thể lặng nhìn cô ấy khóc mà không thể làm gì…..bởi vì tôi biết cô ấy không muốn để tôi thấy bản thân khổ sở này của cô ấy…..Những ngày qua, Tình của tôi vẫn phải tự mình chịu đựng như vậy. Quân Nam, cậu biết không? Ngay cả 1 nụ hôn tôi cũng không dám…..bởi tôi sợ….tôi sẽ cướp đi chút hơi thở ít ỏi của cô ấy bất cứ lúc nào….Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thấy bản thân mình vô dụng đến như vậy, chỉ có thể nhìn cô ấy từ từ rời xa….!
Từng chữ của anh kéo theo cả nước mắt đã chảy dài trên gương mặt cương nghị ấy, bờ vai run lên thấy rõ.
Phó Quân Nam phải dùng đến cái ánh mắt kinh ngạc dành cho anh, cậu ra biết anh rất yêu cô, nhưng vạn lần cũng không nghĩ Đình Phong lại yêu Thiên Tình đến mức này.
Ở bên ngoài cánh cửa, Vũ Thiên Tình áp lưng vào bức tường, cô dùng bàn tay bịt chặt lấy miệng mình để ngăn đi tiếng khóc.
Thì ra anh đều biết tất cả, mỗi ngày cô đều phải chọn bóng đêm để trốn tránh anh, nhưng hoá ra đêm nào anh cũng cùng cô trải qua trong lặng thầm. Vậy mà ngày hôm sau, anh vẫn vui vẻ cười nói cùng cô như chưa từng xảy ra chuyện gì, rốt cuộc lúc đấy trong lòng anh đã tan vỡ đến mức nào.
Thiên Tình vội đưa tay lau đi nước mắt của mình, cô cố gắng nuốt xuống tâm trạng hỗn loạn lúc này. Sau khi đã bình tâm hơn, Thiên Tình xoay người gõ cửa, giữ giọng nói bình thường nhất:
– Quân Nam! Đình Phong có ở bên trong với anh không?
Phải 1 lúc sau đó, cửa mới được mở ra, Âu Đình Phong đứng trước mặt cô đã là 1 dáng vẻ ôn nhu:
– Sao? Nhớ tôi rồi à?
Cô nghe vậy khẽ mỉm cười:
– Phải! Thời gian gần đây ở bên cạnh anh không rời đã thấy quen rồi! Vắng mặt 1 lúc đúng là không chịu được.
Đình Phong cưng chiều đưa tay nắm lấy bàn tay cô, Thiên Tình cũng liền kéo anh ra ngoài.
Thật không biết 2 người họ đã dùng cách nào, đã lấy ở đâu ra bao nhiêu nghị lực, để khi dù trong lòng đang vỡ vụn ra từng mảnh, nhưng ở trước mặt nhau vẫn có thể tỏ ra bình yên đến như vậy.
Thiên Tình kéo anh đi đến 1 chiếc ghế đặt dưới mái hiên của chòi mà ngồi xuống, từ khi ấy đến giờ bọn họ vẫn nắm chặt tay nhau như vậy không rời. Nhưng 1 cái thở dài mệt mỏi của cô, khiến Đình Phong cảm nhận được nỗi sợ hãi đã lan dần đến.
Khoảng trời trước mặt là màu xanh xám của Đông lạnh, Vũ Thiên Tình ngồi bên cạnh anh, tựa đầu lên bờ vai cứng rắn, gương mặt cô tái đi nhiều, 1 phần vì lạnh, 1 phần vì cảm nhận được hô hấp đã muốn nghỉ ngơi rồi. Bờ môi chỉ còn lại là mảnh nhợt nhạt, khẽ mấp máy lên tiếng:
– Đình Phong, anh nói xem, năm nay Châu Hạ có tuyết không?
1 cánh tay của anh ôm chặt lấy vai cô, như sợ giây phút nào đó cô hoá thành gió mà tan biến mất:
– Có….Nhất định sẽ có!
Thật sự là không quá lâu sau đó, giữa khoảng không xanh thẳm trong đôi đồng tử của cô, những bông tuyết lơ lửng rơi xuống. Vũ Thiên Tình mừng rỡ đến độ hốc mắt đỏ hoe, nước đẩy lên lưng tròng, nhưng cô vẫn cố nén lại mà cười:
– Tuyết rơi rồi!
Đình Phong cũng hướng ánh mắt của mình nhìn lên nhưng bông tuyết ấy, dường như hơi lạnh của khí hậu chạy sâu vào khoang mũi anh khiến nó cay xè đi:
– Phải! Đã rơi rồi!
<!-- pc_1 -->
Từ phía trên cao kia, 1 chiếc trực thăng vẫn đang không ngừng trút xuống những hạt tuyết nhân tạo. Mặc dù đã cố gắng, nhưng âm thanh động cơ của nó quả thực không thể che đậy được.
Thật ra cô nghe thấy, cô biết mọi thứ trước mắt chỉ là giả, biết anh đã sắp đặt điều đó….nhưng cô đâu còn cơ hội nào khác….vậy nên sẽ xem đây là mùa tuyết đầu tiên mà cô nhìn thấy.
– Đình Phong, anh biết hát không?
Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, cảm nhận được nó đang lạnh đi rất nhiều, Âu Đình Phong khẽ run nhẹ lên, nhưng vẫn rất kiên cường trong lời nói:
– Hát sao? Tôi chưa làm bao giờ?
– Vậy giờ thì anh làm đi! Em sẽ là khán giả đầu tiên của anh!
Đình Phong rất ôn nhu gật đầu 1 cái:
– Được!
Anh trầm lặng đi vài hồi, có lẽ là đang suy nghĩ chọn bài bởi vì anh chưa từng hát, cũng rất ít khi nghe nhạc. 1 lúc sau đó thanh âm trầm bổng cất lên giữa màn tuyết đã rơi đầy, bên tai cô thoáng nghe được lời đầu tiên của nó:
“Quãng thời gian của chúng ta…như trăng khuyết giữa trời hạ…..để nụ cười…treo ngược phía chân trời.”
Thiên Tình khẽ thở ra 1 hơi rất nhẹ, ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn giữa màn mưa tuyết trắng ấy, giọng nói của cô thanh mảnh len vào những câu ca của anh:
– Đình Phong….nhớ yêu em hết mùa Đông này thôi nhé!!!!
Câu nói của cô làm ấn đường anh nhíu lại, từ đấy hốc mắt đỏ hoe trào ra 1 thứ lấp lánh như pha lê lỏng. Anh không đáp lại cô, vẫn cố giữ giọng để tiếp tục ca khúc trên môi mình.
Thiên Tình cũng không đợi 1 câu trả lời, cô nhìn xuống bàn tay anh đang nắm chặt tay cô, dịu dàng đan những ngón tay vào với nhau, bờ mối mấp máy ra những làn khói mờ:
– Năm tháng vẫn còn dài…chỉ cần trái tim anh lương thiện….sớm muộn cũng sẽ có người nguyện cùng anh phiêu lãng…khắp thế gian.
Sau lời đấy, câu hát của anh đã lệch đi 1 nhịp, trên gương mặt cương nghị nước mắt đã hoà lẫn vào đầu lưỡi, từ đó những chữ dở dang cùa bài hát về sau không còn được trọn vẹn nữa.
Vũ Thiên Tình khi ấy cũng hít thở 1 hơi sâu, có vẻ như cô sắp cảm nhận được thời khắc của mình đến rồi:
– Đình Phong, kiếp này gặp được anh, em không còn gì hối. Chỉ tiếc kiếp này quá ngắn, 1 đời dang dở, không thể có cái trăm năm. Nếu có kiếp sau, thực sự có kiếp sau….em sẽ không còn cứng đầu nữa….nhất định sẽ ngoan ngoãn đợi anh đến! Đừng lo nhé.
Nói rồi, cô nhìn vào 1 khoảng không tuyết trắng, đôi mắt như nhìn thấy được 1 điều gì đó tuyệt đẹp, bờ môi khẽ mỉm cười:
– Thiên Tâm! Chị đã ngắm tuyết ở Châu Hạ rồi, chị đến kể cho em nghe nhé.
Cứ vậy, bàn tay cô dần nới lỏng, rồi buông xuôi, hàng mi đen dài khẽ nhắm lại, cô vẫn tựa đầu lên vai anh chỉ là lời hát lúc này, mỗi mình anh nghe thấy.
“Đoạn thời ái của chúng ta thấm đẫm bi lệ, tuyết lạnh cũng không thể hàn băng nó. Con đường giờ đây, ai nhìn thấy ta cô tịch.”
Từng câu chữ cuối cùng của bài hát cũng được trọn vẹn, Âu Đình Phong quay sang nhìn cô, vòng tay anh ôm chặt lấy cơ thể đang thoát dần đi hơi ấm, nước mắt trào ra như dòng thác của thời gian.
Giữa màn mưa tuyết trắng xoá dày đặc, tiếng gào khóc của anh rung động đến tận trời cao, màn xanh trên đấy như vỡ nứt ra từng mảnh, từ đó thế giới trong lòng anh cứ vậy lụi tàn.
Ở sau chiếc ghế mà họ ngồi, Hứa Tịnh Nghi cũng rúc mặt vào ngực Nghiêm Thành, khóc đến độ lạc cả tiếng. Bọn họ hôm ấy, đã đánh mất 1 phần trong khoảng không phần đời của mình, duy chỉ có Đình Phong là như chết đi cả cuộc đời.
Phó Quân Nam ở trong căn phòng của mình, nhưng vẫn nghe rõ tiếng gào khóc vỡ vụn của Đình Phong. Cậu ta nhìn ra bên ngoài qua ô cửa nhỏ, đôi mắt cũng đỏ ngàu đi:
– Thiên Tâm, chị em em đã được đoàn tụ rồi. Chúng tôi thì mất đi 1 người bạn, còn Đình Phong đã mất cả thế giới của cậu ấy rồi!
Ngày hôm ấy, trên màn hình led lớn của Tập đoàn Âu Gia, trình chiếu những bức hình giờ chỉ còn là kỷ niệm của cô và anh. Cùng với 1 hàng chữ.
“Cuộc đời của Âu Đình Phong, chỉ dành cho 1 mình Vũ Thiên Tình”
Ngày hôm đấy, tất cả mọi người đều biết, đã có 1 Âu Đình Phong yêu Vũ Thiên Tình đến rung trời lở đất cũng không dao động.
Mùa Đông ấy Châu Hạ vẫn không có tuyết. Anh vì cô, vẽ nên 1 trời mưa trắng bay.
——*****——
“Phong tình nhất ái
Phong-Tình biệt
Thiên thu vạn ý
Tình phân ly!”
**********
Thi thể của Thiên Tình được hoả táng, tro cốt làm theo di nguyện của cô là gửi lên chùa đặt cạnh Thiên Tâm, mọi thứ xong xuôi khi thời gian đã đi đến thời điểm cuối năm.
Ở giữa khoảng sân của ngôi chùa, Phó Quân Nam khẽ ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm thán 1 tiếng:
– Nhanh vậy lại sắp qua năm mới rồi!
Đình Phong đứng bên cạnh cậu ta, thần sắc của anh hôm nay có phần tiều tuỵ đi rất nhiều, râu mọc quanh, hốc mắt cũng trở nên sâu hoắm, đặc biệt cái ánh nhìn vô cùng mệt mỏi, tưởng chừng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào:
– Qua thì qua, có gì đáng lưu tâm đâu.
– Tại sao không? 1 năm tuy không dài nhưng cũng không ít biến cố. Có những thứ vào thời khắc giao thừa, phải đưa ra quyết định….cần giữ thì phải giữ….cần buông thì phải buông.
Đình Phong trầm mặc nhìn lên bầu trời, dường như nơi đấy vừa mới xuất hiện thêm 1 đốm sao sáng:
– Mọi năm, giao thừa đối với tôi chỉ là 1 khoảnh khắc giữa năm cũ và năm mới, k có gì đặc biệt. Nhưng năm nay, tôi đã chuẩn bị cùng đón giao thừa với 1 người. Vậy mà giao thừa chưa đến, cô ấy đã không còn nữa rồi!
Quân Nam nhìn sang bạn mình, dường như vẫn không tin đây là Âu Đình Phong mà mình từng biết. 1 năm không dài, nhưng đủ làm thay đổi 1 con người.
Lúc này, Hứa Tịnh Nghi đem 1 chiếc hộp đi lại phía anh:
– Đình Phong, đây là món đồ mà Thiên Tình lúc trước nhờ tôi giữ hộ. Thiên Tình nói khi nào cô ấy rời đi, thì giao nó cho anh.
Đình Phong nhìn xuống nó, không nói gì chỉ nhận lấy rồi rời đi. Cái chết của Vũ Thiên Tình đã trở thành 1 vết thủng lở loét trong trái tim anh, khiến nó ngay cả thở cũng không còn muốn, nói gì đến việc mở lời với ai.
Đình Phong trở về nhà, cầm theo chiếc hộp đi vào phòng, anh khá mệt mỏi đến mức chỉ còn vài bước thôi là có thể đến được chiếc giường, nhưng Đình Phong lại gục xuống ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại.
Anh ngồi dựa lưng vào cửa, ánh mắt vô hồn nhìn xuống chiếc hộp trong tay mình, dường như có 1 nỗi sợ hãi không dám mở ra.
Mặc dù Đình Phong không biết trong đấy có gì, nhưng đối mặt với những thứ liên quan đến cô, anh đều mất đi dũng khí vốn có của bản thân.
Đình Phong ngồi đấy 1 hồi lâu, sau đó mới đưa tay mở hộp ra. Bên trong là 1 số giấy tờ gì đấy cùng với chiếc máy ghi âm, anh run rẩy cầm nó lên, ấn vào nút nguồn, không tốn quá nhiều thời gian, máy liền phát ra giọng nói của cô:
“Đình Phong, lúc anh nhận được chiếc hộp này, thì em đã đến 1 phương trời mới rồi. Thật sự có chút hổ thẹn khi không thể trực tiếp nói với anh mà phải dùng đến cách này. Nhưng Đình Phong à, cho dù thế nào đi nữa, dù là ở 1 nơi nào đi nữa….em vẫn sẽ yêu anh bằng cách riêng của mình. Vậy nên, đừng buồn nhé!”
Khi ấy, nước mắt anh đã sớm rơi ra từ lúc nào, máy ghi âm trong tay anh thì vẫn vô tri truyền đạt lại lời của cô.
“Thật ra chiếc hộp này cũng không có gì đáng giá, chỉ là 7% cổ phần của Phi Á. Mặc dù nó đứng tên em, nhưng nó được đổi từ hợp đồng của Âu Gia. Thôi vậy, Vũ Thiên Tình trong tay không có gì như em, đành chỉ có thể mặt dày mượn hoa dâng Phật thôi. Vốn dĩ lúc đầu em lấy số cổ phần này, là muốn tự mình chuẩn bị quà hồi môn……chỉ là không ngờ….(nói đến đó, giọng cô trong máy cũng đã lạc đi)…. nó lại thành di sản của Vũ Thiên Tình. Em biết 7% này đối với anh chẳng là gì cả, nhưng đó là thứ duy nhất em có thể để lại cho anh…..ít nhất có nó ở lại sẽ khiến em không còn thấy day dứt. Đình Phong, cảm ơn tháng ngày qua đã ở bên cạnh em, cho em biết rằng có những chuyện chẳng hề đáng sợ như đã nghĩ, bởi vì đã có anh. Đình Phong….nhớ lời hứa anh đã hứa với em chứ? Nhất định phải sống tốt! Yêu anh – Bình yên duy nhất của Vũ Thiên Tình!”
Những lời cuối cùng của máy ghi âm cũng đã được phát hết, vừa vặn tiếng khóc của người đàn ông cũng vang lên trong căn phòng.
Anh đưa bàn tay bịt chặt đôi mắt mình, nhưng vẫn không ngăn nổi dòng lệ, giọng nói cũng trở nên run rẩy không rõ lời:
– Thiên Tình, em nói tôi phải sống tốt…..nhưng em không biết rằng…..cuộc sống không có em…..không cách nào tốt lên được.
———*****———
Làm sao cắt được nỗi Tương Tư khắc cốt
Khi nhân gian mấy ai qua nổi chữ Tình
Vứt bỏ lý trí đổi lấy một chữ Si
Năm tháng thương đến luỵ lời thêm chữ Bi Lệ
———*****———
Ngày hôm sau, cửa phòng của Đình Phong bị đập dữ dội, Phó Quân Nam cùng với Triệu Nghiêm Thành không ngừng dùng sức phá cửa.
Mà ở bên trong căn phòng lúc này, trên chiếc giường trải ga tối màu, không che giấu được 1 vũng máu đỏ đang loang lớn dần ra.
Âu Đình Phong nằm trên đấy với đôi mắt mơ hồ, chỉ thấy trước mặt mình là dáng vẻ của cô đang cười với anh.
Cánh tay anh đưa lên giữa không trung, muốn bắt lấy hình ảnh hư ảo trước mắt, nhưng chạm hoài vẫn không tới.
– Tình, tôi nhớ em rồi! Tôi đến tìm em đây!
Khi đôi mắt anh khép lại, cũng là lúc anh nắm được tay cô, bọn họ thấy nhau ngay trước 1 tiệm hoa nhỏ, cứ vậy cùng nhau đi đến nơi cùng trời cuối đất. Trong tâm trí của Đình Phong, đã mơ về lần sau của họ.
Cửa lúc này bị đạp tung ra, Quân Nam cùng với Nghiêm Thành bước vào, nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh sợ.
Phó Quân Nam chạy đến cởi áo của mình ra bịt vào vết cắt ở cổ tay anh, cả vết thương nơi bả vai nhưng không cách nào ngăn được máu cứ chảy ra. Hốc mắt cậu ta đỏ ngàu lên:
– Âu Đình Phong! TÊN KHỐN NÀY! CHÚNG TA CÙNG CHƠI VỚI NHAU TỪ NHỎ, CẬU KHÔNG THỂ KHÔNG TỪ MÀ BIỆT ĐƯỢC!
Nói rồi, Quân Nam cúi xuống muốn cõng anh lên, Nghiêm Thành cũng vội vàng phụ 1 tay kéo Đình Phong lên lưng Phó Quân Nam, bọn họ vội vàng trở ra, khi ấy Nghiêm Thành vô tình đá phải 1 vật gì đó mà nhìn xuống.
Anh ta nhặt nó lên, 1 vỏ thuốc khiến Nghiêm Thành trở nên sững sờ:
– Heparin – thuốc chống đông máu. Cậu ấy thật sự……..chuẩn bị rất chu toàn!
Ngày hôm đấy, là ngày thứ 3 sau khi Vũ Thiên Tình mất, truyền thông báo chí cùng đưa 1 tin chấn động.
“GIÁM ĐỐC ÂU GIA – ÂU ĐÌNH PHONG TỰ SÁT Ở NHÀ RIÊNG”
——The End——