Thời Ái Thấm Bi Lệ

Chương 11




Tại Thị trấn Vạn Cao, nhà nghỉ Hạc Trắng.

Âm thanh của đế giày nện xuống sàn gạch vang lên “cộp, cộp”.

Đình Phong đi lại phía căn phòng, đưa tay lên gõ cửa. Bên trong liền vọng ra tiếng:

– Ai đấy?

– Là tôi!

Sau đó chừng vài phút, cửa cũng được mở ra, Thiên Tình nhìn anh thản nhiên hỏi:

– Sao giờ mới về?

Sắc mặt anh vẫn phủ 1 màu xám xịt mà lạnh lùng đáp:

– Vì giờ cô ta mới về!

– Kết quả thế nào?

– Không có gì đặc biệt, shopping, spa, ăn uống….

Thiên Tình gật đầu 1 cái:

– Tôi biết rồi, anh có thể về!

Dứt lời là cô cũng đóng cửa, Âu Đình Phong đứng chôn chân ở đấy với vẻ mặt ngỡ ngàng rồi chuyển sang tức giận mà đập cửa:

– VŨ THIÊN TÌNH, CÔ ĂN GAN HÙM SAO? Ngày hôm nay tôi vì cô mà giấu mặt theo dõi 1 con đàn bà, cơm chưa ăn, nước chưa uống mà cô chỉ nói 1 câu ”tôi biết rồi” sao? Chết tiệt! CÔ CÓ MUỐN SỐNG KHÔNG HẢ.

Sau câu đấy, cửa lại mở ra, Thiên Tình đứng đó mở túi xách của mình:

– Đói và khát hả! Đây, cầm lấy xuống dưới mua 1 suất cơm và chai nước đi!

Nói rồi, cô lấy ra tờ 100k nhét vào tay anh rồi tiếp tục:

– Tiền thừa thì đi đánh giày nhé, tôi thấy bụi rồi đấy. Được rồi, mau đi đi!

Xong câu nói đó, cô liền đóng cửa lại. Âu Đình Phong đứng đấy với tờ tiền trên tay.

1 ngày của anh, mặt mũi của anh, công sức của anh, thể diện của anh….tất cả chỉ đáng giá 100k.

Âu Đình Phong nghĩ mình điên rồi, anh vô duyên vô cớ lặn lội đi tìm cô chỉ để lấy về 100k sao???????

– MẸ KIẾP! VŨ THIÊN TÌNH, MỞ CỬA RA CHO TÔI!!!!!!

Đáp lại lời anh là cánh cửa vẫn im lặng, cả người Âu Đình Phong toát ra 1 luồng quỷ khí mà tưởng như trong những bộ phim tiên hiệp thì có thể làm nổ tung tất cả.

Anh vo tờ tiền trong tay mình, vo mạnh đến nỗi tưởng như có thể bóp tan được nó rồi vung tay lên định ném đi. Nhưng không hiểu nghĩ ngợi sao lại thôi, còn mở ra gấp gọn lại mà lẩm bẩm:

<!-- pc_1 -->

– 100k! 100k! 100k! Khốn kiếp! Vũ Thiên Tình, cô đợi đấy cho tôi!

Anh bỏ tờ tiền vào túi áo sau đó liền rời đi.

Bên trong phòng khi ấy, Vũ Thiên Tình ở nhà tắm vẫn để thân mình dưới vòi nước mà trầm tư suy nghĩ.

Hôm nay, khi theo dõi tên thanh niên kia, cô thấy hắn rời khỏi quán coffee liền đi đến 1 công trường đã bị đình công nhưng ở ngoài cổng vẫn có 2 tên đứng gác nên cô không thể tiếp cận gần được.

Nhưng khi hắn trở ra ngoài, đoạn cánh cổng hé mở cô nhìn qua đấy thấy 1 dáng người đàn ông trông quen mắt. Chỉ là khoảng cách hơi xa, mà người đó cũng quay đi nên không thể nhận ra rõ được.

Cô đang tính ngày mai tìm cơ hội lẻ vào đấy xem sao.

Tắm rửa xong xuôi, cô cầm chiếc khăn lau tóc mình rồi mở cửa đi ra ngoài. 1 giây sau đó giật thót lên khi nhìn thấy Âu Đình Phong đã ngồi chễm trệ trên chiếc ghế ngay đấy:

– Làm sao anh vào được?

Âu Đình Phong cầm 1 chùm chìa khoá vứt lên bàn rồi thản nhiên nói:

– Tôi mua lại nơi này rồi!

Vũ Thiên Tình nhìn anh giống như tên điên vậy. Không phải là chưa nghe nói sự ngạo mạn của anh, nhưng thấy tận mắt rồi mới cảm nhận được tên này đúng là tâm thần bất ổn.

Cô cứ tưởng là đuổi được anh, nhưng thật không ngờ đêm nay xem ra lại phải chung phòng, có điều Vũ Thiên Tình hoàn toàn không sợ.

Cô lau khô đầu xong thì thản nhiên đi lại giường nằm xuống, hoàn toàn ngó lơ hẳn đi Âu Đình Phong.

Mà anh thấy vậy cũng rất để ý quan sát cô, nhìn thấy Thiên Tình nằm xuống giường, anh cũng liền đứng dậy đi lại.

Cô nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở của anh đang mỗi lúc 1 gần, thoạt nhiên không hề hốt hoảng.

Chỉ đến khi Âu Đình Phong phủ cơ thể lên người cô, gương mặt định vùi xuống cổ, Thiên Tình mới lên tiếng nhưng đôi mắt lại không hề mở ra:

– Nếu Giám đốc Phong không ngại ăn tiết canh thì cứ tự nhiên.

Anh nghe vậy mới khựng lại rồi ngẩng mặt nhìn lên cô:

– Tiết canh?

Thiên Tình khi ấy mới mở mắt ra:

– Bà dì ghé thăm rồi!

Anh nghe vậy mới hiểu, nhưng cho rằng cô dùng nó để thoái thác, Âu Đình Phong vẫn không tin nên vẫn cương quyết vùi đầu vào cổ cô. Thiên Tình lại nói:

– Sáng mai thức dậy nếu anh thấy mình đang nằm trên 1 chiếc giường loang máu đỏ thì cũng đừng bất ngờ.

Lần này thì Âu Đình Phong thật sự bại trận, không cần biết có bà dì ghé thăm thật hay không mà nghe lời cô nói, với người sạch sẽ như anh thì dục vọng đã bị dập tắt rồi, cương không nổi nữa.

Âu Đình Phong căm phẫn nắm lấy tấm ga trải giường, cố thêm nhưng hoàn toàn là không chơi nổi cô, anh bất lực thả mình nằm xuống bên cạnh mà thở mạnh 1 tiếng:

– Vũ Thiên Tình, hôm nay tôi tha cho cô đấy. Lần sau tôi nhất định sẽ tính toán đủ!

Thiên Tình không để tai lời của anh, kéo tấm chăn lên đắp rồi quay lưng lại:

– Nào có lần sau hẵng hay!

Nói rồi, cô cũng nhắm mắt lại, ngày hôm nay theo dõi 2 người kia cũng khiến cô có phần mệt mỏi.

Chỉ là sau đó, bất chợt Âu Đình Phong cũng quay sang, đem cánh tay rắn chắc vòng lên ôm lấy bụng cô, động thái ấy khiến Thiên Tình giật thót lên, cô vốn định gạt anh ra thì Đình Phong lên tiếng:

– Ngủ đi! Nếu không tôi cũng không dám chắc là mình có thể vượt đèn đỏ hay không đâu.

Cô nghe vậy lại dần dịu xuống rồi chọn lựa nằm im re không nhúc nhích. Thật sự là hôm nay đã quá mệt, nếu như anh thật sự làm cường đạo chiếm cô, thì cô cũng không chắc có thể chống lại được hay không. Vậy nên tốt nhất nghe lời anh vậy!

Âu Đình Phong khi ấy ở sau lưng cô, ngửi được 1 mùi hương dễ chịu từ người cô giống hôm ở trên du thuyền. Anh có cảm giác mùi hương này như 1 chất hoá học an thần, khiến buồn bực của ngày hôm nay dần dần nguôi đi.

Âu Đình Phong cũng không hiểu được bản thân anh đang bị cái gì. Vô duyên vô cớ chạy xe đến đây để xem cô làm gì, rồi còn vứt hết thể diện giúp cô làm việc. Cuối cùng đổi lại là 100k và 1 đêm chung phòng 1 cách trong sạch. Chuyện này mà để cho đám người Triệu Nghiêm Thành biết, chắc chắn bọn họ sẽ cười nhạo anh.

Khi ấy, ở bên ngoài nhà nghỉ Hạc Trắng, trong 1 chiếc xe màu đen đỗ dưới lòng đường cách nhà nghỉ không xa, 1 giọng nói khẽ vang lên:

– Anh! Con nhỏ đó đang ở cùng với 1 thằng nữa!

– …..

– Vâng! Em biết rồi! Em sẽ xử lý êm đẹp!

Đêm đấy, trong giấc ngủ chập chờn, Âu Đình Phong cẢm nhận được người bên cạnh mình như đang run rẩy mà liền tỉnh giấc nhìn sang.

Qua ánh đèn ngủ, thấy gương mặt cô cau có, mắt nhắm chặt, mím môi đến tím tái. Cả người co rúm cong như con tôm, vòng tay tự siết lấy bụng mình.

Âu Đình Phong có phần lo lắng ngồi lên đỡ lấy cô:

– Thiên Tình, cô không sao chứ?

Thấy cả người cô đang run lên, trên trán xuất hiện nhiều hạt mồ hôi, anh vội vàng xuống giường:

– Tôi đưa cô đi bệnh viện!

Nghe thế, Thiên Tình túm cánh tay anh giữ lại, gắng gượng nói:

– Không cần đâu! Đau bụng sinh lý thôi! Nếu có thuốc….thì tốt rồi!

Anh nghe vậy lại hướng mặt nhìn lên phía đồng hồ, giờ cũng 12h đêm rồi, không biết còn hiệu thuốc nào bán không, nhưng nhìn sắc mặt cô đang tái đi dần anh lại càng không yên lòng:

– Tôi thử ra ngoài xem còn tiệm thuốc nào mở không. Cố chịu 1 chút!

Nói rồi, anh cũng vội rời đi, mà Thiên Tình nằm trên giường ôm bụng lăn qua lăn lại, cơn đau này quả thực đáng sợ.

Có điều vẫn còn thứ đáng sợ hơn khi mà ngay sau khi chiếc xe của Đình Phong chạy đi, thì có 2 người đàn ông bịt khẩu trang che mặt vào lấy phòng, trong ánh mắt của họ lộ rõ sát khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.