Thịnh Sủng

Chương 6




Edit: Holilinhk

Hạ Trọng Phương chợt thấy trước ngực lành lạnh, không tự chủ lấy tây
che lại, nhưng nàng lại nghĩ đến chức trách của bản thân lại buông tay
xuống, chỉ cảm thấy ngực trướng lên cực kì khó chịu,miệng khẽ “uhm” một tiếng.

Tiếng “uhm” này của Hạ Trọng Phương, lọt vào tai Trầm Ngọc Trai, cũng là kiều là mị, ngón tay dừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía Phương
ngự y và Trầm Ngọc Tiên, trầm giọng: “Các ngươi mau lui hết ra ngoài đi, nếu thấy điều gì lạ ,ta sẽ gọi các ngươi.”

Trầm Ngọc Tiên lo lắng, thấp giọng nói: “Ca ca, cho muội ngồi nhìn đi, thấy huynh bình an, muội mới yên tâm.”

Trầm Ngọc Tiên nắm tấy tay Hạ Trọng Phương đặt trên ngực, nói với Trầm Ngọc Tiên: “Muội xem, ta sẽ không uống.”

Trầm Ngọc Tiên nghe thế, nghĩ bụng, dẫu sao Hạ Trọng Phương cũng là
vợ trước của Qúy Minh Xuân, bản thân cũng rõ, lúc nãy Tô Lương bẩm báo,
Phương Nương lên kinh lúc cuối năm, vóc dáng lại không có chút gì giống
với một nữ thích khách, với lại, nhiều người đứng chờ ngoài bình phong
như thế, nàng không tin cô ta lại dám xuống ta hạ độc thủ. Dậm chân một
cái, xoay người ra ngoài bình phong, sóng vai với Qúy Minh Xuân.

“Phương ngự y, ngươi cũng lui luôn đi.” Trầm Tử Trai thở nhẹ một cái nói.

Phương ngự y gật đầu nhưng cũng không vội vàng đi ra, dặn dò Hạ Trọng Phương: “Lúc Vương gia ra lực, nếu chảy mồ hôi, nhớ lấy khăn lau giúp
người, đừng để người bị cảm lạnh.”

Ngực Hạ Trọng Phương trướng lên, khó chịu nãy giờ, chỉ hi vọng mọi sự nhanh chóng, nghe được lời nói của Phương ngự y, miễn cưỡng bình tĩnh,
đưa tay lấy chiếc khăn mang theo bên mình.

Phương ngự y lại quay sang nói với Trầm Ngọc Trai: “Vương gia nhớ làm từng bước một, nếu toàn thân tỏa nhiệt, thứ ở giữa hai chân có cảm
giác, khi đó mút sữa, hiệu quả là tốt nhất.”

Trầm Tử Trai ngẩn ra, hỏi: “Sao thế?”

“Muốn nói rõ ràng tất cả thì phải cần nhiều thời gian lắm, Vương gia
xin đừng hỏi nhiều cứ làm như lời ta nói là được rồi.” Phương ngự y nói.

Trầm Tử Trai không khỏi cúi đầu nhìn Hạ Trọng Phương trong ngực,
trách không được cần phải tìm một vú em nhìn kha khá đến đây, thì ra là
như vậy! Nếu nữ nhân nằm trong ngực vừa già vừa xấu lại mập mạp, bản
vương tự nhiên không thể cứng lên được.

Hạ Trọng Phương mặc dù đã thành thân, nhưng dù sao cũng chưa hề động
phòng, cho nên nghe những lời này của Phương ngự y, nửa hiểu nửa không,
trong lòng chỉ có nghi hoặc.

Phương ngự y cũng biết hiện nay khẩn yếu quan đầu (nguy cấp, quan
trọng), rất sợ Hạ Trọng Phương cứ như thế này sẽ chịu không nổi, lại
nói: “Hạ cô nương, ta ở trước mặt Vương gia, một lần nữa hứa với cô, nếu sữa của cô nương có thể khiến Vương gia hết bệnh, ta nhất định sẽ hết
mình tìm cho cô nương một vị hôn phu tốt hơn cả Quận mã, tuyệt không
nuốt lời! Chuyện đã đến nước này, thỉnh Hạ cô nương làm đến nơi đến
chốn, để cho Vương gia cơm no rượu say, ăn uống no đủ.”

Hạ Trọng Phương chỉ cảm thấy nơi ngực căng phòng bắt đầu đau đớn,
nhất thời nói: “Phương ngự y, ta biết rồi mà, người yên tâm đi.” Mau đi
xuống, đi xuống ngay đi, Vương gia mà không mút sớm, ta sẽ không chịu
nổi đâu.

Phương ngự y cũng không vội, ừ, đúng là càng khó chịu, chờ đợi càng hấp dẫn mà. Diễn càng lâu, dược càng tốt!

Trầm Tử trai thấy Phương ngự y cứ từ từ chậm rãi, cũng có chút chịu
không nổi, la lên: “Lão Phương kia, ngươi còn muốn nói cái gì nữa hả? Ra ngoài bình phong rồi nói lớn cho bản vương nghe, như nhau cả thôi, đi
mau!”

Cái Phương ngự y ghét nhất là Trầm Tử Trai gọi hắn là “Lão Phương”,
trong lòng nói thầm: “Hứ, ta lớn hơn nhà ngươi có một tuổi, mà cứ mở
miệng lão Phương, lão Phương, làm như ta già lắm í.” Nói xong mới chậm
chậm lui ra ngoài.

“Vương gia!” Hạ Trọng Phương khó chịu, gọi Trầm Tử Trai như tiếng mèo kêu, mong hắn nhanh nhanh mút sữa, nhanh một chút thả cô đi.

Trầm Tử Trai biết ý Phương ngự y, không gấp không gấp, nhẹ nhàng cởi
sam tử của Trọng Phương ra lộ ra bả vai mượt mà, mắt hắn dời đến cổ
nàng, thấy rõ màu da nơi này khác hẳn với vùng da trên mặt, liền biết,
màu da trên mặt chắc cũng trắng nõn mịn màn, chỉ là không được bảo dưỡng tốt mà thôi, nên mới khô ráp như vậy.

Hạ Trọng Phương được Phương ngự y bảo đảm, giao tâm nhất hoành, để
mặc cho Trầm Tử Trai cởi sam tử, có điều khi Trầm Tử Trai cởi đến ngực
cô thì dừng lại, không hề động, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Mắt Trầm Tử Trai dừng ở chiếc áo màu đỏ trên ngực Hạ Trọng Phương,
thấy chiếc áo được tú (thêu) đôi cá Hồng Liên nô đùa, cực kì hứng thú,
liền cúi xuống hỏi: “Cái này là do nàng tú?”

Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai cúi đầu hỏi thì trong bụng cũng
khóc oa oa, mang theo chút sa âm đáp: “Ta tú cá diễn Hồng Liên, cũng sẽ
tú tốt hơn.”

Trầm Tử Trai “Nga” một tiếng, hơi thở tức giận phun lên mắt Hạ Trọng
Phương, làm cho sắc mặt cô phiếm hồng, da thịt có hơi run rẩy, chiếc áo
yếm đã bị kéo lệch sang một bên lộ ra da thịt trắng hồng, không khỏi để
ý, yết hầu giật giật.

Hạ Trọng Phương thân không tự chủ được (thân bất do kỷ). Ngâm một
tiếng, nhỏ tiếng gọi: “Vương gia, người mau uống sữa đi.” Ta sắp không
chịu nổi rồi đây này!!!

Trầm Tử Trai thấy kiều dạng này của Hạ Trọng Phương, quả nhiên toàn
thân nóng lên, một tay cầm lấy chiếc áo yếm, giật hẳn nó sang một bên,
chỗ đẫy đà trắng nõn lộ ra hoàn tòan, nhất thời mặt nóng tim đập, nói
thầm: “Thật là lớn, thật tròn quá!”

Nếu không lớn nếu không tròn, có sữa cho nhà ngươi bú sao? Hạ Trọng
Phương thấy vẻ mặt của Trầm Tử Trai, liền biết suy nghĩ trong lòng hắn,
trong lòng mắc cỡ không biết làm thế nào cho phải, chỉ đem đầu của hắn
rụt vào trong lòng, không ngờ tới, bản thân đem chỗ đẫy đà dụi vào mặt
hắn.

Toàn thân Trầm Ngọc Trai run lên, rốt cục cũng cảm giác được, thứ ở
giữa hai chân, đại thối cũng đã cứng lên, đưa một tay nắm lấy chỗ vừa
lớn vừa tròn của Hạ Trọng Phương, cúi đầu xuống, môi sát vào, nhẹ nhàng
ngậm lấy, chỉ mút nhẹ một cái, sớm đã có sữa chảy vào trong miệng, hắn
vốn miệng khô lưỡi khốc, sữa vừa vào miệng thì như trời hạn gặp mưa rào, không tự chủ mà bú mút thật nhanh.

Ngực Hạ Trọng Phương trướng đau, bị mút một cái, chỉ cảm thấy sảng
khoái không chịu nổi, có một cảm giác tê dại từ ngực truyền tới toàn
thân, không hề biết bản thân đang quàng tay lên cổ hắn, “Uhm” ngâm một
tiếng.

Trong miệng Trầm Tử Trai chứa sữa, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa đẩy vỗ về,
cũng cảm thấy toàn thân tê dại, đại thối ngày càng nóng, có xu hướng
cứng thành đá rồi. Hắn cũng không tự chủ được mà rên lên, thái dương dần dần xuất mồ hôi.

Hạ Trọng Phương nhớ rất kĩ lời dặn dò của Phương ngự y, nàng thấy
Trầm Tử Trai đổ mồ hôi, liền lấy khăn giúp hắn lau đi, đôi tay dừng lại
trên gương mặt đẹp trai chết người của Trầm Tử Trai, có chút si mê nổi
lên, cả đời này, cùng với một Vương gia thân cận như thế này, sau này
khi nhớ lại, chỉ là cảm thấy vinh hạnh thôi sao?

Trầm Tử Trai đối lại ánh mắt của Hạ Trọng Phương, có chút đắc ý, nhìn xem đi, bản vương bệnh như vậy nhưng mê hoặc một tiểu cô nương vẫn là
một chuyện dễ dàng đó nha.

Trầm Ngọc Tiên đứng bên ngoài bình phong, đầu tiên là nghe thấy tiếng nói thầm thì nhỏ nhẹ, sau đó lại là tiếng “uhm” của nữ nhân, lại nghe
tiếng thở gấp của nam nhân, Ngọc Tiên và Qúy Minh Xuân không khỏi nhìn
mặt nhau, không phải là bú sữa sao, sao lại tạo ra âm thanh như vậy chứ?

Phương ngự y nghe thấy lại mỉm cười, tốt, như vậy dược hiệu sẽ tăng gấp bội, thật tốt.

Trầm Ngọc Tiên cuối cùng nhịn không được, gọi lớn một tiếng: “Ca ca, huynh khỏe không?”

Miệng Trầm Tử Trai vẫn đang ngậm nhũ hoa của Hạ Trọng Phương, tai
nghe thấy tiếng gọi của Trầm Ngọc Tiên, tiện miệng đáp: “Không có việc
gì.”

Trầm Ngọc Tiên nghe thấy tiếng nói của Trầm Tử Trai có sức sống hơn
vừa nãy rất nhiều, nhất thời đại hỉ, nói với Phương ngự y: “Dược hiệu
thật sự có kết quả sao? Nghe giọng nói của Ca ca, tốt hơn lúc nãy rất
nhiều.”

Phương ngự y đáp: “Tìm được nhũ nương tốt, dược hiệu tự nhiên sẽ nhanh chóng có tác dụng.”

Trầm Ngọc Tiên lại cát giọng gọi: “Ca ca, huynh uống sắp xong chưa?”

Trầm Tử Trai không tình nguyện đáp: “Xử lý xong một bên, còn một bên.”

“Ca ca coi chừng bị nghẹn, uống từ từ thôi.” Trầm Ngọc Tiên vui sướng, lúc này mới có tâm tình ngồi xuống ghế.

Qúy Minh Xuân cũng nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra. Hồn
thực cốt thân. Nghe tiếng rên rỉ, nhịn không được khập khiễng đi lại xem thử, vừa thoáng nhìn, đã thấy hình ảnh Trầm Tử Trai ôm Hạ Trọng Phương
vào ngực, cúi người xuống nhằm ngay ngực Hạ Trọng Phương mà mút, một bên vỗ về chơi đùa nơi đẫy đà bên kia. Tình cảnh hương diễm không gì sánh
bằng, hắn không khỏi âm thầm hồi tưởng dĩ vãng, ừ, năm đó cùng Phương
Nương thành thân, nàng chỉ mới mười lăm tuổi, trước ngực vẫn chưa nở rộ, không nhìn rõ được gì, bây giờ đã ba năm trôi qua, thế nhưng lại vừa
tròn vừa to lại trắng nữa, còn to hơn cả Quận chúa.

Qúy Minh Xuân vừa nghĩ, toàn thân đã phát nhiệt, nhất thời lui ra
phía sau nửa bước, ngồi vào ghế trên, cẩn thận len lén nhìn Trầm Ngọc
Tiên một cái, thấy Trầm Ngọc Tiên chỉ lo ngồi nghe động tĩnh bên trong,
không chú ý đến động tác mờ ám của hắn, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Bên trong, Trầm Tử Tria đã uống xong một bên, lại chạy sang uống sữa
bên kia, càng uống càng cảm thấy ngon, nghĩ bụng: “Không ngờ sữa lại
ngon như vậy.”

Hạ Trọng phương chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, không thể làm gì, không tự chủ cầm lấy tay của Trầm Tử Trai đặt bên hông.

Trầm Tử Trai hiểu lầm ý của nàng, không hề do dự, lập tức đưa tay bao quanh một bên nhũ hoa mà hắn không bú mút, xoa nắn, cúi đầu hỏi: “Như
vậy thoải mái không?”

Hạ Trọng Phương “ưm” nhẹ một tiếng, cố gắng không cong lưng, ưỡn ngực lên, lòng chỉ cảm thấy xấu hổ, nức nở nói: “Khó chịu.”

“Như thế này được chứ?” Trầm Tử Trai dùng ngón tay xoa xoa, vân vê chỗ đỏ bừng của Hạ Trọng Phương.

Người Hạ Trọng Phương càng khó chịu hơn, không khỏi ấn đầu Trầm Tử
Trai, ý bảo hắn mút sữa cho tốt, còn một bên nữa là uống xong.

Toàn thân Trầm Tử Trai nóng hổi, người đã có lực hơn trước, nhưng lại không muốn kết thúc buổi uống sữa nhanh như vậy, một bên nhàn nhã mút
mát, một bên nhẹ nhàng vỗ về trêu đùa, bên dưới cũng đã rục rịch. Nhất
thời trong lòng nghĩ thầm: “Dù làm thế nào cũng phải nạp cô nàng tiểu
nhũ nương này làm thiếp mới được!”

Hắn quyết định chu cấp cho cô tiểu nhũ nương này một danh phận, tâm
liền thản nhiên, bàn tay to tham lam hướng hạ thân Hạ Trọng Phương mà di chuyển, du xà càng bơi càng nhanh.

Hạ Trọng Phương kinh hô một tiếng, một tay nắm lấy tay hắn, lơ mơ nói: “Vương gia, tôi là nhũ nương.”

“Ừ, nàng không muốn làm nhũ nương cũng được.” Trầm Tử Trai cúi đầu nở nụ cười, lại tiếp tục công cuộc uống sữa của mình.

Mọi người đang vểnh tai lên để nghe ngóng bên trong, đang yên ắng thì nghe vang lên tiếng “tặc tặc”, không khỏi nhìn nhau, toàn bộ trong đầu
đều hiện lên một bức tranh vừa hương diễm vừa kinh sợ.

Lúc này, Trầm Tử Trai đã uống sữa xong, một tay vắt lên người Hạ
Trọng Phương, hắn cúi người, đè lên người Hạ Trọng Phương, thở gấp nói:
“Hạ cô nương còn phải giải một độc khác trên người bản vương mới được.”

Đâu coi nàng là nhũ nương, hiện nay như vậy, sau này chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, nói cô sau này làm sao tìm được
quý tế chứ? Hạ Trọng Phương cố gắng đẩy Trầm Tử Trai ra, một tay kéo lấy xiêm y che lại, giãy dụa: “Vương gia!”

Giọng nói của cô trần ngập khước từ, không hiểu sao lọt vào tai của người nào đó lại là hờn dỗi. ==”

Trầm Tử Trai dùng lực ôm lấy Hạ Trọng Phương, miệng thì tán tỉnh: “Tiểu cô nương, tên gọi là gì thế?”

Hạ Trọng Phương thầm thấy không ổn, mau miệng la lớn: “Phương ngự y, mau đến cứu mạng aaaaaaaaaaaaa”

Suy nghĩ của tác giả: Canh ba rồi. Hoa của ta, hoa của ta đâu rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.