Thiên Thánh

Quyển 3 – Chương 49: Nghĩ lại mà kinh




Nhớ lại quá khứ, trên mặt nữ tử áo xanh nổi lên tình cảm hoài niệm, thời gian ngày xưa tốt đẹp đó, luôn trong nháy mắt lướt qua.

“Ta cùng tỷ tỷ bề ngoài tuy tương tự, nhưng tính cách lại có khác biệt rất lớn. Tỷ tỷ tính tình ôn hòa, ta lại chấp nhất tùy hứng, ở phương diện hôn nhân cũng có vận mệnh kiên quyết khác nhau. Hôn nhân của tỷ tỷ không như ý, bởi vì đó là mệnh cha mẹ. Tỷ tỷ tính cách nhu hòa, tuy cũng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn là bị ép thỏa hiệp.”

Long Dao Châu xen mồm nói: “Vậy còn ngươi?”.

Nữ tử áo xanh cười chua xót, tiếp tục nói: “Lúc trẻ tuổi, kẻ ái mộ ta thành đội, có những người thực lực cao cường, có những người có được địa vị cực cao, nhưng ta không thích những người đó. về sau, ta gặp một người vừa ý, hắn có bề ngoài tuấn mỹ, am hiểu ý săn sóc người, chúng ta rất nhanh đã lường tình tương duyệt...”

Nói đến đây, trên mặt nữ tử áo xanh nổi lên vẻ hạnh phúc, quá khứ đó từng làm cho nàng hoài niệm nhớ thương, là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng.

Trên mặt Long Dao Châu toát ra vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc, tựa như nàng còn chưa hiểu cái gì gọi là lưỡng tình tương duyệt.

Từ Nhược Hoa theo bản năng nhìn Ý Thiên, ánh mắt dịu dàng như nước.

“... Trước hoa dưới trăng, xuất song nhập đối, thề non hẹn biển, cuộc đời này không dời. Đó là một đoạn thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, người nhà phản đối, người ngoài tính kể, cuối cùng chúng ta không thể đi đến với nhau.”

Long Dao Châu khó hiểu nói: “Người nhà vì sao phải phản đối, người ngoài lại vì sao phải tính kể các ngươi?”.

Nữ tử áo xanh cười bi thương, trong giọng nói lộ ra vài phần oán hận.

“Cha ta ghét bỏ tu vi hắn quá thấp, cảm thấy không xứng với nhau. Nhưng cái này không phải nguyên nhân chúng ta chia tay, thật sự làm cho chúng ta không thể đi đến với nhau là người khác tính kể. Khi đó người theo đuổi ta rất nhiều, trong đó còn có không ít người sinh lòng đố kỵ, lúc nào cũng có người nghĩ chia rẽ chúng ta như thể nào. Rốt cuộc có một ngày, hắn bị người ta ám toán, tuy chưa chết, nhưng làm chúng ta cuối cùng không thể đi đến với nhau.”

Long Dao Châu hừ nói: “Tất cả đều là những tiểu nhân không biết xấu hổ, đáng xấu hổ.”

Ý Thiên hỏi: “về sau thì sao?”.

Nữ tử áo xanh tang thương nói: “Ta lúc ấy chưa từ bỏ, mặc dù hắn bị người ta ám toán, ta cũng vẫn như trước đối với hắn yêu không dời. Nhưng luôn cố một số kẻ đáng hận, thấy ta không từ bỏ, biết uy hiếp chính diện đối với ta vô dụng, liền dùng tính mạng hắn đến uy hiếp ta, khiển cho ta lựa chọn từ bỏ. Bất đắc dĩ, ta vì hắn có thể sống tiếp, cuối cùng lựa chọn ủy khuất chính mình. Nhưng cực khổ vẫn chưa kết thúc, những người đó vì có được ta, không tiếc dùng hết các loại thủ đoạn, ý đồ bức ta đi vào khuôn khổ, ta lại luôn không thỏa hiệp.”

Long Dao Châu khen: “Tốt, đây mới là bản sắc hiệp nữ, uy vũ không khuất phục.”

Từ Nhược Hoa cùng Nam Cung Phi Vũ cũng từng lọt vào vô số người phản đối, hiểu thật sâu tư vị trong đó, nhịn không được khẽ thở dài: “Đó là một cái quá trình chua xót mà gian khổ, cần phải có được nghị lực hơn người, nếu không không thể kiên trì tiếp.”

Nữ tử áo xanh nhìn Từ Nhược Hoa một cái, trong mắt tràn đầy bi phẫn, tiếp tục nói: “Vì bảo hộ người lòng ta yêu, ta lựa chọn rời đi, nhưng lại mang đến nguy cơ cho người nhà. Cha mẹ ta chịu ta liên lụy, trước sau chết đi. Tỷ tỷ vì cứu ta, dịch dung cải trang thành bộ dáng ta, kết quả lại rơi tại trong tay những ác đồ kia, bạch ngọc bị long đong, cuối cùng ôm nỗi hận mà chết. Vì báo thù, ta khổ tâm tu luyện, trước sau giết không ít kẻ thù. Nhưng còn có vài kẻ thực lực kinh người, bọn hắn đã phát hiện ta còn sống, không tiếc tất cả thủ đoạn bức ta hiện thân, muốn bắt sống ta, nhất sính **.”

Long Dao Châu nghe mà tức giận, cả giận nói: “Kẻ nào không biết xấu hổ vô sỉ, cực kì hạ lưu như vậy?”.

Từ Nhược Hoa hỏi: “Hồng Thiên Bảo kia là một trong số đó phải không?”

Nữ tử áo xanh lắc đầu nói: “Hồng Thiên Bảo tuy thực lực kinh người, nhưng hắn chẳng qua là một quân cờ trong tay người khác, hoàn toàn chịu người ta sai khiển sử. Hai năm qua, ta đã cùng Hồng Thiên Bảo giao chiến mấy lần, mỗi lần đều là chiến bại, nhưng hắn lại không dám quá bức bách. Bởi vì người nọ sau lưng Hồng Thiên Bảo muốn bắt

sống ta, muốn trói một chút nhuệ khí của ta, cho rằng như vậy ta sẽ khuất phục quy thuận.”

Long Dao Châu hỏi: “Người nọ là ai, ngươi nói ra, ta giúp ngươi đối phó hắn.”

Long Dao Châu mười bảy tuổi, tuy mỹ danh bên ngoài, nhưng dính đời không sâu, nói chuyện cũng tương đối ngay thẳng.

Nữ tử áo xanh cười khổ nói: “Ý tốt tâm lĩnh, chuyện xưa của ta đại khái chính là như thế, các ngươi hiện tại nghe xong, có thể rời khỏi rồi.”

Từ Nhược Hoa hỏi: “Ngươi ngày sau có tính toán gì không?”.

Nữ tử áo xanh lắc đầu nói: “Không nên hỏi nhiều, một lần gặp lại, một đoạn duyên phận, qua rồi thì nên quên.”

Từ Nhược Hoa nghe vậy than nhẹ một tiếng, nữ tử áo xanh đã nói như vậy, nàng còn có lời gì để nói?

Ý Thiên tương đối bình tĩnh, hướng về phía nữ tử áo xanh gật gật đầu, lập tức kéo Từ Nhược Hoa rời đi.

Long Dao Châu muốn nói lại thôi, tựa như muốn nói cái gỉ, lại bị nữ tử áo xanh phất tay từ chối.

Nhìn theo ba người đi, nữ tử áo xanh nhìn chằm chằm bóng lưng Ý Thiên, trong mắt toát ra vẻ phức tạp mà hoài niệm.

Ý Thiên sâu sắc phát giác một đạo ánh mắt này, quay đầu nhìn nữ tử áo xanh một cái, lập tức liền biến mất ở trong rừng trúc.

Hoàng hôn, khi Ý Thiên mang theo Từ Nhược Hoa, Long Dao Châu trở lại Đông Lâm phủ, Nam Cung Trường Phú đã rời đi.

Nam Cung Vân vẻ mặt hưng phấn, buổi chiều gặp gờ không ít người chúc mừng, nghe rất nhiều lời nịnh hót, tâm tình tất nhiên mười phần cao hứng.

Bạch Phong tương đối bình tĩnh, tuy buổi chiều quý phủ rất náo nhiệt, nhưng nghĩ tới chuyện hai ngày sau, nàng vẫn là tràn ngập lo lắng.

Trong đại sảnh, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong nhìn Long Dao Châu, trong mắt lộ ra khó hiểu.

Người chúc mừng khác đều đã rời đi, vì sao Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa sẽ lưu lại người này?

Ý Thiên liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư hai người, giới thiệu: “Nàng tên Long Dao Châu, đến từ Long Tinh trấn, cha nàng Long Ngạo Vân, cha mẹ hẳn là từng nghe nói uy danh của hắn.”

Nam Cung Vân nghe vậy chấn động, theo bản năng từ trên chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Long Dao Châu, bật thốt lên: “Long Dao Châu, vị xếp hạng thứ tư mười đại mỹ nữ Nam Dương, thiên kim duy nhất của võ hoàng Long Ngạo Vân?”.

Bạch Phong cũng là khiếp sợ vô cùng, hỏi: “Sao nàng ăn mặc như vậy, đi tới nơi này?”.

Từ Nhược Hoa cười nói: “Dao Châu muội muội trên đường đi qua nơi đây, ta liền tính giữ nàng ở lại hai ngày.”

Nam Cung Vân vội hỏi: “Khách quý lâm môn, vậy nên tiếp đón cho tốt mới phải.”

Long Dao Châu cười nói: “Các ngươi không cần đa lễ, có thể ở nơi này gặp gỡ Nhược Hoa tỷ tỷ, ta cũng rất vui.”

Ý Thiên cười nói: “Được rồi, không nói những cái này, ăn cơm đi.”

Bạch Phong cười mắng: “Ngươi thì chỉ biết ăn.”

Nam Cung Vân lập tức phân phó tổng quän Trần Phúc chuẩn bị rượu và thức ăn, hảo hảo khoản đãi Long Dao Châu.

Trong bữa, Long Dao Châu vừa nói vừa cười, tính cách sáng sủa, không có chút cái giá thiên kim đại gia, cùng người một nhà Nam Cung Phi Vũ ở chung hài hòa.

Sau khi ăn xong, Bạch Phong ra lệnh hạ nhân đem phòng khách tốt nhất của quý phủ sửa sang lại, an trí Long Dao Châu.

Trong đại sảnh, Nam Cung Vân hơi tỏ ra lo lắng nhìn Ý Thiên, nhẹ giọng nói: “Phi Vũ, Long Dao Châu này thân phận đặc biệt, chúng ta hôm nay vừa mới dọn vào trong phủ, trước mắt nhân thủ cực ít, chẳng may phát sinh chút chuyện gì, ta lo lắng...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.