Thiên Quan Song Hiệp

Chương 6: Thanh lâu tiểu tử




Lại nói đến Hàm Nhi ngồi trong kiệu mặc cho người ta khiêng đến chỗ bán. Ngồi suốt cả trưa hè mà không ai nghĩ đến việc cho cô bé ra ngoài hít thở hay đi vệ sinh. Cho đến lúc tới Tình Phong Quán, cô bé cảm thấy muốn đi lắm rồi, ngồi trong kiệu cứ nhấp nhổm, mà không dám lên tiếng.

Cuối cùng, cỗ kiệu cũng dừng lại trong Tình Phong Quán, cô bé nghe thấy đám kiệu phu bỏ đi uống trà, đợi cho đám người Lục lão lục ra đến ngoại sảnh mới dám nhẹ nhàng vén rèm kiệu lên nhìn ra ngoài.

Lúc đó trời đã xâm xẩm, cô bé thấy chiếc kiệu đang ở trong một tòa viện rộng rãi, chung quanh tối đen nhưng ánh đèn lấp lánh tỏa ra từ mấy gian phòng cách đó không xa. Cô bé vẫn sợ hãi không dám ra khỏi kiệu, cảm giác không được đi vệ sinh khó lòng nhịn được nữa, trong lúc bí bách, nước mắt bất giác lăn dài.

Đúng lúc đó, đột nhiên có tiếng bước chân đang đi về phía chiếc kiệu. Hàm Nhi vội vàng buông rèm kiệu xuống, thu mình lên ghế. Nhưng tiếng bước chân đã đến trước kiệu, rèm được vén lên và một cái đầu thò vào.

Trong bóng tối chỉ thấy thân hình người đó nhỏ thó, tựa hồ là một hài tử, tay cầm một chiếc đèn dầu. Hài tử nọ nhìn thấy cô bé “ồ” lên một tiếng đoạn nói: “Ta không có mắt mất rồi, trong kiệu quả thật có một tân nương tử!” Nó đưa cái đèn dầu vào sát mặt Hàm Nhi, cười hỏi: “Tiểu cô nương, đang khóc hả?”

Dưới ánh đèn vàng vọt, cô bé vẫn thấy hài tử nọ mi thanh mục tú, dung mạo khá ưa nhìn. Quan sát cẩn thận một hồi, Hàm Nhi nhìn ra đó là một tiểu nam hài, tuổi cũng tương tợ với mình. Cô bé hiếm khi tiếp xúc với những nam hài tử cùng trang lứa thành ra không dám bắt chuyện, cúi đầu xuống, nước mắt nhỏ giọt càng nhiều.

Tiểu nam hài nhìn cô một hồi, làm vẻ mặt quỷ, nói: “Trong kiệu tối om thế này, có gì hay ho đâu nhỉ? Tiểu cô nương theo ta, ta sẽ đưa đến chỗ khác.” Nói đoạn nắm lấy tay cô bé kéo ra khỏi kiệu. Hàm Nhi còn nghi ngờ nhưng khí lực không mạnh được như tiểu nam hài, đành phải bước theo.

Nam hài đưa cô bé vào một gian phòng trống bên cạnh tòa viện, đặt đèn lên chiếc bàn ở giữa phòng. Hàm Nhi ngẩng đầu nhìn, thấy phía trêи có bày một tượng thần cưỡi ngựa cầm đao cao chừng năm xích, râu dài đến ngực, mày trắng mắt đỏ trông rất đỗi cổ quái; cạnh thần tượng còn bày cả những động vật như sóc vàng, nhím, rắn cùng chuột. Cô bé không biết rằng thần tượng là Bạch my thần vẫn được các thanh lâu thờ làm tổ sư, mấy con vật đó là năm loại động vật được thanh lâu coi là “Ngũ tiên”, nên lộ vẻ kinh hoảng.

Nam hài nhi chỉ vào một chiếc ghế rồi bảo cô: “Tiểu cô nương ngồi xuống đi.”

Hàm Nhi ngồi xuống mà lòng ngập đầy sợ hãi, cô sợ bọn Vưu Tuấn phát hiện mình đã lẻn đi sẽ truy bắt, lại cảm thấy trong người bí bách song không dám nói ra, nước mắt không ngừng lăn dài trêи khuôn mặt đỏ lựng.

Nam hài hỏi: “Tiểu cô nương khóc nhiều thế? Ở đây dễ chịu hơn trong kiệu nhiều, tiểu cô nương không thích được ta mời đến đây à?” Hàm Nhi lắc đầu.

Nam hài lại hỏi: “Sao tiểu cô nương cứ mãi không nói gì?”

Hàm Nhi chỉ cúi đầu lặng thinh.

Nam hài không kiên nhẫn nổi, hỏi: “Tiểu cô nương bị câm?”

Hàm Nhi lắc đầu.

Nam hài hừ một tiếng, lại hỏi: “Sao khóc dữ thế?”

Hàm Nhi vẫn lắc đầu không nói.

Nam hài ngoái đầu lại, bực mình quát: “Lão tử không có thời gian dây dưa, ngươi nói thì tốt, không nói lão tử sẽ gàng mồm ra.”

Thấy cô bé vẫn ngậm miệng, nó lại hỏi: “Ngươi đói à?”

Hàm Nhi lắc đầu.

Nam hài hỏi: “Ốm sao?”

Hàm Nhi vẫn lắc đầu.

Nam hài liên tục hỏi một tràng, Hàm Nhi chỉ lắc đầu. Mãi đến cuối, nó mới hỏi: “Ngươi muốn đi giải?”

Hàm Nhi không lắc đầu nữa.

Nam hài ha hả cười lớn: “Nguyên lai tiểu cô nương muốn đi giải! Thế thì có khó gì? Đi nào, ta đưa cô đến nhà xí.”

Nói rồi nó dẫn cô bé ra khỏi gian nhà, quanh quanh co co mấy bận ngoài hành lang thì đến nhà xí. Hàm Nhi ngửi thấy mùi thối, rất sợ mùi vị này nhưng muốn giải quyết nỗi buồn, chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng phải đi vào.

Lúc cô bé bước ra đã thấy nam hài đợi ở ngoài cửa, một tay bịt mũi một tay xua xua ra vẻ cười cô hôi hám. Hàm Nhi vừa giận vừa xấu hổ, quay đầu đi. Nam hài cười vang rồi đưa cô bé trở lại gian nhà lúc trước, vừa đi vừa nói: “Ồ, ta thấy tiểu cô nương không phải là hài nhi quán này mới chiêu nạp, đến đây làm gì? Đã không phải là hài nhi bị bán chắc trốn nhà vào trú ẩn tại quán chúng ta? Nương nương ta không định thu lưu con cái nhà người đâu, ta khuyên tiểu cô nương sớm về đi, tránh bị đánh đòn.”

Nó quay đầu lại, phát hiện cô bé tịnh không đi theo mình, bèn dừng lại hỏi: “Sao? Không đi à? Còn muốn đi nhà xí nữa à?” Hàm Nhi đứng nguyên một chỗ, cúi đầu nhìn xuống mũi hài, không nói câu nào.

Nam hài ngắm nghía cô bé một hồi, mới phát hiện cô có vẻ đài các, tịnh không giống một tiểu cô nương mới bị bán vào, không khỏi lấy làm kỳ quái, hỏi: “Tiểu cô nương từ đâu đến đây?”

Hàm Nhi khóc òa lên: “Ta… ta bị người ta bắt đi, lại bảo muốn đem ta đi bán. Ta muốn về nhà.”

Nam hài lắc đầu: “Ta biết ngay là cô trốn đi mà. Người ta chắc giờ đang tìm cô khắp nơi, cô không thể cứ trốn mãi trong viện nhà chúng ta được.”

Nước mắt lo lắng lại nhòe nhoẹt khóe mắt Hàm Nhi: “Thế… thế ta phải làm gì?”

Nam hài tỏ vẻ không liên quan gì đến mình: “Ta làm sao biết được?” Nó quay người bước đi, Hàm Nhi lẳng lặng theo sau, không lâu sau hai hài tử về đến gian nhà có bức tượng thần cổ quái.

Hàm Nhi nghĩ tới dung mạo hung ác của hai người bọn Ngô, Vưu, lòng không khỏi hoảng sợ: “Bọn họ mà phát hiện mình trốn ra chắc sẽ giận lắm. Mình đã trốn ra cớ gì còn quay lại kiệu để họ đem bán? Mình biết trốn đi đâu? Nên làm gì?”

Nam hài không biết moi đâu ra hai đĩa điểm tâm đặt lên bàn: “Lại đây nào, nếm mấy món điểm tâm danh tiếng của Tình Phong Quán xem sao. Đây là bánh quế thiên tầng, đây là ‘liên tử sinh tô’, món màu lục này là bích ngọc oản đậu hoàng. Tiểu cô nương ăn đi, ăn rồi thì quay về, đừng để bọn họ vào bắt, lôi xềnh xệch ra thì khó coi lắm.”

Hàm Nhi đang đói meo, mấy món điểm tâm lại thập phần tinh xảo, toan giơ tay lấy ăn, song nghe câu nói sau rốt của nam hài lòng lại hoảng kinh, không nén được khóc òa lên.

Nam hài bước đến vỗ nhẹ vào lưng cô bé, dỗ dành: “Đừng khóc nữa! Tiểu cô nương cứ thích khóc như thế, ngày sau làm sao sống được trong Yên Thủy tiểu lộng hỗn tạp này?”

Hàm Nhi nghe thấy khẩu khí ôn nhu của cậu bé lại càng không nén được, khóc to hơn: “Ta muốn về nhà, ta nhớ cha mẹ lắm.”

Nam hài tử thở dài: “Không có cách nào đâu. Nhà tiểu cô nương ở đâu? Nghe khẩu âm hình như ở phương Bắc.”

Hàm Nhi nói: “Nhà ta ở kinh thành.”

Nam hài tử: “Chà, Tô Châu cách kinh thành hơn ngàn dặm, tiểu cô nương không tự về được rồi, đừng mơ mộng nữa đi.”

Hàm Nhi cũng sớm biết thế, nghe cậu bé nói ra nước mắt càng đổ xuống nhiều hơn: “Cha mẹ chắc nhớ ta lắm. Họ nhất định sẽ phái người tìm ta khắp kinh thành, không bao giờ ngờ rằng mấy người xấu lại mang ta đến chốn xa xôi này. Cha…cha chỉ có mình ta, bình nhật thương ta nhất, làm sao ngờ rằng hai người xấu xa đó dám vào tận vườn nhà bắt ta mang đi?”

Nam hài lấy làm kỳ quái: “Có người lớn mật thế ư, không dụ dỗ ở chỗ hoang lương hay chốn đông người, lại dám xông vào tận nhà tiểu cô nương bắt người? Hay là cường đạo?”

Hàm Nhi lắc đầu: “Bọn họ không phải cường đạo mà là thị vệ trong hoàng cung. Kỳ thật bọn họ bắt nhầm người, lúc phát hiện vốn định giết ta diệt khẩu, sau đó mới cải biến chủ ý, mang ta đến đây bán.”

Cô bé nhớ lại rồi thao thao kể lại đầu đuôi tình huống xảy ra ở nhà cùng việc mình bị bắt đi. Nhưng chuyện Trịnh Hàn Khanh nhờ chuyển giao vật, Thụy đại nương mang người đi trốn thì không nói ra, nguyên vì Trịnh Hàn Khanh đã cảnh cáo cô không được tiết lộ cho bất cứ ai.

Nam hài tử ngoẹo đầu nhìn cô bé, vừa ăn điểm tâm vừa lắng nghe, sau cùng hỏi: “Cha tiểu cô nương là ai?”

Hàm Nhi đáp: “Cha ta tên là Chu Minh Đạo, hiện làm thượng thư bộ Lễ kiêm Hoa cái điện đại học sỹ.” Phụ thân cô bé thụ phong tước vị chưa lâu, lúc nhận thụ phong nhà cửa được một phen nhiệt náo, tuổi cô còn nhỏ nên nhớ rất rõ phẩm hàm của cha.

Nam hài tử bật cười: “Thượng thư mới chả hạ thư cái gì mà con cái cũng không giữ được? Đại học sỹ, chắc là quan lớn?”

Hàm Nhi gật đầu: “Đúng, cha ta làm chức to lắm.”

Nam hài tử lại quan sát tỉ mỉ cô bé một lần nữa, cười ồ lên: “Ta không tin, tiểu oa nhi ngươi làm sao lại là con nhà như thế được?”

Thời đó, những hài nhi bị bán vào thanh lâu đa phần xuất thân nhà nông hoặc con nhà nghèo túng, cha mẹ quá đỗi khốn cùng, không thể không bán con, cũng có một phần xuất thân con nhà trung bình, còn thiên kim gia đình làm quan như Hàm Nhi đích xác là cực kỳ hiếm hoi.

Hàm Nhi thấy cậu bé hoài nghi thân thế của mình, vừa giận vừa sốt ruột: “Ta không có nói dối, sao ta lại phải lừa ngươi làm gì?”

Nam hài tử không tỏ vẻ gì, thu hết điểm tâm trêи bàn gói vào khăn tay đưa cho cô bé đoạn nói: “Bất kể ngươi là thiên kim hay con nhà nghèo, đã đến chỗ rối ren này sẽ không thoát được. Gói điểm tâm này cho ngươi, ăn rồi thì trốn đi.”

Suốt dọc đường Hàm Nhi phải chịu ấm ức, Vưu Tuấn, Ngô Cương cùng Lục lão lục chỉ coi cô bé là một món hàng không hơn không kém, hoặc đơn giản là một đống bạc trắng nên không nói với cô câu nào. Thật không dễ mới gặp được tiểu nam hài này, ít ra nó cũng coi cô bé là người, nguyện ý nghe cô nói chuyện, không nén được mới đem hết mọi nỗi khổ sở ra kể lể. Nguyên cô bé cũng biết tiểu nam hài này không lớn hơn mình, làm sao mà giúp gì được, nhưng mới thố lộ được đôi điều nỗi niềm, cậu ta lại không đồng tình, chỉ muốn đuổi mình khỏi nhà, nên vừa tức giận vừa thương tâm, không nhận gói điểm tâm mà đứng dậy bước ra ngoài.

Nam hài lại chạy lên trước, giữ tay cô bé lại: “Gượm đã, ta còn chưa hỏi tên tiểu cô nương.”

Hàm Nhi hất tay ra: “Ngươi không phải là người tốt, ta không thèm nghe ngươi nói.”

Nam hài nhi mỉm cười: “Xem tiểu cô nương dễ giận chưa này, không chừng lại là thiên kim thật. Ta có phải là người tốt hay không, khó nói lắm. Thế này nhé, tiểu cô nương gọi ta ba tiếng hảo ca ca, ta sẽ đưa về nhà.”

Hàm Nhi ngây ra: “Ngươi đưa ta về nhà? Ngươi biết đường ư?”

Nam hài nhi đáp: “Ta chưa từng rời Tô Châu, làm sao biết đường?”

Hàm Nhi xụ mặt, toan mở miệng thì đột ngột nghe thấy ngoài cửa có người cất tiếng hô: “Thất nương có lệnh, mọi người lắng nghe nào! Một tiểu cô nương do Lục lão lục mang đến đang lẩn trốn trong quán, Thất nương kêu mọi người lưu tâm tìm kiếm, tìm thấy thì mau dẫn về.”

Một người hầu chêm vào: “Đúng rồi, Phan đại thiếu gia đang tiếp khách, các ngươi không được quấy nhiễu khách nhân.” Rồi tiếng bước chân vang lên, mọi người đổ đi tìm kiếm.

Hàm Nhi nghe thấy sắc mặt liền nhợt đi, tay chân lẩy bẩy. Nam hài làm hiệu bảo cô bé im lặng, nhấc tấm màn che bàn thờ thần lên, chỉ ngón tay xuống rồi thấp giọng bảo: “Nhanh trốn vào đây.”

Hàm Nhi vội vàng trốn vào dưới bàn. Không lâu sau, tiếng kẹt cửa vang lên, một người nói: “Úi, A Quan, cháu một mình ở đây làm gì?”

Nam hài đáp: “Nương nương bảo cháu vào thắp đèn, bày biện một ít đồ ăn. Hồng thẩm, bên ngoài có chuyện gì mà ầm ĩ thế?”

Hồng thẩm đáp: “Nghe nói là một tiểu cô nương trốn mất, nương nương sai người đi tìm kiếm.”

Nam hài tỏ vẻ ngạc nhiên: “Vậy à, từ lúc cháu ở đây ăn cơm có thấy tiểu cô nương nào đâu.”

Hồng thẩm thở dài: “Ta đã bảo là tiểu cô nương chạy trốn rồi, bọn họ chả cần phải tìm. Tìm thì tìm, hà tất phải làm ra vẻ kinh thiên động địa?”

Nam hài nói: “Đúng rồi, lại làm Hồng thẩm vất vả.” Hồng thẩm còn ca thán thêm hai câu nữa rồi mới đi.

Hàm Nhi trốn dưới gầm bàn, không dám thở, cũng không dám cử động. Nam hài nhi đợi cho Hồng thẩm đi xa mới nhấc khăn che lên, đưa đèn vào cười hỏi: “Thế nào, gọi ta là hảo ca ca hay không?”

Hàm Nhi lúc đó tứ cố vô thân, tiểu nam hài này đã giúp mình qua được một đận nhưng vẫn còn giận thằng oắt này không tin gia thế của mình, lại phẫn hận nó không đồng tình với mình, còn làm ra vẻ cười trêи nỗi đau của người khác, ngạo khí trong lòng trỗi dậy, lắc đầu: “Ta không gọi! Ngươi đưa ta ra là được. Ta có chết cũng không cần ngươi giúp.”

Nam hài nhìn cô bé, mồm chặc chặc hai tiếng, nói: “Dễ giận chưa kìa! Ta còn nói mẹ trẻ ngươi mềm xèo, hoàn toàn vô dụng, nguyên lai còn ra vẻ cốt khí. Mẹ ta mà thấy nhất định sẽ thích lắm. Được rồi! Tiểu cô nương muốn đi thì ta đưa đi.” Nói đoạn cầm gói điểm tâm trêи bàn, thổi tắt đèn, chui xuống dưới bàn thờ: “Theo ta.”

Hàm Nhi lấy làm kỳ dị: “Đi đâu?”

Nam hài nhi đáp: “Tiểu cô nương là kẻ trốn chạy còn muốn nghênh ngang đi bằng cửa lớn chắc? Lục lão tặc đó thủ đoạn lợi hại, nhất định đã sớm bố trí nhân thủ ở cửa, tiểu cô nương bước ra khỏi Tình Phong Quán một bước sẽ lập tức bị bắt ngay. Ta mà đưa tiểu cô nương đi cùng thì mấy tên khốn kiếp đó biết thế nào được.”

Hàm Nhi bán tín bán nghi, bám theo cậu bé đi ra phía sau bàn thờ.

--- Xem tiếp hồi 7 ----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.