Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 11




“Chủ quán yên tâm, chúng ta sẽ lập tức trả chín kim tệ này.” Thanh Sơn Lão Tổ vội vàng cười nói, ra hiệu phất phất tay với Lạc Lan Tuyết.

Sắc mặt Lạc Lan Tuyết trở nên vô cùng khó coi, ấp a ấp úng nói: “Sư tôn, ta, ta không mang theo kim tệ.”

Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ trở nên lạnh lùng, vội vàng tìm túi tiền của chính mình, sờ soạng nửa ngày cũng chỉ mò ra được ba kim tệ, còn là do lần trước thôi diễn công pháp lưu lại, điều này khiến cho lão ta cảm thấy vô cùng lúng túng.

Trong lòng Dịch Phong đang thầm cảm khái.

Xem ra trong nhà hai người này cũng không giàu có gì, đoán chừng thiên phú muội tử kia cũng không tốt như vậy, vì cung cấp cho nàng tu luyện, tiền tài trong nhà đều mang cho nàng dùng hết rồi!

“Thực sự không được thì lần sau đi!” Dịch Phong phất phất tay nói.

“Như vậy sao được.”

Trên mặt Thanh Sơn Lão Tổ tràn ngập quẫn bách, Lạc Lan Tuyết cũng gấp đến chân tay luống cuống ở một bên, đường đường Thanh Sơn Môn Lão Tổ cùng thiên chi kiêu nữ thế mà có chín kim tệ cũng móc không ra. Nhưng mà cũng may, hai người lại tìm ra mấy kim tệ không biết cất giữ từ lúc nào, mãi mới kiếm ra chín đồng, giao cho Dịch Phong.

Ước lượng kim tệ trong tay, cảm giác trong lòng Dịch Phong đối với hai người cũng tốt hơn rất nhiều.

Rõ ràng nghèo như vậy, nhưng cũng không tiếc kiếm ra gia sản toàn thân, tính tiền cho hành vi của chính mình, phẩm chất cũng không tệ lắm.

Cho nên đối với hành vi của Lạc Lan Tuyết trước đây, Dịch Phong cũng không trách tội nữa, thế là vừa cười vừa nói: “Chuyện đều đã qua, nếu không thì đi vào ngồi một lúc, thuận tiện ăn một bữa cơm!”

Dịch Phong cũng đã nghĩ đến, hai người mang gia sản toàn thân góp cho mình, đoán chừng cơm trưa cũng không có tiền mà mua nữa rồi.

Đối phương có thành ý như vậy, mình cũng không nên để bọn họ đói được.

“Ôi, tốt tốt tốt!”

Thanh Sơn Lão Tổ kích động không thôi, không thể tưởng tượng được vị tiền bối sâu không lường được này thế mà lại chủ động mời bọn hắn ăn cơm.

“Vậy thì mời vào đây, ta vừa vặn bắt được con chó hoang, đợi một chút là có thể nhắm rượu uống.” Dịch Phong từ tốn nói.

Nghe vậy, ánh mắt Thanh Sơn Lão Tổ và Lạc Lan Tuyết đồng thời rơi xuống trên thân con chó hoang trong miệng Dịch Phong. Vừa mới bắt đầu không cảm thấy gì, nhưng sau một khắc thân thể Thanh Sơn Lão Tổ lập tức run rẩy một cái.

Phù!

Hít vào một ngụm khí lạnh.

Há hốc mồm, kinh hãi nói không ra lời.

Người khác nhìn không ra, chẳng lẽ lão ta còn không nhìn ra được sao, đây là Phệ Thiên Yêu Lang trong truyền thuyết!

Phệ Thiên Yêu Lang chính là con quái vật khổng lồ trong bộ lạc yêu tộc, thế lực bộ lạc mạnh mẽ không nói, bản thân chúng cũng có thiên phú cực mạnh, người bình thường căn bản không dám trêu chọc.

Nhưng vị tiền bối này lại dám bắt một con Phệ Thiên Yêu Lang tới nhắm rượu uống?

Việc này thật sự là quá điên cuồng rồi!

Lạc Lan Tuyết nhìn thấy không rõ cho lắm, Thanh Sơn Lão Tổ lại gần phổ cập kiến thức cho nàng một vài câu, Lạc Lan Tuyết cũng khiếp sợ đưa hai tay che miệng lại.

Nhìn thấy Dịch Phong hờ hững đi ở phía trước không hề để ý mà kéo con Phệ Thiên Yêu Lang kia, hai người liếc nhau, đều không cách nào bình phục tâm trạng. E rằng, cũng chỉ có tiền bối mới có thể chơi lớn như vậy, trực tiếp bắt lấy một con Phệ Thiên Yêu Lang đi nhắm rượu!

Cuối cùng, hai người đi theo Dịch Phong vào bên trong võ quán.

Hai người đều vô cùng hiếu kỳ, bên trong võ quán này có thể cất giấu thứ gì, có dáng vẻ như thế nào.

Ngưỡng cửa thạch thật cao được chế tạo từ đá xanh.

Hai người cùng bước vào, một bước này giống như Chỉ Xích Thiên Nhai, từ thế giới này bước qua một thế giới khác.

Hai bên vách tường của võ quán treo mười tám bức tranh vẽ. Mỗi một bức đều tương ứng với một loại võ học, binh khí mà bọn chúng sử dụng cũng không giống nhau. Bức thứ nhất là đao, bức thứ hai là thương, bức thứ ba là kiếm… Mười tám loại binh khí, rực rỡ muôn màu.

Chỉ trong chốc lát.

Thanh Sơn Lão Tổ và Lạc Lan Tuyết đã đắm chìm vào trong biển võ học mênh mông.

Dường như toàn bộ võ quán đều biến thành Tu La trận, nhìn không thấy điểm cuối, đao tới kiếm đi…

Lại giống như, có mười tám vị bậc thầy võ học đang thay phiên nhau đấu võ so chiêu. Trong mắt bọn họ, những chiêu thức này bình thường không có gì lạ, không có chút linh khí nào, thậm chí là trăm ngàn chỗ hở, nhưng khi nhìn lại thì lại phát hiện khắp nơi đều là tinh túy, nhất cử nhất động ở trong đó đều lộ ra tinh túy để cho người ta không dễ dàng hiểu rõ được.

“Làm gì ngẩn ra đấy, lại bên này ngồi đi.”

Giọng nói của Dịch Phong truyền tới, Thanh Sơn Lão Tổ và Lạc Lan Tuyết đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mồ hôi trên trán đã sớm chảy ròng ròng.

Sau khi mất hồn mất vía, gương mặt họ đều lộ vẻ sợ hãi.

Những bức họa trên bức tường này ẩn chứa võ ý ngập trời, khiến cho bọn họ lĩnh hội võ đạo sâu không lường được. Mặc dù những vật này đối với bất kỳ người nào cũng là cơ duyên, nhưng mà cũng phải xem ngươi có nuốt xuống được hay không, nếu không thì kết cục chính là ác ma nuốt chửng ngươi.

Vừa rồi, hai người Thanh Sơn Lão Tổ chính là bị như vậy, bọn họ ở trong đại dương mênh mông giống như giọt nước trong biển cả, càng đắm chìm thì càng nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.