Thập Niên Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 42: 42: Giấc Mơ




Ngô Đại Lực bị chê cũng không tức giận, cười ha hả: “Lục Hoa Minh, nhìn dáng vẻ của ông kìa, sao phải cáu thế, ông có thể giữ con gái lại trong nhà cả đời được sao?”“Tôi cứ giữ cả đời đấy, đi ra đi, đừng có lại gần tôi!” Lục Hoa Minh nói xong thì bước nhanh đi về phía trước.

Trong lòng ông còn hừ lạnh một cái, ông bằng lòng nuôi con gái cả một đời!==Chỉ trong thoáng chốc mây đen đã bao phủ khắp bầu trời, mưa to nói đến là đến.

“Đùng đoàng!” Một tiếng sấm rền, tia sét xẹt ngang trên bầu trời.

Trong lúc ngủ mơ, bống nhiên Lục Kiều bừng tỉnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ sợ hãi.

Ngay vừa rồi, cô bỗng nhiên mơ thấy Lục Hoa Minh.

Trong mơ, cả người Lục Hoa Minh đẫm máu được người ta vác lên, trong mơ mưa to gió lớn, máu đỏ tươi trên người Lục Hoa Minh hòa cùng với nước mưa….

hình ảnh đó thấy mà rùng mình.

Lục Kiều chưa từng vô duyên vô cớ nằm mơ, cô mơ như thế thì tất nhiên lớn có lửa thì làm sao có khói.

Lục Kiều cấp tốc đứng dậy khỏi giường, cầm lấy cái ô của mình rồi chuẩn bị chạy ra khỏi nhà.

Lý Thúy Hoa trong phòng bếp nghe thấy tiếng động, chạy ra thì nhìn thấy Lục Kiều sắp đi ra ngoài, bà lập tức mở miệng hét một câu: “Kiều Kiều, trời mưa to như vậy, con định đi đâu thế?”“Mẹ, cha con đâu?” Lục Kiều mở miệng hỏi.

“Cha con và người trong thôn lên núi rồi, con tìm cha con có việc gì sao?” Lý Thúy Hoa cười hỏi.

“Mẹ, con đi ra ngoài một lát.

” Lục Kiều vừa dứt lời, không đợi Lý Thúy Hoa lên tiếng đáp lại thì đã chạy ra khỏi nhà rồi.

Lý Thúy Hoa nhìn bóng lưng của Lục Kiều thì không nhịn được mà có chút hoảng hốt trong lòng, mí mắt cũng bắt đầu giật giật.

Tục ngữ nói mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai, lúc này mắt phải của Lý Thúy Hoa nháy liên tục không ngừng càng làm cho trong lòng bà hoảng hốt.

Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ?Nghĩ đến đây, Lý Thúy Hoa cũng không ngồi yên được nữa, cầm lấy ô rồi chạy đuổi theo, nhưng mà lúc Lý Thúy Hoa chạy ra thì đã không thấy bóng dáng Lục Kiều đâu nữa rồi.

Đôi giày vải mà Lục Kiều đi dưới chân đã hoàn toàn ướt đẫm, lúc đi trên đường còn phát ra tiếng nước bẹp bẹp, thân thế được chiếc ô che nhưng mà vẫn bị ướt, cả người sắp thành dáng vẻ được vớt từ trong nước ra.

Lục Kiều không ngừng bước đi, cuối cùng cũng đến chân núi Thanh Thúy, lúc cô nhấc chân chuẩn bị lên núi thì bỗng nhiên nghe thấy một đợt âm thanh truyền đến từ cách đó không xa.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.