[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn

Chương 19: Chúng Ta Kết Hôn (3)




Lương Thế Thông dừng bước, quay đầu nhìn Minh Huy: “Lời thế này, sau này đừng nói nữa.”

“Bọn họ còn nói, chú và thanh niên trí thức Qúy ở cùng với nhau, thanh niên trí thức Qúy xinh đẹp, cô ấy chính là...” Mấy chữ phía sau còn chưa nói ra, Minh Huy đã không dám nói nữa. Đôi mắt chú út nhìn chằm chằm vào cậu, rất lạnh lẽo.

Minh Huy bị Lương Thế Thông nhìn đến tủi thân, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều nói, cô ấy sẽ cho chú đội mũ xanh(*), nói chú không xứng với cô ấy.”

(*) 戴绿帽子: một từ lóng tiếng Trung, ngữ âm của “đội mũ xanh” tương tự như “mọc sừng”, cụm từ đội mũ xanh lá tức là người đó bị cắm sừng.

Minh Huy nói xong, đi tới bên cạnh Lương Thế Thông, kéo cánh tay anh lại: “Chú ơi, cuộc sống của nhà chúng ta không tốt sao?”

Bọn họ đều nói, chú út có thím rồi thì sẽ không cần cậu bé và em gái nữa.

“Cháu cần một người thím.”

Lương Thế Thông nói xong, không nói gì nữa, anh vốn dĩ là người trầm mặc ít nói, cũng chỉ có thể nói thêm vài câu với người nhà.

Lương Thế Thông không nói thêm lời nào, Minh Huy cúi đầu đi theo phía sau anh, rõ ràng tâm trạng không tốt lắm.

Lúc hai người về đến nhà, bà Lương đã dọn cơm ra bàn ăn, Lương Minh Hân ngoan ngoãn khéo léo ngồi trước bàn ăn, mẹ Lương bưng bánh bao từ trong phòng bếp ra. Thấy hai người bọn họ trở về, bà nói với Lương Minh Huy: “Cất giỏ rau đi, đi rửa tay rồi ăn cơm.”

Minh Huy đặt giỏ rau dại vào bếp, rửa tay xong chạy ra ăn cơm.

Nhà họ Lương chỉ có một mình Lương Thế Thông đi làm việc, thức ăn trong nhà xem như là tệ nhất ở trong thôn, canh rau dại, thêm bánh ngô hấp làm từ lúa Tám đen, bánh ngô hấp ăn vào miệng gần như đều là lúa mạch, khó ăn đau cả cổ. Nhưng người nhà họ Lương, cho dù là người lớn hay trẻ con ăn đều không thấy biểu hiện gì, rõ ràng là đã sớm quen với thức ăn như vậy.

Bánh ngô hấp mỗi người một cái, một cái ăn ba bốn miếng là hết, Lương Thế Thông lại chẳng ăn miếng nào.

Thấy anh không ăn, bà Lương lại cầm miếng đó đưa cho anh: “Ăn nhiều một chút đi, buổi chiều con còn phải đi làm.”

“Con không ăn, mọi người ăn đi.” Lương Thế Thông nói xong, cúi đầu uống canh rau ở trước mặt, canh rau gần như đều chỉ là nước rau, rau cũng không được mấy cọng. Sau khi uống xong anh lại vào bếp múc thêm một chén, uống liền ba chén canh rau, anh mới buông chén xuống, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng chờ mẹ Lương ăn cơm xong.

Bình thường Lương Thế Thông ăn cơm xong sẽ tự giác đến ruộng làm việc, hôm qua còn nói hôm nay phải cuốc đất, trồng chút khoai lang để mùa đông ăn. Thấy Lương Thế Thông không đi làm, bà Lương cũng đoán được anh có chuyện muốn nói, đặt chén lên bàn: “Thế Thông, con có chuyện gì sao?”

“Dạ. Trong nhà còn bao nhiêu tiền vậy mẹ?” Lương Thế Thông nhìn mẹ Lương, hỏi thăm.

“Trong nhà còn sáu đồng, đều là tiền con kiếm được, mẹ tiết kiệm cho con, con có muốn lấy không? Bây giờ mẹ đi lấy cho con.” Bà Lương nói xong lập tức muốn đứng lên đi lấy tiền.

“Không cần, tạm thời để đó đã, cần thì con sẽ tìm mẹ, con đi làm đây.” Lương Thế Thông nói xong, đứng lên rời đi.

Sau khi Lương Thế Thông rời đi, Minh Huy cũng không ăn nữa, cậu nhìn về phía bà Lương: “Bà nội, chú muốn cưới thím rồi.”

Bà Lương kinh hãi, bình thường bà hầu như không ra ngoài, cũng không nói chuyện phiếm với người trong thôn, cho nên vẫn không biết bên ngoài đang bàn tán về chuyện của Lương Thế Thông và Qúy Thục Hiền, nghe Minh Huy nói, bà rất kinh ngạc.

“Ai nói vậy? Tại sao bà không biết?”

“Chú út và thanh niên trí thức Qúy ở cùng nhau, người trong thôn đều nói bọn họ sắp kết hôn, không kết hôn không thể ngủ chung một giường. Bà nội, chú út kết hôn, có phải sẽ không cần cháu và em gái nữa không?” Minh Huy nhìn về phía mẹ Lương, đôi mắt vốn quật cường của cậu bé, lúc này cũng có chút hơi nước.

“Chú út của cháu sẽ không bỏ rơi cháu đâu. Cháu nói cho bà nghe, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chú út của cháu và thanh niên trí thức kia, mọi người trong thôn nói thế nào?” Mẹ Lương cũng không ăn nữa, đến gần Minh Huy, bắt đầu hỏi thăm chuyện của Lương Thế Thông và Qúy Thục Hiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.