[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn

Chương 14: Đến Nhà Họ Lương (1)




Cô bé không nói lời nào đã bỏ chạy, Qúy Thục Hiền ngẩng đầu nhìn vào thôn, lúc này phần lớn người trong thôn đều đã đi làm, cửa lớn trong nhà đều đóng lại, trong thôn thật sự không có người. Gần đây cũng chỉ có cửa sân nhà này là mở rộng, muốn mượn đồ thì nhà này là thích hợp nhất.

Qúy Thục Hiền đi vào sân, còn chưa bước vào, cô bé lúc nãy mới chạy vào đã kéo một người phụ nữ trung niên đi từ trong nhà ra.

Người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo khoác màu xám, quần áo được giặt rất sạch sẽ, trên đó có không ít mảnh vá. Gương mặt người phụ nữ không ngăm đen như da của các phụ nữ trong thôn, mặt bà khá trắng, nhưng là một loại trắng không bình thường, ánh mắt rất dịu dàng.

Bị cô bé kéo ra ngoài cửa, bà nhìn về phía Qúy Thục Hiền đang đứng ngoài cửa: “Cô gái trẻ, cô tìm ai vậy?”

Giọng của người phụ nữ dịu dàng rất nhẹ nhàng, khác biệt với tiếng vang dội của các phụ nữ trong thôn hôm qua Qúy Thục Hiền nghe được.

Qúy Thục Hiền nhìn về phía người phụ nữ trung niên cười nói: “Xin chào, tôi là thanh niên trí thức mới tới thôn, Qúy Thục Hiền, nhiệm vụ công việc được giao hôm nay là cuốc đất, muốn mượn cuốc để dùng, trong nhà dì có cuốc không?”

“Không có cuốc, chỉ có đầu cuốc cô có muốn dùng không?” Người phụ nữ nhìn về phía Qúy Thục Hiền, dịu dàng nhẹ nhàng hỏi.

Đầu cuốc, Qúy Thục Hiển chưa từng làm việc đồng áng, không biết đầu cuốc và cuốc có gì khác nhau, chỉ là nghĩ dù sao người phụ nữ cũng là người nhà nông, hiểu rõ hơn cô, đầu cuốc có lẽ cũng có chắc năng không khác lắm so với cuốc, cô gật gật đầu: “Có ạ.”

“Vậy cô đợi tôi một chút, tôi đi lấy cho cô.”

Người phụ nữ trung niên vào nhà, cô bé túm lấy quần áo của người phụ nữ trung niên, theo bà vào trong nhà, lúc đi còn quay đầu nhìn Qúy Thục Hiền, quần áo trên người cô bé cũng không khác gì người phụ nữ trung niên, đều có rất nhiều mảnh vá, nhưng giặt rất sạch sẽ. Cô bé gầy gò, trên gương mặt không có thịt gì, lúc lén lút nhìn Qúy Thục Hiền, trong mắt toát lên sự tò mò, sợ sệt.

Qúy Thục Hiền đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua bên trong, trong sân trống rỗng không có gì, thế nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ.

Người nhà này rất thích sạch sẽ, trong sân được dọn sạch sẽ, người cũng được xử lý rất sạch sẽ. Hôm nay lúc cô đi bộ để đi làm, nhìn thấy rất nhiều người trong thôn, có lẽ là vì làm việc, phần lớn mọi người đều phủ đầy tro bụi, trên tóc cũng khá bẩn.

Qúy Thục Hiền đứng chờ ngoài cửa, không lâu sau, người phụ nữ trung niên cầm đầu cuốc đi ra, đầu rất dài, tầm một mét rưỡi, loại chiều dài này đối với người lớn mà nói thì rất thích hợp, phần đầu phía trước được mài sáng bóng, vừa nhìn đã biết là thường xuyên dùng.

Người phụ nữ trung niên đưa đầu cuốc cho Qúy Thục Hiền: “Buổi trưa cô phải trả lại, sáng nay con trai tôi làm việc gánh nước tưới đất, buổi trưa trở về là phải đào đất trồng rau, cần phải dùng.”

“Được, trưa xong việc tôi sẽ ghé trả lại dì, cảm ơn dì.” Qúy Thục Hiền cầm đầu cuốc, cười đáp lại.

Buổi trưa lúc tan làm, cô phải về khu ở của thanh niên trí thức ăn cơm, đúng lúc phải đi ngang qua nơi này, trước tiên trả đầu cuốc lại, sau đó lại đi vào thôn hỏi xem có thể mượn cuốc hay không, buổi chiều đi làm lại dùng.

Qúy Thục Hiền cầm cuốc rời đi, người phụ nữ trung niên kéo cô bé vào nhà, lúc vào nhà cô bé túm chặt quần áo của người phụ nữ trung niên, cô bé dường như có chút sợ hãi.

Qúy Thục Hiền lấy được cuốc, bèn dựa theo con đường mà Lý Vượng đã chỉ trước đó mà đi đến ruộng dưới chân núi. Lúc cô đến bên kia, đứng từ đằng xa đã thấy đám người Lý Vượng đang cuốc đất, còn có một người đàn ông quen thuộc đang gánh nước.

Người đàn ông gánh hai thùng nước lớn trên vai, vững vàng đi trên đường núi, giống như nước trên vai anh chẳng hề nặng.

Qúy Thục Hiền đứng ở giao lộ nhìn vài giây, trong đầu nghĩ tới lời nói của người phụ nữ trung niên, con trai dì đang gánh nước tưới đất. Người lúc nãy cô mượn đầu cuốc hẳn là mẹ của Lương Thế Thông, cô bé kia hẳn là cháu gái của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.