Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 48




Ở nhà không có đậu phụ, nên Liễu Tố Tố ngâm đậu nành mang từ quê lên một lúc, rồi hầm với cá với lửa nhỏ. Đợi cá mềm nhừ thì nêm chút muối vào, rồi rắc ít hành lá cắt nhỏ lên trên để trang trí, hương vị làm ra vô cùng thơm ngon.

Cô múc ra một con để Hàn Trình và Hàn Tiền đưa cho cho sĩ quan hậu cần, phần còn lại thì nửa con mang qua cho Lữ Linh Chi, cảm ơn cô ấy mấy ngày qua đã dạy cô cách may quần áo.

Kết quả là vừa mới bưng canh cá tới, Lữ Linh Chi đột nhiên nhét cho cô một túi bánh bích quy, nói là để làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhất định không được buồn!

Liễu Tố Tố sửng sốt một chút, muốn nói tâm trạng mình rất ổn mà, nhưng Tam Cường lại nhốn nháo muốn ăn cơm, chị Lữ cũng không có thời gian giải thích nên vội vàng quay vào nhà.

Liễu Tố Tố cũng đang vội nấu cơm, nên cầm bánh quay về nhà luôn.

Hàn Liệt đã đợi ở cửa nhà, thấy cô trở lại, anh bước nhanh tới hỏi: “Đây là?”

“Là bánh bích quy, Chị Lữ đưa đó, nói gì mà để em cảm thấy vui hơn.” Liễu Tố Tố thấy hơi bất lực, cô cảm thấy đây chỉ là cái cớ để chị Lữ tặng đồ cho mình mà thôi, ây dà, người bây giờ chân thành quá cũng không tốt, báo đáp ân tình mãi không hết.

Nhưng khi sự bất lực của cô rơi vào mắt Hàn Liệt, anh lại nghĩ tâm trạng cô thật sự rất tệ, hơn nữa cả chị Lữ cũng biết luôn rồi, còn đưa đồ nữa... Hàn Liệt đột nhiên thấy hối hận, đáng ra khi nãy anh không nên buông tha cho phó đoàn trưởng Thái dễ dàng như vậy. 

Liễu Tố Tố không phát hiện ra anh có gì không đúng, chỉ gọi bọn nhỏ mau tới ăn cơm.

Đợi khi ăn xong, Hàn Liệt đi tới bảo để anh rửa bát. Liễu Tố Tố cũng không phản đối, dù sao Hàn Liệt mỗi khi rảnh đều là cô nấu cơm, anh rửa bát.

Cô gật đầu rồi bảo mấy đứa nhỏ đi tắm nhanh để còn giặt quần áo.

Trẻ con bốn, năm tuổi đã có thể tự tắm, Liễu Tố Tố bình thường chỉ cần mang nước nóng tới cho bọn nhỏ là được, nhưng hôm nay tay chưa kịp chạm vào thùng thì Hàn Liệt đã giành lấy trước: “Để anh.”

Liễu Tố Tố hơi khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Được, anh nhớ thêm chút nước lạnh cho bọn nhỏ.”

Cô nói xong thì định đi giã bồ kết, bây giờ thời tiết ngày càng nắng nóng, mấy đứa nhỏ thích chạy ra ngoài chơi, nghịch cả ngày trời giờ phải gội đầu mới được

Hiện tại vẫn chưa có dầu gội, nếu muốn gội, gia đình nào điều kiện tốt chút có thể dùng xà phòng giặt quần áo gội, nhà điều kiện kém hơn thì tự hái bồ kết gội.

Liễu Tố Tố không thiếu tiền mua xà phòng, nhưng cô cứ thấy gội đầu bằng bột giặt quần áo kì kì kiểu gì, nên trực tiếp dùng bồ kết gội.

Để gội đầu được, thì bồ kết phải được xay nhuyễn, càng thối càng tốt, quá trình làm hơi phức tạp, nên gia đình cô luôn thống nhất gội chung một lần. Bây giờ thời tiết không lạnh không nóng, mấy đứa nhỏ đứng xếp một hàng, xối sạch dầu gội bồ kết xong, thì lấy khăn lau thật mạnh, chạy ra sân chơi một chút đã khô rồi.

Giã bồ kết không khó, nhưng phải bỏ mấy tạp chất trước đã, mượn ánh nắng cũng có thể nhìn thấy được, nhưng làm chưa xong thì thứ trên tay lại bị giành mất.

“Để anh.”

Liễu Tố Tố nhìn anh đầy nghi ngờ, ngày càng cảm thấy kì lạ: “Đồng chí Hàn Liệt.”

Hàn Liệt nhướng mắt, nhưng vẫn không dừng động tác trên tay.

Liễu Tố Tố nhìn anh nói: “Nói đi, anh đã làm sai cái gì. Anh giấu tiền riêng hả? Hay là thích nữ đồng chí khác rồi...” 

“Em đừng nói tào lao!” Mặt Hàn Liệt đỏ bừng, anh cố ý đoán xem Liễu Tố Tố đang nghĩ cái gì, nhưng sao tự nhiên cô nghĩ lệch hướng như thế.

Liễu Tố Tố thấy mới chọc cái mà mặt phó đoàn trưởng Hàn đã đỏ bừng, không khỏi bật cười: “Vậy chứ anh sao thế, cả buổi tối cứ lạ lạ thế nào”

Hàn Liệt nói: “Không sao cả.”

“Anh không chịu nói? Nếu anh không nói thì em đành nghĩ tới hướng khác vậy, cũng không biết nữ đồng tính nào…”

Hàn Liệt nghiến răng: “Anh chỉ muốn tâm trạng em thoải mái hơn thôi.”

“Thoải mái hơn? Nhưng tâm trạng em bình thường mà, sao anh giống chị Lữ dữ vậy, nói chuyện lạ lạ thế nào ấy.” Liễu Tố Tố lấy làm lạ hỏi.

Hàn Liệt khẽ nhíu mày: “Không phải em đang buồn bực vì chuyện ở nhà ăn sao?”

“Sao lại buồn bực được, em đang rất vui đây này, ngày mai em có thể đi làm rồi đấy!” Liễu Tố Tố cười nói, vừa rồi cô cứ lo việc này việc kia, quên mất chưa nói tin vui này cho Hàn Liệt.

“Đi làm? Không phải em đi làm ở nhà ăn sao?” Hàn Liệt kể những chuyện hôm nay nghe được cho cô, Liễu Tố Tố bừng tỉnh: “Biết ngay mà, mấy người bọn anh vì chuyện này nên mới hành xử kì lạ như vậy.”

“Họ chắc chắn đồn sai rồi. Hôm nay sĩ quan hậu cần đến hỏi em, nhưng em từ chối, vì ngày mốt em sẽ đi làm ở sở quân vụ!”

“Sở quân vụ!”

Hàn Liệt bây giờ đâu có ngạc nhiên, mà là trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.