Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 44




Nói xong cô đi xem trong tủ quần áo, quả thực là còn vải, mà tất cả đều là ga trải giường màu xanh quân đội, tuy màu sắc hơi nhạt, nhưng được giữ gìn rất tốt.

Liễu Tố Tố lấy ra hết, lúc chuẩn bị đóng cửa lại, thì nhìn thấy trên đồ treo trong tủ của Hàn Liệt có không ít chỗ chắp vá, đường chỉ hơi ẩu, nhưng vẫn rất chỉnh tề.

Liễu Tố Tố ngây ra, người đàn ông này thế mà còn biết vá quần áo, chẳng lẽ đàn ông nào làm bộ đội đều văn võ song toàn như này sao?

“Tiểu Liễu ơi?”

“Dạ em đây!” Liễu Tố Tố vội vàng treo đồ lại rồi đi ra ngoài.

Lữ Linh Chi ngơ ngẩn khi thấy ga giường cô cầm ra: “Cái này đều do Tiểu Hàn giữ lại à? Cậu ấy cũng thật biết chăm lo gia đình, thứ này mà cũng giữ gìn tốt như vậy, em không biết chứ ông Lưu nhà chị, ga giường được phát khi trước, soạt một cái đến cát cũng không còn!”

Liễu Tố Tố cười cười, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại hỏi: “Chị này, quần áo của người lớn và trẻ nhỏ, ngoài kích thước thì còn khác gì nữa không ạ?”

Cô đột nhiên hơi muốn may cho Hàn Liệt hai bộ.

Cũng là suy nghĩ tự nhiên nảy ra, nên khi làm ruộng xong, hai ngày qua hễ rảnh lúc nào thì cô lại may quần áo. Lúc sĩ quan hậu cần và đoàn trưởng Trương đến tìm, thì cô vừa may xong cái ống tay áo, vừa định đứng dậy đi thì nghe tiếng người bên ngoài gọi mình.

Liễu Tố Tố giật mình, hơi ngờ ngợ bước ra ngoài, sau khi nhìn thấy người đến thì càng thắc mắc: “Hai người là?”

Sĩ quan hậu cần vừa định trả lời, thì Hàn Trình đang ở trong sân đã nhận ra ông ta, nhóc vội chạy qua nói: “Ối, bác Triệu, bác đến thật này, còn mang theo cá nữa!”

Sĩ quan hậu cần thấy mình vượt lên trước đoàn trưởng Trương thì vô cùng hớn hở, còn cố ý hất hất cằm với ông ấy, đoàn trưởng Trương thấy thế thì vô cùng hối hận, biết trước đã cầm theo cái gì đó tới rồi!

“Đương nhiên phải tới rồi, bác Triệu đã đồng ý với cháu rồi, sao có thể quên được!”

“Bác Triệu tốt quá, lần sau có đồ ăn ngon cháu sẽ mang qua cho bác ạ!” Hàn Trình rộng rãi nói, ánh mắt lại nhìn hai con cá đắm đuối.

Liễu Tố Tố thấy một già một trẻ định nói chuyện tiếp, lập tức chen vào nói: “Hay là chúng ta vào nhà trước đã, có gì thì vào trong nói.”

Mặc dù không biết hai người này là ai, nhưng nhìn quân phục họ mặc trên người, Liễu Tố Tố ngay lập tức nghĩ chắc họ tới tìm Hàn Liệt, vừa định nói Hàn Liệt bây giờ không có ở nhà, sĩ quan hậu cần đã nói: “Tiểu Liễu này, chúng tôi tới tìm cô đó.”

Lời chưa kịp nói ra biến thành: “Tìm tôi?”

“Đúng thế, tôi muốn hỏi là cô có muốn tới nhà ăn chúng tôi làm việc không, chỉ làm đầu bếp, việc khác không cần cô lo, cô chỉ cần nấu ăn là được.” Sĩ quan hậu cần cười nói.

Đoàn trưởng Trương ngồi bên cạnh hừ một tiếng, biết ngay mà, gặp ông ta ở chỗ này chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, quả nhiên là tới giành người với ông.

Nếu mà người khác thì ông ấy không nói gì, nhưng bây giờ ông ấy đang mang một bụng thắc mắc muốn hỏi Liễu Tố Tố, nếu mà giờ cô bị sĩ quan hậu cần lừa tới phòng bếp rồi, năm sau ông nở mày nở mặt kiểu gì đây?

“Tiểu Liễu, hôm nay tôi đến đây cũng để hỏi, cô có muốn tới văn phòng chúng tôi làm việc không?”

Liễu Tố Tố: “Văn phòng của bác?”

Nếu Liễu Tố Tố còn đang bối rối thì Lữ Linh Chi ngồi bên cạnh đã ngây ngẩn cả người.

Khác với Liễu Tố Tố, cô ấy đã ở đây gần bốn năm, quen thuộc quân khu còn hơn quê hương, cũng chính vì thế mà cô ấy biết rõ tìm việc trong quân khu khó như nào. Với lại dù binh sĩ trong quân khu nhiều, nhưng chỉ có một vài chức vụ mà đã đủ chỗ từ lâu, trừ khi có người về hưu, chứ nếu muốn xin vào làm, còn khó hơn lên trời!

Nhưng cô ấy đang thấy cái gì đây? Cơ hội thế mà tìm ngay tới cửa, mà còn tận hai công việc!

Cô ấy không biết đoàn trưởng Trương kia, nhưng sĩ quan hậu cần thì cô ấy biết. Dù sao thì, đi làm ở nhà ăn chắc chắn là một công việc tốt, cô ấy cũng từng muốn tới làm, nhưng lại nghe chồng mình nói, vợ binh sĩ muốn làm việc trong nhà ăn, đều phải ở cách đó hơn một ngàn cây số, với lại tay nghề cô ấy chỉ có thế, nên cuối cùng phải từ bỏ.

Nhìn thấy sĩ quan hậu cần thế mà chủ động tìm tới cửa, còn mang theo hai con cá, Lữ Linh Chi mừng thay cho Liễu Tố Tố, chỉ cần cô có thể làm việc trong nhà ăn thì không cần lo lắng cho tương lai sau này nữa!

Lữ Linh Chi cảm thấy Liễu Tố Tố chắc chắn sẽ đồng ý với sĩ quan hậu cần, nhưng thấy mình là người ngoài không tiện ở lại đây, nên cô ấy kiếm cớ về trước.

Vừa bước tới cửa nhà, mẹ chồng thấy cô ấy tươi cười thì hỏi cô ấy có chuyện gì, Lữ Linh Chi cười nói: “Con vui thay cho Tiểu Liễu mẹ ạ, cô ấy thực sự rất may mắn, mới nãy con tới chưa lâu, thì sĩ quan hậu cần đã tìm tới cửa tìm cô ấy hỏi thử có muốn đến phòng ăn làm việc hay không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.