Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 7: Thị tẩm (2)




Người này là Hoàng thượng sao? Thoạt nhìn xem ra cũng chắc khắc lão nhân bình thường.

“Hoàng thượng, có phải người thấy không khỏe không?” Cam Đình Đình xoa bóp nói.

“Trẫm đúng là tuổi già sức yếu, nhưng việc cần làm trẫm vẫn còn đủ sức.”

Đủ sức? Nhìn thế nào cũng không giống lão nhân thân thể suy nhược nhiều bệnh tật. “Chuyện này, Hoàng thượng à, thần thiếp nghe nói người ngã bệnh, hay là bồi dưỡng thân thể cho tốt trước rồi hẵng tính. Dù sao sau này vẫn còn thời gian.”

“Khụ khụ — khụ khụ — trẫm không sao —-” Lão Hoàng đế vừa ho khan vừa cố sức ngồi dậy.

“Ấy ấy, Hoàng thượng, người đừng ngồi dậy, cứ nằm đi. Nằm cho thoải mái.” Cam Đình Đình vội vàng ân cần đỡ lấy lão Hoàng đế.

“Ái phi —– quả đúng là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành —-” Lão Hoàng đế háo sắc đánh giá Cam Đình Đình.

Cái gì? Ánh mắt hèn mọn này thật khiến người ta sinh ác cảm, xem ra lão nhân này nhất định là một sắc đế. “Chuyện này, Hoàng thượng à, đêm cũng đã khuya, thần thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Đêm nay trẫm động phòng với Hoàng hậu, sao có thời gian nghỉ ngơi chứ.” Lão Hoàng đế vươn bàn tay sờ soạng người Cam Đình Đình.

Nếu không phải cố chịu đựng, Cam Đình Đình thật sự cảm thấy ghê tởm, nếu người trước mặt không phải là Hoàng đế, chỉ e cô đã đạp cho lão một cước. Lão già chết tiệt, tuổi tác đã cao thế mà còn ——– “Hoàng thượng, thần thiếp tự làm được rồi.”

Cô kháo! Chẳng lẽ thật sự phải cùng lão già háo sắc này —- Thiên a, Cam Đình Đình tôi đã gây ra nghiệt gì? Cam Đình Đình đặt hai tay lên lớp y phục trước ngực, nấn ná một lúc rồi từ từ cởi ra.

“Ái phi.” Lão Hoàng đế dùng ánh mắt ngập tràn sắc dục nhìn Cam Đình Đình chằm chằm.

Lão già chết tiệt, ông thích xem chứ gì? Bổn cô nương cho ông xem chán thì thôi. “Hoàng thượng, người cứ nhìn thần thiếp như vậy, thiếp sẽ xấu hổ đó.” Cam Đình Đình cố ý nũng nịu nói.

“Ái phi vóc người xinh đẹp, thân thể này cũng là cực phẩm.” Lão Hoàng đế chỉ còn thiếu mỗi chảy nước miếng.

Kháo, cô là đại cô nương mười sáu tuổi, thân thể cũng coi là đã trưởng thành, có thể không đẹp sao? Lão – già – chết – tiệt, bổn cô nương không để ông được lợi nhìn ngắm, ông đúng là khiến bổn cô nương nổi máu.

“Hoàng thượng, người xem thân thể thiếp có đủ để người thỏa mãn —-” Trước mặt lão Hoàng đế, Cam Đình Đình cố ý nâng bộ ngực bị bó chặt lên, quả nhiên lão Hoàng đế tinh thần rạo rực, rốt cuộc còn chưa bắt đầu —— “A —- Ái ——–”

Lão già chết tiệt, muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương sao, không có cửa đâu. “Hoàng thượng, người làm sao vậy, Hoàng thượng —-” Cam Đình Đình hoang mang hỏi.

“Ái —– phi —– trẫm —–”

Cam Đình Đình khẩn trương ôm lấy y phục, lớn tiếng gọi, “Người đâu, người đâu ———–”

Chỉ trong chốc lát, các cung nữ thái giám chạy cả vào, còn mời theo cả thái y.

“Hoàng thượng, long thể người chưa hồi phục, xin Hoàng thượng hãy bảo trọng long thể.” Thái y quỳ trên đất, khấu đầu nói. Ý của thái y chính là Hoàng thượng tạm thời không thể thị tẩm.

“Trẫm — trẫm —-” Lão Hoàng đế còn muốn nói điều gì, nhưng vì thở gấp nên chẳng ra đầu ra đuôi.

“Hoàng thượng, long thể quan trọng.” Cam Đình Đình khẩn trương bước đến trấn an lão Hoàng đế.

“Hoàng hậu nương nương nói rất phải.” Thái y cũng bồi thêm.

“Vậy cứ theo lời ái phi, đợi sức khỏe trẫm hồi phục sẽ bù đắp cho ái phi, yêu thương ái phi.” Lão Hoàng đế nói ra trong luyến tiếc.

“Vâng, Hoàng thượng, người trước nên nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng bồi dưỡng thân thể. Thần thiếp đợi người.” Cam Đình Đình vừa vỗ về lão Hoàng đế vừa cầm lấy tay ông ta, vô cùng quyến rũ nói.

“Được, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi. Liền nghe theo lời ái phi.” Lão Hoàng đế vui vẻ nằm xuống.

Than ôi, cuối cùng cũng thoát, Cam Đình Đình lau mồ hôi lạnh, thấy lão già trên giường ngủ yên rồi mới ra khỏi tẩm cung lão Hoàng đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.