Thả Thí Thiên Hạ

Chương 15: Hoa xinh đầu cành ai ngắt trước




“Hay! Hay! Hay lắm!”. Những người còn lại hồi phục tinh thần chậm mất mấy giây, nhất tề vỗ tay tán thưởng: “Tài đánh đàn của công chúa thật tuyệt vời!”

“Thuần Nhiên nông cạn, làm bẩn tai và mắt các vị.”. Phong Tịch ngồi thẳng trước án thư, nàng nghĩ Hoa Thuần Nhiên sẽ nói những lời thế này, đôi tay không nhịn được chà xát vào cánh tay đang nổi da gà.

Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên nghe thấy những lời ấy không khỏi nhìn nhau, công chúa Hoa Quốc có nội công thâm hậu ư? Nếu không sao giữa những tiếng ồn ào mà có thể nói chuyện rõ như thì thầm bên tai được?

“Công chúa được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, chúng tôi mến mộ nàng đã lâu, vì vậy mong công chúa bước ra khỏi màn lụa để chúng tôi được thấy dung mạo xinh đẹp của nàng!”. Một người bỗng cất lời đề nghị.

Y vừa nói xong lập tức có người phụ họa theo: “Đúng vậy! Xin công chúa cho chúng tôi gặp mặt! Phò mã chỉ có một, nếu chúng tôi không được tuyển nhưng có thể được thấy dung nhan của công chúa dù chỉ một lần thì có thất bại cũng xứng đáng!”.

“Các vị, Thuần Nhiên cũng mong muốn được gặp chư vị ẩn sĩ, có điều trước khi gặp Thuần Nhiên muốn tuyển phò mã trước, các vị nghĩ thế nào?”. Giọng nói trong trẻo của nàng vẫn áp đảo toàn bộ tiếng xôn xao, lan truyền khắp mọi ngóc ngách của hồ Lãm Liên.

“Vậy mời công chúa mau ra đề!”. Mọi người nhao nhao đáp.

“Được!”. Phong Tịch hí hửng thiếu chút nữa kêu lên, sau đó vội vàng lấy tay bịt miệng. Chợt nhớ ra những người ngoài đình căn bản không thấy hành động của nàng, thế là nàng thở phào thoải mái dựa người vào ghế, thanh âm cực kỳ văn nhã: “Từ nhỏ Thuần Nhiên đã có tâm nguyện muốn lấy một phò mã văn võ song toàn, mà các vị ẩn sĩ đã đại giá tới đây, Thuần Nhiên vô vùng vinh hạnh.”.

Giọng nói thanh thúy của nàng đè nén sự nôn nóng của mọi người, hơn nữa đã thông báo số mệnh phò mã, thế nên mọi người đều yên lặng lắng nghe.

“Thật ra muốn làm phò mã của Thuần Nhiên rất đơn giản, chỉ cần làm được hai việc.”.

“Chỉ có hai việc? Nếu như tất cả các đại gia ở đây đều làm được thì sao?”. Chúng nhân nghe thấy lời này tựa hồ thập phần đơn giản thì vô cùng thắc mắc.

“Chư vị hãy nghe Thuần Nhiên nói xong đã.”. Phong Tịch âm thầm cắn răng, lén chửi mấy cái tên nam nhân nóng nảy như khỉ này. Hình tượng mỹ nhân khi nãy của nàng đích xác đã biến mất, nàng nói: “Việc thứ nhất là mời các vị nhảy từ thủy tạ mà các vị đang đứng tới Thải Liên Đài. Các vị có thể mượn lực lướt nước, tuyệt đối không thể dùng đạo cụ. Người rơi xuống nước sẽ mất đi tư cách ứng tuyển!”.

“Cái gì?”. Ai nấy đều cả kinh.

Từ thủy tạ tới Thải Liên Đài ít nhất cũng phải cách nhau năm trượng, những kẻ giang hồ bình thường có thể luyện khinh công nhảy xa ba trượng đã là cao thủ hạng nhất, mà nhảy xa bốn trượng thì phải là cao thủ hàng đầu. Còn những người luyện tới trình độ nhảy xa năm trượng thì thôi đi, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cứ coi như có thể đạp bèo lướt nước phóng qua năm trượng mặt hồ, thế nhưng sau năm trượng ấy còn có Thải Liên Đài cao ba trượng. Chuyện này ai mà làm được? Bởi vậy chúng nhân không khỏi thở dài khiếp sợ. Mới một việc thôi mà đã làm khó bọn họ rồi!

“Ngày xưa công chúa Tích Vân của Bạch Phong Quốc vừa lên mười tuổi đã sáng tác ‘Luận cảnh thai thập sách’, là nữ tử kỳ tài đệ nhất văn chương, nam nhi cũng hiếm ai bằng nàng. Do đó việc thứ hai chính là mời các vị dựa trên ‘Luận cảnh thai’, trong vòng một canh giờ sáng tác ra một bài văn hay hơn bài của công chúa Tích Vân năm xưa! Chỉ cần làm được hai điều này, tức khắc sẽ trở thành phò mã Hoa Quốc! Nếu có một trong hai việc không làm được, vậy thứ lỗi cho Thuần Nhiên bất kính, các vị không xứng làm phò mã của Thuần Nhiên!”

Nàng vừa nói xong, mọi người cùng ồ lên. Công chúa Tích Vân năm xưa sáng tác ‘Luận cảnh thai thập sách’ hay đến nỗi trạng nguyên Bạch Phong Quốc cũng phải cúi đầu bái phục. Hơn nữa luận về văn chương thì Bạch Phong Quốc vẫn luôn đứng đầu trong sáu nước, các quốc gia khác không thể sánh bằng, cũng đủ thấy tài hoa của nàng vô địch thiên hạ! Mà sau khi công chúa Tích Vân làm một ‘Luận cảnh thai thập sách’ thì không có ai dám sáng tác ‘Luận cảnh thai’ thứ hai nữa. Thế mà bây giờ công chúa Thuần Nhiên lại yêu cầu, há chẳng phải làm khó mọi người sao? Trong số những người ở đây tuy có kẻ tự phụ về tài năng nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện phải làm văn áp đảo công chúa Tích Vân danh tiếng thiên hạ, bọn họ đều không khỏi bồn chồn, huống chi nàng chỉ cho họ có một canh giờ. Việc này sao có thể làm được?”

“Trong số các vị có ai làm được hai việc này không?”. Phong Tịch nhàn nhã ngồi nghe chúng nhân thở dài ngoài đình, ánh mắt vô tình đảo sang chỗ Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên. Hai người họ ngồi đối diện nhau uống rượu, giống như chẳng nghe thấy nàng nói gì.

“Được! Nếu công chúa đã ra đề, Minh Nguyệt Sơn xin thử một lần. Mặc kệ kết quả ra sao, tôi sẽ tận lực để không thẹn với lòng!”. Một nam nhân trẻ tuổi tầm hai lăm, hai sáu tuổi bay lên đứng trên thành thủy tạ cất tiếng nói, trường sam phiêu diêu, mày dài mắt sáng, trông y tương đối tài giỏi.

“Đại hiệp Kỳ Vân, Minh Ngọc Lang?”. Phong Tịch liếc mắt nhìn người kia, không khỏi gật đầu: “Vậy Thuần Nhiên xin ở đây chờ ngài đại giá.”

“Được!”

Minh Nguyệt Sơn hét lớn một tiếng, sau đó hai tay dang ra, thân thể tiêu sái, nhảy vút lên xa ba trượng rồi đáp xuống mặt hồ, mũi chân điểm lên những đóa mẫu đơn làm các hoa chìm xuống. Y bay vọt lên cao, hướng thẳng về phía Thải Liên Đài. Bỗng nhiên khi gần đến Thải Liên Đài chừng một trượng thì cả người hết lực lao thẳng xuống mặt hồ. Lúc sắp rơi vào hồ nước thì lại thấy y vươn tay ra, lòng bàn tay bám vào cột trụ của đài, cuối cùng cũng leo lên đứng vững, đạp trụ vụt bay lần nữa, đáp xuống Thải Liên Đài.

“Thân thủ tốt!”. Những kẻ thấy chiêu thức của y vỗ tay khen ngợi, kể cả Hoàng Triều lẫn Ngọc Vô Duyên cũng đều gật đầu tán thưởng.

“Công chúa, mặc dù Minh Nguyệt Sơn tôi tới được Thải Liên Đài nhưng cuối cùng cũng phải mượn lực từ cột trụ, vì vậy đã vi phạm quy tắc của công chúa, mục này tôi chưa qua được.”. Minh Nguyệt Sơn cung kính chắp tay thi lễ: “Minh Nguyệt Sơn đến đây cũng không hy vọng xa xôi có thể trở thành phò mã của công chúa, chỉ mong ước được thấy dung nhan khuynh quốc của nàng một lần. Thỉnh cầu công chúa có thể đáp ứng nguyện vọng, Nguyệt Sơn tuy thất bại nhưng cũng vui mừng!”

“Minh Ngọc Lang tuấn tú lịch sự, võ công cao cường, lại thêm tấm lòng bao la, đúng là người hiếm có trên đời.”. Giai nhân sau màn nhẹ nhàng cất tiếng đáp: “Ngài có thể mượn lực của hoa trên mặt nước để nhảy xa ba trượng, đủ chứng tỏ tuyệt chiêu ‘Thanh bình độ thủy’ [1] của Minh gia đúng là tuyệt kỹ võ lâm. Chỉ có điều đôi hài của ngài đã ướt hết, có lẽ do công phu chỉ mới luyện đến bảy thành, nếu không ta chắc chắn ngài có thể nhảy hết năm trượng rồi mới mượn lực. Tuy nhiên ngài không đạt được yêu cầu của bổn cung, vì vậy ta sẽ không gặp ngài vào lúc này!”

[1] Thanh bình độ thủy: đạp nước vượt bèo xanh

“Hóa ra công chúa cũng là người tinh thông võ học, Nguyệt Sơn bội phục, không dám cầu gì hơn nữa!”. Minh Nguyệt Sơn khom người nói: “Nguyệt Sơn xin phép cáo từ!”.

“Được! Bổn công chúa tiễn ngài một đoạn!”.

Tiếng nói vừa dứt, màn lụa trong đình đài tung bay, Minh Nguyệt Sơn cảm giác như có một luồng khí mạnh mẽ bắn đến, y không tự chủ được lùi hẳn về sau. Lùi gần tới mép đình, y gấp gáp vận công, thân thể tung bay về phía bờ hồ, vừa bay y vừa thấy dường như có cái gì đó sau lưng đẩy y ra đằng trước, trong nháy mắt đã yên ổn trở lại thủy tạ.

“Công chúa có võ công cao thâm như vậy, Nguyệt Sơn bái phục!”

Minh Nguyệt Sơn lúc này đã biết võ công của vị công chúa bên trong đình có thể đánh bại y, y đành cúi đầu bái phục. Những người khác trông thấy đại hiệp Kỳ Vân thất bại không khỏi có chút khiếp đảm, thầm tự đánh giá khả năng của mình cũng không thể vượt qua.

“Võ công của vị công chúa Thuần Nhiên này lợi hại nhỉ!”. Hoàng Triều nhìn thẳng vào Thải Liên Đài.

“Vì sao ta chưa bao giờ nghe ai nhắc đến?”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên nhằm vào bên trong đình.

“Chẳng hay còn vị ẩn sĩ nào muốn thử không?”. Phong Tịch nghịch lọn tóc dài trong tay. Minh Nguyệt Sơn đã không làm được, vậy thì trong đám người này ngoại trừ Hoàng Triều cũng chẳng ai làm được! Còn về phần Hoàng Triều à, Phong Tịch khẽ cười…

Mọi người nghe công chúa hỏi đều không dám trả lời. Không trả lời thì quá hèn nhát; trả lời thì lại không đủ khả năng. Nhất thời ai nấy đều giật mình đứng yên tại chỗ.

“Thuần Nhiên có một nguyện vọng là muốn được gả cho vị anh hùng đệ nhất, nếu không thì Thuần Nhiên chấp nhận sống cô độc cả đời! Nếu chư vị ẩn sĩ không đủ sức vượt qua đề này, vậy xem như Thuần Nhiên không thể tuyển được phò mã.”.

Nghe thấy những lời quả quyết của công chúa bên tai, mọi người có chút sốt ruột, đại hội kén rể lần này chưa so tài gì đã kết thúc lãng xẹt vậy sao? Đúng là uất ức!.

“Công chúa, Sơn Diệp Thành tôi có lời muốn nói.”. Một văn nhân trẻ tuổi đi tới lan can giương giọng nói.

“Sơn Diệp Thành, tân khoa trạng nguyên năm nay của Bạch Quốc? Chẳng biết huynh có điều chi thắc mắc?”

“Công chúa ra đề như vậy thì chúng tôi khó mà làm được. Diệp Thành cũng không tin trên đời này có ai làm nổi hai chuyện này của công chúa! Cho nên xin mạn phép hỏi công chúa, hai việc công chúa nêu ra đã có ai từng làm được chưa? Nếu chưa, chúng tôi nghi ngờ liệu có phải lần kén rể này của công chúa chẳng qua chỉ là một màn kịch trêu đùa. Công chúa không thực lòng muốn tuyển phò mã!”. Sơn Diệp Thành hùng hồn nói.

“Sơn trạng nguyên quả nhiên là người có tâm tư tỉ mỉ! Bổn cung nói cho các vị biết, hai việc này đã có người làm được! Vài ngày trước ta có kết bạn với một cô gái, nàng ấy tuy là nữ nhi nhưng có thể nhảy từ thủy tạ đến Thải Liên Đài mà không cần mượn lực của bất cứ vật gì.”. Giọng nói trong Thải Liên Đài chất chứa ý cười.

“Là ai?”. Minh Nguyệt Sơn buột miệng hỏi. Y cho rằng tuyệt kỹ khinh công của Minh gia đã là đệ nhất giang hồ, vậy mà đến cả y còn khó khăn để vượt qua, chẳng biết có cô gái nào lại xuất sắc đến mức ấy.

“Bạch Phong Tịch!”.

“Là cô ta?”. Mọi người nhất thời chấn động.

Hoàng Triều vừa nghe thấy, tay cầm chén rượu run lên, rượu tràn cả ra ngoài.

“Bạch Phong Tịch đúng là đang ở Hoa Quốc, lại còn ở trong Hoa Vương Cung này.”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên cười nói.

“Công chúa Tích Vân năm mười lăm tuổi đã sáng tác được một bài văn ‘Luận vi chính’ hơn hẳn bài ‘Luận cảnh thai’ cũ. Thái sư đại nhân Tiền Khởi của nước ta đã bình luận bài văn này so với ‘Luận cảnh thai’ có lý luận hoàn hảo hơn, văn phạm xuất sắc hơn! Chư vị nghĩ thế nào?”.

Tất cả đều hoàn toàn im lặng.

“Hai cô gái này đều có thể làm được, chư vị đường đường là thân nam nhi cao bảy thước lại bảo không làm được, thế thì sao Thuần Nhiên ái mộ các vị được?”. Giọng nói trong Thải Liên Đài lại ẩn chứa tia cười chế giễu: “Các vị đều tự nhận mình là anh hùng xứng đáng lấy mỹ nhân. Còn Thuần Nhiên cũng tự cho mình là mỹ nhân, xứng đáng với anh hùng thật sự!”.

“Một lời này của công chúa đã giết Diệp Thành rồi.”. Sơn Diệp Thành cao ngạo không cam tâm nhưng không thể không phục.

Những kẻ vốn cho rằng mình bất phàm khi thấy Minh Nguyệt Sơn, Sơn Diệp Thành tài ba văn võ đều phải khuất phục thì cũng tự hiểu rõ, tất cả đã hết hi vọng!

“Dù các vị không thể làm phò mã của Thuần Nhiên nhưng đều là các anh hào tuấn kiệt trong thiên hạ, vì vậy mời các vị đến Kim Điện, phụ vương của Thuần Nhiên sẽ tiếp kiến chư vị tại đó. Phụ vương khao khát cầu tài, tất sẽ trọng dụng các vị!”

Khi mọi người đang nhụt chí thì bỗng có đường lui; cảm thấy tiền đồ rực rỡ.

“Nếu các vị không dị nghị thì xin hãy đi theo các cung nhân đến Kim Điện!”.

Lời nàng vừa dứt, bên cạnh mỗi người bỗng xuất hiện một cung nhân dẫn đường. Tất cả mọi người nhất loạt đứng dậy, trước khi rời đi còn lưu luyến nhìn về Thải Liên Đài.

“Công chúa, ban nãy nàng đã đáp ứng gặp mặt chúng tôi, không biết…” Một người mạnh dạn lên tiếng.

“Chỉ gặp một lần thôi phải không? Vậy được!”

Thanh âm trong trẻo mang theo tiếng cười mỉa mai nhẹ nhàng truyền đến, tấm màn lụa trong Thải Liên Đài bay tán loạn, sau đó một bóng áo trắng lướt ra, y phục thuần khiết như tuyết, mái tóc đen dài như mực, vạt áo tung bay theo gió, từng sợi tóc phấp phới mềm mại như đang nhảy múa, lặng lẽ rơi vào những bông hoa.

“Yên Chiêu vời Quách Ngỗi,

Sai người đắp đền vàng.

Kịch Tân từ Triệu đến,

Trâu Diễn ở Tề sang

Cớ sao kẻ cao sĩ,

Vứt bỏ như rác đường

Châu ngọc mua cười hát,

Tấm cám nuôi hiền lương

Hạc vàng khi cất cánh,

Bay bổng khắp muôn phương.” [2]

[2] Yên Chiêu diên Quách Ngỗi, Toại trúc hoàng kim đài. Kịch Tân phương Triệu chí, Trâu Diễn phục Tề lai. Nại hà thanh vân sĩ, Khí ngã như trần ai. Châu ngọc mãi ca tiếu, Tao khang dưỡng hiền tài. Phương tri “Hoàng hộc cử“, Thiên lý độc bồi hồi – Thơ Cổ phong – Kỳ 15 – Lý Bạch

Bóng áo trắng đứng giữa hồ ngẩng đầu ca hát, thanh âm thanh thúy xa ngút ngàn vang vọng trong cốc, mũi chân nàng điểm hoa, nhanh nhẹn khiêu vũ, đôi tay ngọc nhẹ giương, bay như hồng nhạn, tay áo nàng phiêu phất, lướt như rồng bơi, mái tóc dài như tơ, che nửa khuôn mặt…

Mọi người trong thủy tạ chỉ cảm thấy đôi mắt hoa lên, ai cũng trông thấy bóng trắng múa hát giữa hồ nhưng không cách nào nhìn rõ được dung mạo. Chỉ có phong thái tiên nhân chạm hoa ca múa, đạp nước mà bay này đã khắc sâu vào tiềm thức mỗi người. Rất nhiều năm sau đó có người đã viết truyền kỳ cố sự về buổi tuyển hôn của công chúa Thuần Nhiên lưu truyền hậu thế. Mãi về sau lại có người bảo công chúa Thuần Nhiên năm ấy chính là Bạch Phong Tịch giả trang, công chúa Thuần Nhiên thật sự có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành nhưng không thể có võ công tuyệt thế!.

“Các vị đã gặp Thuần Nhiên vậy hãy mau đến Kim Điện, đừng để phụ vương ta đợi lâu, như vậy có phải vô lễ không?”

Bóng áo trắng vừa ngưng tiếng hát thì thân thể đã bay vút lên, tung người về phía bầu trời rộng lớn, cuối cùng đáp xuống thủy tạ của Hoàng Triều, quay lưng lại với mọi người.

Chúng nhân nghe nàng bảo thế dù không muốn đi cũng không dám nán lại. Nháy mắt mọi người đều dời bước, trong lòng ai nấy thầm suy nghĩ, chẳng biết người đứng trong thủy tạ cao nhất kia là kẻ nào mà công chúa phải đích thân xa giá?

Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên đang ngồi yên trên ghế giữa thủy tạ, nhìn thấy bóng trắng hạ xuống trước mặt liền bất giác đứng dậy.

Ánh mắt Phong Tịch quét qua Hoàng Triều, sau đó lại nhìn sang Ngọc Vô Duyên. Nàng không khỏi thán phục, khó trách chàng được xưng là công tử đệ nhất thiên hạ. Chưa nói đến vẻ bề ngoài hay phong thái, chỉ với cặp mắt kia thôi, phảng phất như chàng đã bao dung toàn bộ thiên hạ! Đôi mắt chàng không hề có chứa sự âm u, hẹp hòi, đố kỵ, hận thù, dục vọng của người bình thường…mà hoàn toàn chỉ có ôn nhu, bình thản, thương xót, tựa như chàng chính là vị thần từ thời viễn cổ, an tường mà vô cùng tĩnh lặng.

Trong bốn vị công tử thì Phong Tức quá mức quý khí, thiếu mất sự thanh dật, Hoàng Triều quá mức ngạo khí, mất đi sự lãnh đạm. Chỉ có vị này hệt như tiên nhân thiên đình tham dự Dao Trì Hội Yến, chẳng biết vì lý do gì ngẫu nhiên rơi xuống trần thế?

Hoàng Triều nhìn chằm chằm vào mảnh trang sức tuyết ngọc trên trán nữ tử áo trắng, hồi lâu sau hắn mới tiến lên một bước, đầu ngón tay khẽ chạm vào ánh trăng kia, tựa như đang thề nguyền với nàng, hắn nhẹ nhàng bảo: “Nếu có một ngày ta làm đế, nàng có nguyện làm hậu của ta?”

“Không!”. Câu trả lời thẳng thắn dứt khoát không chút do dự, bóng áo trắng chợt lóe lên, lùi về sau ba bước.

“Ha ha ha…” Hoàng Triều nghe thấy cũng không tức giận, chỉ thoải mái cười to: “Nữ tử trong khắp thiên hạ này chỉ có mình nàng dám đối xử với ta như thế!”

Ngọc Vô Duyên quan sát cô gái trước mắt, nàng vận y phục trắng như tuyết, mái tóc đen óng ả, thân hình trong trẻo mộc mạc như bức tranh thủy mặc. Mi mắt nàng khẽ giương, ánh mắt tựa như đang cười, gò má lúng liếng, đôi môi mím lại, phảng phất như thế gian này không có chuyện gì có thể khiến hàng mi nàng vương tơ khói buồn bã, khiến đôi mắt nàng bao phủ tầng sương. Nụ cười lúm đồng tiền vĩnh viễn sẽ không bao giờ phai tàn biến mất, tựa như luôn luôn tươi đẹp sánh ngang với đất trời … Đột nhiên chàng vô cùng muốn che tầm mắt của mình đi, như vậy sẽ không phải đau đớn bởi ánh sáng chói lóa kia. Vẻ rạng rỡ, nụ cười không tỳ vết của nàng, tất cả mọi thứ sẽ không thể làm rung động trái tim vốn dĩ thanh trong như hồ nước.

“Bạch Phong Tịch!”. Ngọc Vô Duyên khẽ thốt lên.

“Đúng vậy, ta là Bạch Phong Tich, không phải Hoa Thuần Nhiên.”. Phong Tịch cười xinh đẹp, nhìn sang Hoàng Triều: “Vừa rồi thấy ta hát thế nào?”

“Hay lắm.” Hoàng Triều giơ bầu rượu lên, rót đầy ba chén.

“Ta hát cho hai vị nghe đấy!”. Phong Tịch vươn tay nâng chén rượu, sau đó cả người lùi lại đằng sau, nhảy lên lan can ngồi ‘: “Xem như đáp lễ lần trước huynh mời ta ăn cơm.”

Ngọc Vô Duyên nhìn chén rượu trong tay rồi lại nhìn Phong Tịch, đôi mắt luôn luôn an bình thoải mái lúc này lại hiện lên một tầng sương mù dày đặc. Chàng khẽ thì thào: “‘Tố y tuyết nguyệt, tao nhã tuyệt thế’ hóa ra có thật.”

“Ha ha ha…”

Phong Tịch cười hứng thú, tiếng cười vang vọng khắp Kim Hoa Cung, trong vắt tựa như dòng nước chảy ra từ khe núi.

“Có phải nếu ai ở chung với nàng thì sẽ vui vẻ suốt cả cuộc đời?”. Hoàng Triều nhìn nàng, chưa thấy ai cười tùy ý như nàng.

“Không đâu.”. Phong Tịch ngừng cười, cánh tay giơ lên, chiếc chén trong tay bay lên hạ xuống bàn: “Hoàng thế tử, nếu huynh biết hành động của ta ngày hôm nay có thể khiến huynh mất một nửa Hoa Quốc, vậy huynh còn dám cười nữa không?”

Hoàng Triều nghe vậy ánh mắt chợt lóe sáng, sau đó vẫn cười bảo: “Nếu hôm nay ta có thể lấy nàng làm vợ, vậy còn hơn một nửa Hoa Quốc!”

“Ha ha…” Phong Tịch cười càng lớn hơn: “Hoa Vương đã chủ tâm mời huynh đến xem náo nhiệt, chắc chắn là có thâm ý khác! Có điều không biết lần cầu thân này Hoàng thế tử nắm chắc mấy phần?”

“Ban đầu ta cho rằng chỉ có năm phần, nhưng về sau ta lại nghĩ được đến mười phần.”. Hoàng Triều quan sát chén rượu nói.

“Vì công tử Lan Tức của Hắc Phong Quốc không đến?”. Phong Tịch chớp mắt cười bí hiểm: “Nhưng mà đối thủ của huynh không phải chỉ có một người!”

“Trên đời này ngoại trừ Lan Tức thì còn ai xứng là đối thủ của ta?”. Hoàng Triều cho rằng thế gian này sẽ không có người thứ hai ngang tài ngang sức với hắn.

“Con người nếu như quá kiêu ngạo thì thường thảm bại rất nhanh đấy!”. Phong Tịch phóng chiếc chén trong tay về phía Hoàng Triều.

“Nhân tài thật sự luôn có tư cách để kiêu ngạo!”. Hoàng Triều cũng ném chén rượu của hắn nghênh đón chiếc chén của Phong Tịch đang bay tới.

“Choang!”. Hai chén rượu va chạm vào nhau, vỡ thành cát bụi.

“Đối nhân xử thế cần phải khiêm tốn!”. Phong Tịch phất tay áo lên đẩy toàn bộ bụi vỡ về phía Hoàng Triều.

“Trong số các sắc thái ‘cười, giận, ngạo, lạnh’ của nhân gian, nàng cho rằng kẻ ngụy quân tử tiếu lý tàng đao [3] mới đáng tin hơn đúng không!”. Hoàng Triều giương tay đánh ra một luồng khí, ngăn cản hết thảy bụi vỡ đang bay về phía hắn. Trong khoảnh khắc, những bụi chén này ngừng lại giữa hai người.

[3] Tiếu lý tàng đao: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết, là 1 kế trong 36 kế của binh pháp tôn tử. Tể tướng của Đường Huyền Tông là Lý Lâm Phủ có bề ngoài và xử sự hết sức hòa nhã, thân thiện nhưng thực chất lại là người cực kì nham hiểm, dùng mọi thủ đoạn để triệt hạ các đối thủ chính trị khác. Hành động của Lý Lâm Phủ về sau được mô tả bằng câu thành ngữ “Miệng nam mô, bụng bồ dao găm”.

“Chi bằng hai vị ngồi xuống nói chuyện đi.”. Ngọc Vô Duyên cũng nhẹ nhàng nâng tay, toàn bộ bụi nằm giữa hai người bay thẳng xuống mặt hồ.

“A… Hoàng thế tử đi chuyến này là muốn chắc chắc có được mỹ nhân?”. Phong Tịch liếc sang Ngọc Vô Duyên, phủi tay nói.

“Phong cô nương nghĩ thế nào?”. Hoàng Triều ngồi xuống ghế.

“Huynh vẫn chỉ có năm phần cơ hội.”. Phong Tịch vuốt mái tóc dài, đôi mắt nàng chuyển động gian xảo: “Hoa Vương chỉ dựa vào lần tuyển hôn này đã thâu tóm tất cả nhân tài, sau này Hoàng thế tử phải tốn nhiều tâm tư rồi!”

Nghe thấy ý tứ sắc bén trong lời nói của nàng, Hoàng Triều thoáng biến sắc, sau đó hỏi tiếp: “Chẳng hay tại sao Phong cô nương có liên quan đến việc này?”

“À… Bởi vì ta đã đồng ý giúp người ta mấy chuyện bận bịu.”. Phong Tịch khẽ cười, dời tầm mắt về phía Ngọc Vô Duyên, chàng ta vẫn tự rót tự uống rượu xem mọi thứ như không.

“Giúp ai? Hắc Phong Tức sao?”. Ánh mắt Hoàng Triều trở nên sắc bén.

“Hắn, nàng ấy, huynh.”. Phong Tịch đưa ngón tay lên: “Một hành động mà giúp được cả ba, không thiên vị ai, ai cũng có lợi, không tệ… không tệ!”

“Phong cô nương cũng giúp ta?”. Hoàng Triều nghe vậy mỉm cười.

“Không phải lúc nãy ta đã đuổi bớt những tên anh hùng ẩn sĩ kia đi rồi sao, cũng giúp huynh giảm thiểu mấy kẻ cạnh tranh.”. Phong Tịch cười híp mắt nhìn Hoàng Triều, nàng giơ bàn tay ra: “So với những người vừa rồi, huynh có thấy ta giỏi không?”. Bộ dáng nàng trông giống như một đứa trẻ con ưa cưng chiều đang đòi kẹo.

“Giỏi hơn rất nhiều.”. Hoàng Triều gật đầu: “Nói thế thì Triều phải cám ơn cô nương rồi!”

Ngọc Vô Duyên vẫn đang ngồi nghe bọn họ trò chuyện không khỏi mỉm cười, Hoàng Triều luôn khí phách này bây giờ lại bị Phong Tịch làm biến chất.

“Ngọc công tử.”. Phong Tịch chợt quay đầu gọi chàng.

“Phong cô nương có gì căn dặn?”. Ngọc Vô Duyên đáp.

“Nghe nói ở Hoa Đô có một một ngọn núi tên gọi là Thiên Chi, trên núi có đỉnh Cao Sơn và đình Lưu Thủy.”. Phong Tịch quan sát đôi mắt trong trẻo không tỳ vết kia.

“Đúng vậy.”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên rơi trên người Phong Tịch, chàng cười dịu dàng, nét mặt điềm đạm.

“Đêm mai chúng ta đến đó ngắm cảnh đi, chàng thấy sao?”. Phong Tịch yêu kiều hỏi.

“Được!”. Ngọc Vô Duyên gật đầu.

“Phong cô nương chỉ mời một mình Ngọc công tử thôi à?.” Hoàng Triều xen vào nói.

“Hoàng Triều.”. Phong Tịch chợt dịu dàng gọi hắn.

“Hử?”. Hoàng Triều nghe thấy nàng gọi thẳng tên, ánh mắt không khỏi sáng lên.

“Huynh không thể đi, bởi vì ngày mai Hoa Vương mở tiệc chiêu đãi huynh và Hắc Phong Tức!”. Phong Tịch vụt người phóng ra bên ngoài thủy tạ, mũi chân điểm nhẹ đóa hoa trên mặt hồ, trong phút chốc nàng đã bay khỏi hồ Lãm Liên, bay khỏi Kim Hoa Cung: “Hơn nữa ta cũng không mời huynh!”

************************************************** *******************

Thư phòng phía nam Kim Thằng Cung.

“Hi hi… Con lại thắng rồi! Phụ vương, nữ nhi thắng rồi!”. Trong phòng truyền đến tiếng cười khanh khách của Hoa Thuần Nhiên.

“Được rồi… được rồi… Là con thắng!”. Hoa Vương nhìn bàn cờ, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Phụ vương, lần này người thưởng cho con cái gì nào?”. Hoa Thuần Nhiên lay lay cánh tay Hoa Vương.

“Thưởng! Thưởng chứ!”. Hoa Vương dỗ dành ái nữ: “Ta thưởng cho con một phò mã, được không?”.

“Phụ vương lại trêu chọc nữ nhi!”. Hoa Thuần Nhiên không chịu quay lại.

“Thuần Nhiên.”. Hoa Vương vỗ về con gái, sau đó đứng dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Con thật sự thích Hắc Phong Tức?”.

Hoa Thuần Nhiên nghe vậy bèn cúi đầu, cắn cắn môi, gò má đỏ ửng, bộ dáng yêu kiều như một cô gái đang thẹn thùng mắc cỡ.

“Chuyện này thì có gì phải xấu hổ.”. Hoa Vương vừa thấy thì rất thương con, đỡ Hoa Thuần Nhiên dậy dịu dàng nói: “Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, ai cũng phải trải qua trong đời mà.”

“Phụ vương, nữ nhi… nữ nhi…”. Hoa Thuần Nhiên nhỏ giọng như tiếng muỗi, cuối cùng ngại ngùng chui vào lòng phụ vương, che giấu khuôn mặt đỏ ửng và nụ cười đắc ý.

“Được rồi, con không nói phụ vương cũng biết.”. Hoa Vương ôm ái nữ vào lòng, nghiêm trang bảo: “Hôm trước phụ vương gặp Phong Tức, quả thật là mặt tựa Đàn Lang, tài ngang Tống Ngọc [4]! Chỉ là…“. Hoa Vương đột nhiên dừng lời!.

[4] Đàn Lang: Phan Nhạc 潘岳 (247-300), tự An Nhân 安仁, thường gọi Phan An, có tên tự là Đàn Nô, tề danh với Tống Ngọc, Lan Lăng Vương và Vệ Vương Giới hợp thành tứ đại mỹ nam của Trung Quốc. Các phụ nữ hâm mộ phong thái, nắm tay nhau vây quanh, ném quả đầy xe ông. Sau này để chỉ những người đẹp trai người ta hay gọi thân thiết là Đàn Lang.

“Phụ vương…” Hoa Thuần Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của phụ vương, trong lòng sinh ra dự cảm xấu.

“Thuần Nhi, con thấy Phong Tức là người thế nào?”. Hoa Vương bất chợt hỏi con gái.

“Trọc thế giai lang!”[5]. Hoa Thuần Nhiên chỉ nói đơn giản, đôi mắt vô cùng kiên định. Hoa Vương đã hiểu rõ, nàng thật sự muốn lấy hắn ta.

[5] Trọc thế giai lang: Nam tử xuất sắc trong thời loạn thế

“Thuần Nhi, con luôn là một đứa bé thông minh, mắt nhìn người cũng rất tinh tường. Chỉ là… chỉ là Phong Tức này, phụ vương đã sống hơn năm mươi năm, làm vua gần ba mươi năm, quen biết vô số người nhưng chưa bao giờ gặp ai giống hắn. Ta không nhìn ra hắn là người như thế nào!”. Hoa Vương nghiêm túc nhìn con gái, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

“Chẳng lẽ Phong công tử có chỗ nào không ổn?”. Hoa Thuần Nhiên thấy vẻ mặt của phụ thân, trong lòng nàng khẽ động.

“Hắn chẳng có chỗ nào không ổn, có thể nói là con người toàn vẹn, dung mạo tuấn nhã, phong thái ung dung, ngôn hành ôn hòa, cử chỉ tài hoa… Chỉ là…”

Hoa Vương nhớ lại hôm mình gặp vị công tử áo đen kia, hắn chỉ là một kẻ giang hồ tầm thường nhưng xung quanh người lại tỏa ra khí thế vương giả thoải mái, khiến một vị vua như ông đứng trước mặt hắn cũng sinh ra cảm giác kém cỏi! Hắn làm ông thấy như hắn mới là vương một nước, còn ông chỉ là thần dân thấp hèn! Cái loại khí thế này ông chỉ mới thấy ở thế tử Hoàng Triều. Mà Hoàng Triều là vương tử, loại khí thế như vậy trên người hắn là điều hiển nhiên. Nhưng với một bá tánh bình dân như Phong Tức… quả thật khiến người ta cảnh giác hơn cả! Hoàng Triều tựa như một thanh bảo kiếm đã tuốt vỏ, hào quang sáng chói, sắc bén không gì bằng. Cũng chính vì đã tuốt vỏ nên chỉ cần liếc mắt là có thể trông rõ hắn, có thể phòng bị né tránh dễ dàng. Còn Phong Tức thì lại giống như rồng ẩn mình trong vực sâu, thâm tàng bất lộ, thế nhưng vừa xuất hiện lại kinh thiên động thế!.

“Phụ vương… phụ vương…”. Hoa Thuần Nhiên thấy Hoa Vương suy nghĩ xuất thần, không khỏi khẽ kêu ông.

“Hả?”. Hoa Vương giật mình tỉnh hồn, nhìn ái nữ trong lòng rồi nói: “Thuần Nhi, con muốn chọn Phong Tức làm phò mã, phụ vương không có ý kiến gì, chung quy hắn vẫn là kỳ tài hiếm gặp, chỉ là… phụ vương có một nguyện vọng muốn con nghe.”

“Phụ vương, xin người cứ nói.”. Hoa Thuần Nhiên đỡ Hoa Vương ngồi xuống, dựa đầu vào gối ông.

“Thời loạn thế bây giờ, năm quốc gia còn lại đều muốn lấn vương vực, mà với ranh giới, quốc lực của họ hiện tại còn mạnh hơn cả ngày xưa. Chỉ có Hoa Quốc ta tuy là thủ phủ của sáu nước nhưng vẫn luôn bị kìm kẹp giữa Bạch Phong Quốc và Hoàng Quốc, không tiếp giáp với đất vua, lãnh thổ nước ta cũng chẳng thể mở rộng thêm được! Những năm gần đây phụ vương luôn muốn mở rộng lãnh thổ Hoa Quốc, thế nhưng cứ thất bại dưới tay Hoàng Quốc, còn Bạch Phong Quốc thì lại không thể công phá nổi thành. Nếu để lâu hơn không chỉ phụ vương mất đi chí lớn tranh thiên hạ, mà Hoa Quốc ta sớm muộn gì cũng bị Hoàng Quốc thôn tính!”. Nói đến đây Hoa Vương không khỏi nắm chặt hai tay.

“Luận về tài mạo, thế tử Hoàng Quốc cũng không thua gì Phong Tức. Nếu kết thông gia với Hoàng Quốc, hắn nhất định sẽ không xâm phạm tới nước ta. Hơn nữa thế tử đã đích thân đến cầu hôn và nhận lời giúp ta tấn công Bạch Phong Quốc! Nếu được Tranh Thiên Kỵ hỗ trợ, gã Phong Hành Đào sẽ không phải đối thủ của ta, Bạch Phong Quốc chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta! Thế nên…”.

Hoa Vương cúi đầu nhìn ái nữ, lời còn chưa dứt đã nghe Hoa Thuần Nhiên nói tiếp: “Thế nên phụ vương muốn con chọn thế tử Hoàng Triều làm phò mã phải không?”.

“Phụ vương thật sự muốn như vậy, Thuần Nhi…” Hoa Vương chưa nói xong thì thấy con gái khóc lóc, ông không khỏi kêu lên: “Thuần Nhi, con đừng khóc…”

“Phụ vương, trong lòng người chỉ có bá nghiệp, chỉ có Hoa Quốc, không có nữ nhi sao?” Hoa Thuần Nhiên giơ tay lau khóe mắt, sắc mặt buồn bã.

“Thuần Nhiên, con đừng khóc mà!”. Hoa Vương thấy nước mắt của con gái thì bỗng mềm lòng, kế sách quốc gia tan thành mây khói. Ông chỉ lo nghĩ cách để ái nữ ngừng rơi lệ: “Thuần Nhi, phụ vương mới đề nghị thôi, còn chưa quyết định mà. Con đừng khóc nữa.”

Hoa Thuần Nhiên nghẹn ngào: “Nữ nhi chỉ muốn gả cho người mình yêu, hơn nữa chàng có thể trợ giúp phụ vương đoạt thiên hạ. Vì sao phụ vương không chịu tác thành cho nữ nhi chứ? Từ nhỏ đến lớn con chưa từng cầu xin phụ vương thứ gì, nhưng mà lần này, chỉ một lần này thôi… hu hu hu…”

“Được rồi, được rồi! Thuần Nhi, con đừng khóc nữa! Phụ vương đồng ý với con, chuyện phò mã để con toàn quyền quyết định. Con muốn chọn ai thì chọn, được chưa?”. Hoa Vương ôm con gái an ủi.

“Thật ạ?”. Hoa Thuần Nhiên ngẩng đầu, rưng rưng nhìn Hoa Vương.

“Thật!”. Hoa Vương gật đầu, ông nghĩ đến Phong Tức kia, có thể hắn mới thích hợp làm phò mã của Hoa Quốc, bởi vì hắn vĩnh viễn không thể nào uy hiếp địa vị của ông.

“Đa tạ phụ vương!”. Hoa Thuần Nhiên vui vẻ trở lại.

“Ôi, đôi khi bổn vương ngẫm lại phải chăng thiên hạ này còn chẳng bằng nước mắt của Thuần Nhi?”. Hoa Vương nhìn dung mạo như hoa của ái nữ, cảm thán nói.

“Trên đời này phụ vương là người quan trọng nhất đối với con!”. Hoa Thuần Nhiên xúc động ôm lấy cha, có điều cảm xúc của nàng chỉ có tám phần thật, còn lại là hai phần giả. Nàng dịu dàng đáp: “Nữ nhi và phò mã nhất định sẽ trợ giúp phụ vương tranh thiên hạ!”

“Ừ, vẫn là Thuần Nhi của ta thông minh!”. Hoa Vương cảm động ôm lấy con gái mình.

“Phụ vương, bây giờ người có phải nên đến Kim Điện tiếp kiến anh hào các quốc gia?”. Hoa Thuần Nhiên thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, đỡ Hoa Vương đứng dậy: “Người xem, lần này nữ nhi đã chiêu mộ cho người không ít nhân tài đấy.”

“Đúng đúng, vẫn là Thuần Nhi của ta giỏi nhất!”. Hoa Vương cười, vuốt ve khuôn mặt ái nữ: “Bây giờ phụ vương tới Kim điện, con cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày kia phụ vương sẽ mở tiệc chiêu đãi Hoàng thế tử, Phong công tử, Ngọc công tử và Bạch Phong Tịch của con nữa. À, còn có những nhân tài hôm nay bổn vương chọn lựa. Đến lúc đó con chỉ cần cầm bút vàng chọn phò mã thôi!”.

“Nữ nhi cung tiễn phụ vương!”.

Hoa Thuần Nhiên đưa mắt nhìn theo bóng dáng Hoa Vương rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt thấp thoáng sự đắc ý. Vì nàng chỉ là thân phận nữ tử, không thể đạt tới ngôi vị chí tôn, thế nên chỉ cần có thể nắm giữ được người có quyền lực chí tôn, là số một trong lòng người ấy, vậy thì Hoa Quốc này, thậm chí toàn bộ thiên hạ này, cũng chẳng có thứ gì nàng không làm được. Hôm nay nàng đã khiến phụ vương gật đầu chọn Phong Tức, ngày sau nhất định cũng có thể để phò mã kế vị làm vương, đồng thời … đúng như lời phụ vương đã nói, sẽ đoạt được toàn bộ thiên hạ, vậy thì nàng chắc chắn sẽ là hoàng hậu, ngôi vị chí tôn trong nữ giới.

***********************************************

“Khi gió xuân lặng lẽ, dương liễu đa tình, ta đạp hoa mà đến, chỉ vì muốn nhìn thấy nét cười của ca ca thôi…”

Phía nam Hoa đô có một tiểu viện nhỏ nhưng vô cùng lịch sự tao nhã. Viện được chia ra làm hai phòng đông tây, ở giữa có một khu vườn. Trong viện lúc này truyền ra tiếng ca khẽ khàng nhưng biểu lộ tâm tình vui vẻ của người hát.

“Có chuyện gì khiến cô vui thế?”. Phong Tức vừa đẩy cửa viện đã thấy Phong Tịch ngồi xổm trong vườn hoa, tay bắt lấy một con bướm trắng.

“Hì hì… Hôm nay ta được gặp Ngọc Vô Duyên!”. Phong Tịch quay đầu cười với hắn: “Ngọc công tử đệ nhất thiên hạ quả nhiên là tuyệt hơn con hồ ly đen ngươi nhiều!”.

Phong Tức đang bước về gian phòng phía đông bỗng dừng chân. Hắn ngoảnh lại nhìn Phong Tịch thì thấy khuôn mặt đang cười tươi tắn của nàng.

Phong Tịch vẫn hay cười nhưng nụ cười này hắn chưa bao giờ thấy. Nàng chỉ toàn cười nhạo, cười mỉa, cười lạnh, cười chán… với hắn thôi. Vậy mà nụ cười bây giờ của nàng đã tháo gỡ toàn bộ vẻ gai góc, nàng chỉ đơn giản là cười, nét mặt dịu dàng, bờ môi khẽ mím, cả người trong trẻo ôn hòa, ánh sáng rực rỡ uốn quanh thân, thần tình ẩn chứa nét ngọt ngào!

“Ngọc Vô Duyên?”. Con ngươi của Phong Tức chợt lóe sáng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Hắn ta ở cùng Hoàng Triều?”.

“Đúng đó.”. Phong Tịch đứng dậy đi đến trước mặt Phong Tức, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Hồ ly đen ơi hồ ly đen, thì ra trên đời này còn có người xuất trần phiêu dật đến thế, hoàn toàn không giống với loại chồn cáo nhà ngươi! Ngươi chỉ lo suy tính thế nhân, còn chàng…”. Phong Tịch nghiêng đầu, trên mặt hiện lên nụ cười mềm mại như gió xuân: “Còn chàng suy tính vì cả thiên hạ!”.

“Cô…” Phong Tức nhìn chăm chú vào người đối diện. Bỗng nhiên hắn giơ một ngón tay khẽ chạm vào miếng nguyệt ngọc trên trán nàng: “Chẳng lẽ cô với hắn ta…”. Phong Tức ngừng lời, ánh mắt rơi trên người Phong Tịch, ẩn chứa tia khó đoán.

“Ha ha…”. Phong Tịch cười to, bước lùi ra sau, ngón tay chỉ vào gian phòng phía tây: “Phượng mỹ nhân đã chờ ngươi lâu lắm rồi đó, ngươi không tới xem cô ấy ra sao hả, hơn nữa…” Nàng chợt đè thấp giọng, đôi đồng tử hiện lên vẻ quỷ dị: “Ngươi không thấy mình phải dỗ dành nàng sao? Dù gì thì chuyện ngươi sắp làm cũng sẽ khiến Phượng mỹ nhân đau lòng!”

Phong Tịch đang nói thì cửa phòng phía tây đột nhiên mở ra, Phượng Tê Ngô ôm tỳ bà đi tới.

“Tịch cô nương, cô cười tươi thế! Có chuyện gì vui sao?”. Ánh mắt Phượng Tê Ngô lướt qua Phong Tức, sóng mắt lạnh lùng trong khoảnh khắc bỗng trở nên nhu hòa.

“Đúng vậy, ta đang vui!”. Phong Tịch nhìn sang Phong Tức cười cười.

“Vậy à!”. Phượng Tê Ngô cũng không hỏi nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phong Tức: “Mấy ngày nay công tử không về, Tê Ngô có tập được một bài mới, sẽ hát cho công tử và cô nương nghe, có được không?”

“Được được!”. Chẳng đợi Phong Tức đáp lại, Phong Tịch đã vỗ tay kêu lên.

Phượng Tê Ngô lập tức ngồi xuống chiếc ghế đá giữa vườn, tay chạm vào dây đàn, cất giọng hát ca:

“Xuân đến cho xanh mượt lá lan,

Thu về hoa quế rạng cao sang.

Ý thơ vui cảm sinh dào dạt,

Thời tiết ôn hòa đẹp chứa chan.

Người ẩn rừng sâu ai thấu hiểu,

Ngồi nghe gió mát dạ hân hoan.

Cỏ cây cũng có tâm hồn vậy,

Chẳng cậy mỹ nhân hái bẽ bàng.” [6]

[6] Lan diệp xuân uy nhuy, Quế hoa thu kiểu khiết: Hân hân thử sinh ý, Tự nhĩ vi giai tiết. Thuỳ tri lâm thê giả? Văn phong toạ tương duyệt, Thảo mộc hữu bản tâm, Hà cầu mỹ nhân chiết? – Cảm ngộ kì II -Trương Cửu Linh

“Hay cho câu ‘Cỏ cây cũng có tâm hồn vậy, chẳng cậy mỹ nhân hái bẽ bàng’!”. Phong Tịch bùi ngùi khen ngợi, ánh mắt có thâm ý khác lướt về phía Phong Tức. Nàng chợt thấy gương mặt hắn thoáng hoảng hốt, đầu mày cau lại, tựa như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó rất khó khăn. Đôi lúc hắn cứ liếc sang nhìn nàng. Lần đầu tiên, nàng mới chân chính cảm nhận được mình không thể nào thấu hiểu bất cứ thứ gì trong đôi mắt đen nhánh thâm trầm của hắn.

Ngày hai mươi sáu, tháng ba.

Sáng sớm đã thấy Phong Tịch rời giường.

“Phác Nhi! Phác Nhi! Đệ không ra ngoài ta sẽ không đưa đệ đi dạo phố đâu! Nếu chả phải ta hứa với đệ thì ta đã…”

“Đệ đến đây, tỷ tỷ! Hôm nay tỷ dẫn đệ đi đâu chơi?.” Hàn Phác nhảy ra khỏi cửa.

“Có gì chơi trên đường thì đi cái đó!”. Phong Tịch trả lời vô cùng thiếu trách nhiệm.

“Vậy thì chúng ta đi thôi!”. Hàn Phác nắm chặt tay nàng lôi ra ngoài, cậu chỉ sợ cứ ngơ ngẩn nữa lại kéo theo vài người ăn không ngồi rồi.

Phong Tịch và Hàn Phác vừa đi khỏi, cánh cửa gian phòng phía đông mở ra, Phong Tức bước đến nhìn bóng lưng của hai người một lớn một nhỏ, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái chợt trở nên lạnh lùng.

“Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”. Chung Ly tiến lên bẩm báo.

Phong Tức vẫn đứng im trầm ngâm, một lúc lâu sau mới dặn: “Không cần xe ngựa.”. Dứt lời hắn đi thẳng ra ngoài tiểu viện, Chung Ly Chung Viên vội vàng theo sau.

Đường phố vào buổi sáng rất náo nhiệt, các cửa hiệu buôn bán, từng gánh hàng rong trên đường chia nhau ra thành nhiều nhóm, những tiếng rao hàng, mặc cả, tiếng trò chuyện với cố nhân, các bà các chị buôn dưa lê tám đủ mọi thứ … tất cả âm thanh hòa lẫn vào nhau, nhiều chúng nhân hợp lại tạo thành một góc phố phồn vinh đông đúc.

Phong Tức nhàn nhã dạo phố, quét mắt nhìn qua đám đông, nụ cười luôn nhã nhặn hôm nay chợt trở nên nhợt nhạt. Hắn hơi mất tập trung, tâm trạng không ổn định.

Giữa đường, hắn bị thu hút bởi một bóng người, nhìn kỹ lại, ánh mắt hắn chợt lạnh lên, nụ cười thêm nồng đậm, bước đến chào đón người kia.

“Ngọc công tử!”

“Phong công tử!”. Ngọc Vô Duyên đang ngắm nghía một cây trâm hoa bằng ngọc trên một sạp hàng nhỏ, nghe tiếng ai gọi mình thì ngẩng đầu, chàng mỉm cười: “Từ biệt công tử tại Lạc Nhật Lầu, không ngờ có thể gặp lại tại Hoa Quốc!”

“Tức cũng không ngờ mình có duyên với Ngọc công tử thế.”. Phong Tức cười ung dung tao nhã, đôi mắt liếc cây trâm hoa: “Ngọc công tử hứng thú với vật này, chẳng lẽ huynh muốn mua tặng người trong lòng?”

“Để Phong công tử chê cười rồi, Vô Duyên vốn là người cô độc, sao có ai ở trong lòng.”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên lắc đầu, ánh mắt lơ lửng nhìn cây trâm hoa, đôi đồng tử không vướng chút bụi trần: “Đột nhiên nhìn thấy sạp bán ngọc châu làm không khỏi nhớ đến một người bằng hữu vừa mới quen. Có vẻ như nàng chưa bao giờ mang trang sức, cho nên Vô Duyên bất tri bất giác dừng ở đây.”

“À… Thì ra là nhìn vật nhớ người.”. Phong Tức bừng tỉnh đại ngộ: “Cây trâm hoa này không phải là thứ quý báu gì nhưng lại đơn giản, lịch sự và tao nhã. Nếu huynh ý nặng tình sâu với nàng thì chi bằng mua thứ này tặng cho nàng đi. Vị bằng hữu kia không đeo vật gì chắc là vì chưa có ai như công tử tặng quà.”.

Ngọc Vô Duyên nghe vậy liếc mắt sâu nhìn Phong Tức, đôi môi khẽ cười ôn nhu: “Có lẽ Phong công tử mới là người hiểu nàng hơn cả, dù sao nàng cũng nổi danh mười năm cùng huynh.”

“Người bạn theo lời Ngọc công tử là Bạch Phong Tịch ư?”. Phong Tức không dám nghĩ nữa bèn nói: “Nếu như là nữ nhân kia thì ta khuyên công tử đừng nên mua. Vì huynh tặng cô ta thứ gì, cô ta chắc chắn sẽ…”

“Chắc chắn sẽ mang đi đổi rượu!”. Ngọc Vô Duyên tiếp lời.

“Ha Ha… Thì ra Ngọc công tử cũng hiểu rõ nàng như vậy!”. Phong Tức không khỏi cười to, nụ cười lúc này có chút miễn cưỡng.

“Vô Duyên chỉ mới gặp Phong cô nương hôm qua, tuy chỉ được gặp một lần nhưng cũng thấy nàng là người có ngôn hành và cử chỉ tùy ý phóng khoáng. Làm chuyện gì cũng chỉ cầu an lòng, thoải mái!”. Ngọc Vô Duyên nói đầy thâm ý, ánh mắt bắn thẳng vào con ngươi Phong Tức.

“Xem ra Ngọc công tử mới là tri kỷ số một của nữ nhân ấy!”. Phong Tức vẫn tươi cười như trước, cầm cây trâm hoa ngọc lên.

“Công tử, cây trâm hoa ngọc này là thượng phẩm nha! Thứ này làm từ trân châu Nam Hải đó! Công tử mua đi!”. Ông bán hàng rong bên cạnh nhìn hai vị khách quý chào mời. Vừa thấy Phong Tức cầm lên, ông dùng hết sức uốn ba tấc lưỡi: “Tôi là La lão nhị, La thành thật có tiếng ở vùng này, quyết không lừa gạt công tử, đây chính xác là trân châu Nam Hải …”

La lão nhị kia còn đang thao thao bất tuyệt thì Phong Tức nhàn nhạt đảo mắt liếc ông ta, nhất thời, lão chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cổ họng bị cái gì đó chặn lại, nuốt mấy lời sắp nói vào trong bụng.

“Công… công… tử…”

“Ngọc công tử đã nói thế thì ta mua đại một cái vậy, ta lấy cây trâm hoa này!”. Phong Tức bỏ trâm hoa vào trong tay áo, quay đầu liếc nhìn Chung Ly, cậu lập tức tiến lên trả tiền.

“Phong công tử mua trâm hoa ngọc này định tặng vị Phượng cô nương lần trước ta gặp ở Lạc Nhật Lầu sao?”. Ngọc Vô Duyên cười nhìn hành động của Phong Tức: “Phượng cô nương gần đây có khỏe không?”

“Bình yên vô sự.”. Phong Tức nhìn về phía Ngọc Vô Duyên đáp: “Tức còn có việc phải qua Phẩm Ngọc Hiên, chẳng hay Ngọc công tử đi đâu?”

“Vô Duyên đang muốn tới Thiên Chi Tự.”

“Thế thì đành cáo từ.”

“Cáo từ.”

Hai người bái biệt nhau, một người đi về hướng đông, một người đi về hướng tây. Khi họ đi ngang qua nhau, Phong Tức khẽ mấp máy môi nói một câu gì đó. Ngọc Vô Duyên nghe thấy chợt biến sắc, con người luôn dửng dưng lạnh nhạt này bỗng dưng kinh hãi, ngẩn ngơ, ngạc nhiên, phẫn nộ thậm chí còn có chút bi ai. Từng biểu tình đồng loạt hiện lên trên khuôn mặt vốn yên tĩnh, an tường như Đức Phật. Nhưng trong nháy mắt chàng khôi phục lại sự bình tĩnh trấn định, toàn bộ những biểu tình trên mặt đều biến mất, sắc mặt tái hẳn đi. Chàng kinh ngạc nhìn Phong Tức, đứng ngây ngốc trên đường, hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Còn Phong Tức thu hết từng biểu tình vừa rồi vào tầm mắt, cuối cùng mỉm cười rồi xoay người bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.