Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 216: Côn ca ta chỉ muốn sống thoải mái




Dạ Côn không nói, bởi vì không tìm ra manh mối gì, xem ra thực lực của hung thủ rất mạnh.

Bất quá loại cục diện này hẳn là cục diện mà tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy.

Đúng là một cái kết hoàn mỹ.

Nhưng Dạ Côn không thể để Ký Văn Sơn uổng mạng, dù sao Ký Văn Sơn trợ giúp mình mấy lần, nhưng bây giờ không có đầu mối, không có chứng cứ, giúp thế nào?

- Xảy ra chuyện như vậy, Thái Thú phải lập tức bẩm báo tới Thái Kinh mới được, đây coi như là cho Phan Đô Úy cùng Dạ gia chủ một lời an ủi.

Du Bỉnh hướng phía Ba Đài chắp tay nói ra.

- Đúng vậy, hiện tại chân tướng đã sáng tỏ, nhưng lại khiến cho người ta thất vọng đau khổ, hôm qua Ký châu trưởng còn tại công đường nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hôm nay lại tự sát tạ tội, không chịu được áp lực a.

Ba Đài thở dài một tiếng, chuyện này khiến Dạ Côn thầm phi một tiếng, Thái Thú ngươi bây giờ có thể thuận lý thành chương ngồi lên vị trí châu trưởng đi.

Ngân Sắc Nam Nhân trầm giọng nói ra:

- Ta cảm thấy sự tình có điều kỳ quặc, Dạ viện trưởng ngươi thấy thế nào?

Nghe thấy Ngân Sắc Nam Nhân, Dạ Côn sững sờ, lập tức gật đầu nói:

- Quả thật là thế.

- Nếu thật có vấn đề gì, hai vị mau sớm nói ra, dù sao sẽ có người từ Thái Kinh tới kết án, đến lúc đó liền không làm rõ được.

Ba Đài hướng phía hai người chắp tay, lập tức cùng Du Bỉnh rời khỏi thư phòng, châu trưởng chết, Ba Đài còn rất nhiều chuyện phải xử lý.

Dạ Côn đột nhiên phát hiện, Phi Tuyết thế mà đang quan sát thi thể, cũng không nói gì.

- Dạ viện trưởng, xem ra có người muốn châu trưởng chết, hơn nữa phải chết có giá trị.

Sau khi Thái Thú rời đi, Ngân Sắc Nam Nhân cũng không có cố kỵ, cùng Dạ Côn thảo luận lên.

Dạ Côn ừ một tiếng:

- Châu trưởng chết rồi, được lợi lớn nhất chính là Ba Đài.

- Đúng thế, nhưng Dạ viện trưởng có nghĩ tới một chuyện, kết quả thật sự là như vậy ư?

Ngân Sắc Nam Nhân từ tốn nói.

Lời Ngân Sắc Nam Nhân nói khiến Dạ Côn chấn động, đúng vậy, được lợi cực kỳ không sai, nếu thật là Ba Đài làm, vậy đúng là quá mạo hiểm.

Ba Đài là một người cực kỳ cẩn thận, sẽ không làm chuyện như vậy.

Đây quả thực là một công đôi việc.

Cho châu trưởng rơi đài cõng nồi, còn có thể giá họa Ba Đài, nhân tài! Tư duy điều khiển của người này thật lợi hại, bên cạnh còn có người cường đại hỗ trợ.

- Trước đó còn có người chuẩn bị mưu sát tam hoàng tử, chẳng qua là bị ta ngăn cản.

Ngân Sắc Nam Nhân âm u nói ra.

Dạ Côn tò mò hỏi:

- Tam hoàng tử tại hoàng thất có đối thủ nào không?

- Đối thủ? Nghe đồn hình như là cửu hoàng tử.

Nói đến cửu hoàng tử, Dạ Côn cũng không xa lạ gì, bên trên phi thuyền người ta còn mời mình ăn cơm đây.

- Ba Đài tại Thái Kinh có ai không?

Dạ Côn hỏi lần nữa.

- Ách... không biết.

Ngân Sắc Nam Nhân lắc đầu.

Dạ Côn than nhẹ một tiếng:

- Phi Tuyết, đi.

- Tới ngay.

Ngân Sắc Nam Nhân nhìn Dạ Côn rời đi, cũng đi theo rời đi.

Ngồi lên xe ngựa, Dạ Côn tò mò hỏi:

- Ông chủ.

- Dạ viện trưởng, đừng gọi ta như vậy, ta không quen.

- Được, nhìn ra thứ gì không?

- Châu trưởng quả thật không phải tự sát.

Phi Tuyết nhẹ nói ra.

Chuyện này khiến Dạ Côn vui vẻ, lão bản vẫn có chút tài năng.

- Vậy xảy ra chuyện gì?

- Dạ viện trưởng hẳn biết Ngũ Nhạc bên cạnh Thái Kinh chứ?

- Biết, bất hòa với Thái Kinh, chẳng qua là bị Nguyên Tôn Kiếm Đế chấn nhiếp.

Dạ Côn cũng đọc được ở trong sách.

Phi Tuyết cười khẽ một tiếng:

- Tại Ngũ Nhạc có một loại thảo dược đặc thù, tên là Huyết Ngọc, loại Huyết Ngọc này ở trên toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, chỉ có Ngũ Nhạc mới có, loại thảo dược này vô luận phối với độc dược gì, đều sẽ có hiệu quả che giấu hoàn mỹ.

- Ngươi nói là, châu trưởng là uống dược vật kia? Làm sao ngươi nhìn ra được?

Dạ Côn tò mò hỏi, Phi Tuyết này cũng không đơn giản nha, người bên cạnh mình, hình như từng người đều có mục đích.

- Không sai biệt lắm, thuộc về loại độc dược không chế, về phần làm thế nào nhìn ra được, Huyết Ngọc tuy nói có thể hoàn mỹ che giấu, nhưng đối với ta mà nói, vẫn có thể phân rõ.

- Làm sao phân rõ?

- Ngươi muốn học không, ta dạy cho ngươi.

Dạ Côn:......

- Không nói chuyện khác, làm sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?

- Ta lừa khắp bốn phương, không đúng, ta đi khắp bốn phương, gặp qua rất nhiều kỳ văn mà thôi.

Dạ Côn cũng không muốn nói gì, ngươi chính là một tên đại lừa gạt, cũng không biết lăn lộn vào học viện của mình làm gì.

Bất quá nếu Phi Tuyết xác nhận là đồ vật Ngũ Nhạc, vậy cũng có thể là Ngũ Nhạc muốn gây sự, cộng thêm cha cùng mẫu thân đi biên quan Hạ Đô, đây chẳng lẽ là âm mưu của Ngũ Nhạc?

Đậu xanh... mình làm sao lại lội vào vũng nước đục này, mục tiêu trước kia là gì.

Sống một cuộc sống thoải mái, hưởng thụ sinh hoạt, hiện tại hoàn toàn thay đổi.

Chờ trở lại học viện, sắc trời đều đã ảm đạm xuống, Phi Tuyết cũng nhịn không được nói ra:

- Dạ viện trưởng, có rảnh học phi hành đi, rất thuận tiện.

- Không học, ta thích đi bộ!

Côn ca ta là người có nguyên tắc, sao có thể tuỳ tiện cải biến ý nghĩ của mình đây.

Dạ Côn đi vào trong hành lang học viện, mọi người đều nhìn về phía Côn ca.

- Đệ đệ đâu?

Dạ Côn thế mà trên bàn cơm không nhìn thấy đệ đệ, còn có hai vị đệ muội.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi u oán nhìn về phía Dạ Côn.

Nguyên Chẩn và Phong Điền thở thật dài:

- Đây là nam nhân có thê tử, không đúng, đây là nam nhân có hai thê tử, căn bản sẽ không ra tới.

Dạ Côn trực tiếp bó tay rồi, rốt cuộc biết ánh mắt u oán kia của thê tử có ý gì.

Dạ Côn ngồi xuống, bất đắc dĩ nói ra:

- Ly Nhi, Mộ Nhi, mua chút thuốc bổ bồi bổ cho đệ đệ, đừng chết ở trên giường.

Mọi người:......

- Phu quân, tình huống hiện tại rốt cuộc như thế nào?

Diệp Ly lo lắng hỏi.

Dạ Côn kể rõ toàn bộ sự tình một lần, mọi người nghe xong cũng rất rung động, đều tưởng rằng đây là thật, dù sao cũng không biết Dạ Côn là chủ mưu án mạng Phan gia.

Bất quá khi Dạ Côn nói phân tích của Phi Tuyết, mọi người lần nữa hít vào một hơi lãnh khí, cảm giác An Khang châu thật nguy hiểm.

- Vẫn là huyện Thái Tây tốt.

Nguyên Chẩn cảm thán một tiếng.

- Đúng vậy, trừ thích khách bị Côn ca phát hiện, liền không còn án mạng gì nữa.

Phong Điền cũng thì thào nói ra, lập tức nhìn về phía Dạ Côn.

Sao cảm giác Côn ca đi tới chỗ nào, chỗ đó liền có người chết.

- Phu quân, Ký châu trưởng đối với chúng ta cũng không tệ lắm, hiện tại uổng mạng, chúng ta nhất định phải trợ giúp y.

Diệp Ly cũng là người có chính nghĩa.

Nhan Mộ Nhi đồng ý với quan điểm của Diệp Ly:

- Ừm, phu quân nhất định phải bắt lấy cái tên xấu xa này, đúng là táng tận thiên lương.

- Hiện tại không có bất kỳ manh mối gì, căn bản không biết là ai làm.

Hiện tại đầu óc Dạ Côn là một đoàn sương mù, cảm giác người nào cũng đáng nghi.

Trong lúc Côn ca đang nhức đầu, Dạ Tần lại mang theo hai vị kiều thê xuất hiện.

Chỉ thấy khóe miệng Dạ Tần dào dạt nụ cười, Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị tả hữu đỡ lấy, giống như rất sợ Tần ca không ổn định ngã sấp xuống.

- Đại ca, tẩu tẩu.

- Đại ca, tẩu tẩu.

Dạ Côn nhìn đệ đệ, sa đọa! Sa đọa a!

Bất quá đệ đệ vì cha và mẫu thân, cũng rất liều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.