Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 127: Ông chủ đại khí




- Vậy thì đi thôi.

Dạ Tần hơi hơi mở hai tay ra, một cỗ hào khí công tử lập tức dào dạt tản ra.

Dạ Côn than nhẹ một tiếng, xem ra đệ đệ bị đả kích không nhẹ, Ba Uyển Thanh à, về sau đệ đệ tự nhiên có thể dạy ngươi làm người.

Thấy đệ đệ ta thiện lương dễ khi dễ đúng không, về sau ngươi sẽ biết, đệ đệ hung ác lên, ngay cả mình đều sợ.

Dạ Côn cũng đang âm thầm suy nghĩ, như thế này đệ đệ liền dễ chịu rồi?

Sẽ không, có một số việc phải tự thân đệ đệ đến giải quyết, tâm bệnh phải dùng tâm dược chữa.

Không phải sắp tiến vào học viện sao? Đó sẽ lúc để đệ đệ hiển lộ tài năng.

Đại ca ở huyện Thái Tây ưu tú 16 năm, đã đến lúc để cho đệ đệ cảm thụ một chút cảm giác này.

Nói thật, loại cảm giác này không được tốt lắm.

Đi theo tú bà, ba người dọc theo cầu thang tiến vào một gian nhã các.

- Ba vị công tử trước ăn bánh ngọt uống chút rượu, Tử Yên cô nương sẽ đến ngay.

Tú bà khom người cười nói, đều muốn cười nở hoa rồi.

Nhưng nếu như biết Dạ gia huynh đệ muốn uống bá vương hoa tửu, không biết nụ cười này còn giữ được hay không.

Bất quá có thể ở An Khang châu mở hoa lâu quy mô như thế, nói thế nào cũng có chút thực lực.

Theo tú bà rời đi, Dạ Tần liền hô:

- Đại ca, tới xem một chút, khó trách cha lại thích loại địa phương này.

Đệ đệ à, đừng cư bôi đen cha, nghĩ trong lòng là được.

Dạ Côn đi đến, tựa ở trên lan can gỗ, cái góc độ này vừa vặn nhìn thấy hồng đài ở giữa, vị trí rất tốt, khẳng định phải tốn không ít kim tệ.

Phía trên còn có hai tầng, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người, bất quá người khác đều buông rèm xuống, tìm chút riêng tư, dù sao người ta còn cần mặt mũi.

Dạ Côn nhìn lại, chỉ thấy Ngô Trì lão sư thế mà ngồi ở phía sau uống, còn nói kiêng rượu.

Vừa rồi còn nói phải thành tín mà.

- Rượu ngon! Dạ Côn, Dạ Tần, ta nói cho các ngươi biết, rượu ở An Khang châu, chỉ có nhà này là ngon nhất, loại Hoa Điêu tửu này dùng hơn trăm loại hoa tinh chế, đừng nhìn thấy chỉ có một bầu rượu nho nhỏ, thế nhưng nó có giá tận trăm kim tệ.

Ngô Trì lung lay bầu rượu, một mặt say mê.

Dạ Côn nghe xong hít vào một hơi lãnh khí, lão sư ngươi đây là đang uống vàng thỏi đi.

100 kim tệ ngươi dùng để giải sầu.

Trái tim Côn ca ta đau quá.

- Lão sư cứ uống thoải mái, bao no.

Dạ Tần hào sảng nói ra, lão sư vô cùng ưa thích.

- Vậy lão sư liền không khách khí, nói thật, một bình này uống còn không đã miệng, hai người các ngươi đều đã qua lễ thành nhân, sao có thể không uống rượu, tới tới tới, cùng uống nào.

- Đại ca?"

- Uống uống uống, không say không về.

Dạ Côn rất bất đắc dĩ.

Chỉ thấy Hoa Điêu tửu liên tiếp đưa tới, ít nhất cũng có trăm bình, Dạ Côn cũng không nghĩ ngợi nữa, nếu đã như vậy, vậy liền chơi thả cửa

- Tới! Lão sư chúc các ngươi tiền đồ vô lượng! Về sau danh dương toàn bộ Thái Kinh! Không, danh dương toàn bộ Đông U!

- Tạ lão sư.

Ba người cụng ly một cái.

Nhưng không thể không nói, đây là loại rượu ngon nhất Dạ Côn từng uống qua, vào họng không nóng, thậm chí còn có một cỗ dị hương vờn quanh ở trong miệng, kéo dài lên đại não, cả người phảng phất như muốn thăng thiên.

- Rượu ngon!

Dạ Côn nhịn không được kinh hô một tiếng.

- Đại ca, rượu này quả thật dễ uống, khó trách mắc như vậy, cũng không phải không có lý.

Dạ Tần cũng kinh hô một tiếng, lúc nhàm chán ở trong nhà hai huynh đệ cũng thường lấy rượu ra uống một chút, thế nhưng rượu kia hoàn toàn không có cách nào so với Hoa Điêu tửu trước mắt này.

Ngô Trì cười nói:

- Hoa Điêu tửu tuy tốt, nhưng cũng đừng quá say mê, rượu này hậu kình khá lớn, cũng chỉ có tửu quỷ như ta mới có thể chịu, phải uống từng chút, rất là mỹ diệu.

Nhưng vào đúng lúc này, phía dưới vang lên tiếng gọi ầm ĩ nhiệt tình, Dạ Côn và Dạ Tần tò mò nhìn lại.

Chỉ thấy một vị nữ tử dáng người yểu diệu rảo bước chuẩn bị đi lên hồng đài, tơ lụa hỏa hồng trên người mang đến cho người ta những ý nghĩ kỳ quái, con ngươi sáng ngời mang theo ý cười dịu dàng, tóc dài đen nhánh rủ ở sau ót rất tự nhiên, cái cổ trắng nõn thật khiến người ta không nhịn được muốn sờ một cái.

Theo nữ tử lên đài, nam nhân dưới đài giống như phát điên, hô to Tử Yên Tử Yên.

- Đây là Tử Yên?

Dạ Tần có chút bị kinh diễm đến.

Ngô Trì lão sư cầm lấy bầu rượu nằm ở bên cạnh cười nói:

- Đúng vậy, lão sư chỉ điểm, tuyệt đối không sai, Tử Yên là một trong những hoa khôi ở đây, tướng mạo tự nhiên không cần phải nói, giỏi ca múa, cầm kỳ thi họa, đáng tiếc, chẳng qua là một vị nữ tử phong trần.

Dạ Côn và Dạ Tần ngẩng đầu uống một ngụm rượu, trong lòng nghĩ cùng một chuyện, nữ tử phong trần còn giảng nghĩa khí hơn Ba Uyển Thanh kia.

Theo Tử Yên ra sân, bảy tám vị vũ cơ từ bên cạnh xuất hiện, mang theo bộ pháp kiều mị bước tới hồng đài.

Lúc này hai tay Tử Yên hất lên, hai đạo lụa đỏ lập tức bay ra, thân thể mềm mại dần dần múa động.

Dáng người dần dần lướt nhanh, đầu ngón tay như ngọc uyển chuyển lưu luyến, váy đỏ tung bay, cả người như đóa hoa trong sương mù, mờ ảo mông lung.

- Tài ca múa của Tử Yên có tiếng mỹ diệu, nhìn một hồi sẽ bị mê hoặc thật sâu...

Ngô Trì bên cạnh nói ra, ánh mắt nhìn Tử Yên đột nhiên trở nên nhu hòa, phảng phất như thấy được thê tử của mình, năm đó nàng cũng múa cho mình xem như thế.

Đáng tiếc...

Ngô Trì ngửa đầu uống rượu, phảng phất muốn quên hết tất cả phiền não.

Dạ Côn và Dạ Tần kỳ thật còn khá nhỏ, sao có thể gặp được nữ tử ôn nhu như thế, thậm chí Dạ Côn đều nhìn say sưa.

Trong nhà mặc dù có hai vị thê tử cực kỳ mỹ lệ, thế nhưng các nàng ngoại trừ nũng nịu, hình như cũng không biết gì khác.

Nhìn người ta một chút đi, quá hiểu nam nhân.

Cho dù mỗi một cái ánh mắt đều có thể khiến cho nam nhân điên cuồng, nếu như Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng như thế, hiệu quả kia sợ càng điên cuồng hơn.

- Đại ca, ngươi cảm thấy Ba Uyển Thanh đẹp mắt, hay là Tử Yên đẹp mắt?

Dạ Tần đột nhiên hỏi.

- Khẳng định là vị Tử Yên này.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Hai huynh đệ liếc nhau, lập tức đụng đụng bầu rượu trong tay.

Quả nhiên, thất tình nên tới hoa lâu, tuyệt đối có thể quên hết mọi thứ.

So sánh với nhau, Ba Uyển Thanh đơn giản yếu phát nổ.

Một khúc qua đi, Tử Yên hơi hơi nghiêng thân, nhẹ nói ra:

- Cảm ơn mọi người tâng bốc.

Ây da, Dạ Côn cảm thấy âm thanh này không tệ, rất linh động... nếu như âm thanh một vị nữ tử không dễ nghe, vậy sẽ bị điểm trừ thật lớn.

May mà âm thanh thê tử của mình không tệ, Dạ Côn vẫn là rất hài lòng.

- Dĩ nhiên còn phải cảm tạ ông chủ trong túy ngọc gian ở lầu ba.

Theo Tử Yên nói như thế, toàn trường sửng sốt một chút, sau đó kinh hô.

- Ông chủ đại khí!!!

- Ông chủ ngưu bức!!!

Dạ Côn và Dạ Tần đều ngại ngùng rút vào đầu, một đám người đều nhìn mình, nếu như đi dạo hoa lâu bị người nhận ra, vậy liền lúng túng.

- Lão sư, vì sao bọn họ kích động như vậy?

Dạ Tần tò mò hỏi.

Ngô Trì vỗ vỗ bả vai Dạ Tần:

- Dạ Tần à, phí xuất tràng của Tử Yên không thấp, muốn nàng tiếp rượu tự nhiên cũng không thấp.

- Bao nhiêu?

Dạ Tần tò mò hỏi.

- Một vạn kim tệ.

Dạ Côn và Dạ Tần nghe xong toàn thân đều cứng đờ, một vạn kim tệ!

Đậu xanh...

Không hiểu sao Dạ Côn cảm thấy lão sư đang làm môi giới.

Bất quá cho dù nói mười vạn ta cũng không có tiền, thật sự sảng khoái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.