Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 125: Tiểu thái giám vì yêu nên lặng lẽ trả giá, cảm động lòng người hơn hẳn nhi tử tiện nghi mờ ám mơ ước tiểu mụ




Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Sau khi biết chuyện này, Bùi Hứa luôn suy nghĩ đối sách. Hắn ta cảm thấy lấy tính tình của phụ hoàng, rất nhanh sẽ tìm hắn ta nói chuyện.

Có thể nói là Bùi Hứa đang đưa cổ đợi một đao kia rơi xuống.

Chờ đợi với hắn ta mà nói là giày vò hết mức.

Hắn ta nghĩ trước ngẫm sau mãi mà không rõ tại sao, đến cùng là khâu nào xảy ra vấn đề mới bị người ta nhìn thấu, vạch trần trước mặt phụ hoàng? Phụ hoàng biết bao nhiêu rồi?

Theo lời của Lão nhị, phụ hoàng cũng không biết rõ rốt cuộc người trong lòng hắn ta là ai, chỉ là tức giận đối với chuyện của bản thân. Thế nhưng, Bùi Hứa không dám hoàn toàn tin tưởng. Trước kia từng có chuyện tương tự, ngươi cảm thấy y không biết, rõ ràng trong lòng y chỉ đang muốn kiểm tra ngươi; đến lúc ngươi cho rằng y biết hết rồi, thật ra y giả vờ như thế để lừa ngươi đấy...

Tại sao lại cảm thấy có khi nào y đã nghi ngờ mình và Quý phi? Bởi vì chuyện này không có bằng chứng thuyết phục thì ai dám đi tố cáo? Chẳng lẽ nói với Hoàng Thượng rằng Đại Hoàng tử lại không thật tâm thật lòng muốn cưới tiểu thư Tần gia, hắn khốn nạn sao? Loại chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này mà cũng dám mang đến ngự tiền nói, không sợ bị tước à?

...

Con người, thường thường là bị mình hù chết.

Ví như Bùi Hứa, thời gian chờ đợi càng dài, hắn ta càng tưởng tượng trọn vẹn ra nhiều chuyện đáng sợ, thậm chí nghi ngờ phụ hoàng chờ nhiều ngày như vậy không vì thứ gì khác, chỉ vì chưa nghĩ ra cách để xử lí hắn ta.

Có trời mới biết, chẳng qua là Bùi Càn đột nhiên đồng cam cộng khổ với Quý phi một đợt, đầu óc sắp vỡ, tạm thời quên việc này mà thôi. Hoãn qua vài ngày, y chuẩn bị bảo hạ nhân đi truyền Bùi Hứa tới. Khẩu dụ còn chưa phát ra ngoài, tiểu thái giám đã vội vã xông đến.

"Bẩm Hoàng Thượng, hình như Du quý nhân bên kia đã chuyển dạ rồi."

Bùi Càn chậm chạp đứng lên: "Chẳng phải Thái y nói đại khái vào hạ tuần tháng năm ư? Sao lại trước thời hạn nhiều ngày như vậy?"

"Cái đó nô tài nói sao được!?"

Lấy vận mệnh gần hai năm trong cung mà xem, nói một nhà Hi Quý phi độc quyền cũng không đủ, cũng tạo thành chuyện rất nhiều người giành làm việc trong Trường Hi cung. Những cung khác thì mọi người được chọn để làm việc. Nếu là phi vị tần vị thì miễn bàn, cho dù bây giờ không được sủng ái thì vẫn phải tôn trọng. Du thị chẳng qua chỉ là một Quý nhân, nhất thời vận may tới mà mang thai, sinh nam hay sinh nữ còn chưa biết, muốn cung nữ thái giám bợ đỡ nàng ta? Còn sớm lắm!

Nếu như không phải Bùi Càn đã dặn dò có động tĩnh liền nói cho y biết, chưa chắc hạ nhân sẽ sốt ruột chạy đến đây báo. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, dù là có động tĩnh thì một lát vẫn chưa sinh. Bình thường nếu Hoàng Thượng sốt ruột, y sẽ làm xong việc trong tay, về sau rồi đi. Dù là kiểu này, thường thường đều phải đợi.

Hôm nay, tình huống đã khác rồi.  

Sau khi Bùi Càn nghe nói, lập tức ra lệnh cho Lý Trung Thuận dẫn đường. Y còn đến ngoài phòng sinh sớm hơn đám Mẫn phi, Lệ phi, Tô phi. Thấy cảnh này, các phi tần ở trong cung đều kinh ngạc. Kinh ngạc thì kinh ngạc, mọi người vẫn thỉnh an Hoàng Đế trước đã.

Bùi Càn chỉ tùy ý khoát tay, không để ý đến bọn họ. Ánh mắt y đặt trên cửa phòng đóng chặt, nhíu lông mày, dáng vẻ rất sốt ruột. Nương nương, tiểu chủ đồng loạt nhìn Lý Trung Thuận, muốn biết chuyện này ra sao?

Lý Trung Thuận cũng mơ hồ.

Trải qua mấy tháng, Hoàng Thượng không hề nhắc đến Du Quý nhân, trông thật sự không có vẻ để ý. Hôm nay, nghe nói người chuyển dạ lại vô cùng nóng lòng chạy tới. Bỗng nhiên, Lý Trung Thuận có ảo giác, hắn cảm thấy có khi bên trong không phải Du Quý nhân mà là Hi Quý phi. Nhưng mà Quý phi nương nương cũng lắm chỉ tám tháng, thậm chí còn chưa đủ tám tháng, bên này sao có thể là nàng?

Lúc này, hai tiểu thái giám hợp sức bê cái ghế đến, mời Hoàng Thượng ngồi xuống. Bùi Càn tuy ngồi, nhưng không bao lâu sau lại đứng lên, hỏi: "Sao bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì? Người vào nhìn xem."

Nếu nói Lý Trung Thuận thắc mắc, thì Tiểu Triệu Tử chính là âm thầm tức giận. Hành vi này của Hoàng Thượng trong mắt hắn chính là phản bội Quý phi nương nương! Đã vậy y còn cực kì chờ mong Du Quý nhân hạ sinh hài nhi trong bụng, bảo Quý phi nương nương cũng đang mang thai phải xử lí thế nào?

Hơi quá đáng!

Tiểu Triệu Tử cố hết sức nhịn, nhưng ít nhiều vẫn tỏ ra ít cảm xúc, bình thường hẳn Hoàng Thượng có thể nhìn ra. Nhưng lúc này Bùi Càn không để ý tới hắn, người vội vàng muốn biết rõ từng giai đoạn chuyển dạ. Dù sao trong cung có hai phụ nữ có thai, Du Quý nhân là cơ hội học tập duy nhất của y. Nếu không phải phòng sinh xui xẻo không cho gia môn (chồng) đi vào, y hận không thể đến bên giường quan sát.

Ngân Chu vừa mới đi vào, không được bao lâu lại đi ra: "Hồi Bẩm Hoàng Thượng, bà đỡ nói chưa tới lúc, cứ chờ thêm chút nữa."

"Chờ cái gì?"

Khuôn mặt Ngân Chu xấu hổ đến cực điểm, vẫn cố tìm từ khéo léo, nói muốn chờ cái kia hoàn toàn mở ra, bây giờ vẫn chưa đủ để đứa bé chui ra.

"Du Quý nhân thì sao? Du quý nhân sao rồi?"

"Nô tỳ trông thấy vẫn ổn."

"Ổn là có ý gì? Ngươi không hỏi xem lúc này nàng cảm thấy thế nào hả? Có khó chịu không?"

Nhìn kiểu này là không hỏi rồi, Bùi Càn lại phái người vào.

Lúc đầu, Du quý nhân cảm thấy không được tốt cho lắm. Nàng ta sớm đã chuyển dạ, bây giờ trong bụng đau nhức từng cơn, thỉnh thoảng giữa hai cơn đau còn đỡ, đau đớn kia thật sự rất khó chịu đựng. Đây là lần đầu nàng ta sinh, trong lòng rất không nắm chắc. Dù trải qua mấy tháng đã chuẩn bị tinh thần, mới vừa nãy còn sợ suýt chết, cho đến khi có người nói với nàng ta rằng Hoàng Thượng đã đến.

Du Quý nhân và Trương Quý nhân, trước kia đều là cung nữ, nàng ta biết một số thói quen của Hoàng Thượng. Trước kia, nương nương các cung chuyển dạ, Hoàng Thượng đều chậm chạp tới, hôm nay lại tới rất nhanh. So sánh kiểu này, trong lòng nàng ta ấm áp.

Ban nãy, Ngân Chu cô nương tiến đến, nói Hoàng Thượng muốn biết tình huống bây giờ như thế nào, nhịp tim Du Quý nhân gia tốc. Nàng ta đã rất thỏa mãn rồi, ai ngờ Ngân Chu cô nương vừa mới đi ra, không lâu sau lại đi vào, nói: "Hoàng Thượng quan tâm tiểu chủ, hỏi lúc này người có cảm giác gì? Đau không?"

Đau, đương nhiên là đau. Nhưng Du Quý nhân cảm thấy nàng ta tràn đầy sức lực, nàng ta tươi cười với Ngân Chu, trả lời: "Ta rất khỏe, thỉnh Hoàng Thượng đừng lo lắng."

Ngân Chu lại đi ra ngoài nói với Bùi Càn, Du Quý nhân không thấy không thoải mái, nàng ta rất ổn.

Lúc này Bùi Càn mới thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi trở lại.

Nhìn thấy một màn này, Tiểu Triệu Tử ra dấu tay với cha nuôi, lặng lẽ lui ra ngoài, bước nhanh về phía Trường Hi cung. Nhìn thấy hắn, Cát Tường còn bất ngờ, hỏi nhỏ sao Triệu Công công lại tới? Có phải Hoàng Thượng dặn dò?

Tiểu Triệu Tử thấp giọng nói: "Ta có việc muốn cầu kiến nương nương, có được hay không?"

"Chi bằng người đợi một lát, ta hỏi một câu."

Cát Tường vội vàng tiến vào, không bao lâu lại đi ra: "Bây giờ tinh thần nương nương không tệ, mời người đi vào."

Tiểu Triệu Tử vừa đi vào đã nhìn thấy Quý phi đang miễn cưỡng ngồi, ngoại trừ cái bụng nhô cao, trông nàng hiện tại và lúc trước không khác nhau quá nhiều. Da thịt vẫn trắng mịn như tuyết, mặt cũng vẫn xinh đẹp như vậy. Trông nàng vô cùng dịu dàng, dường như mê người hơn trước đây.

Lúc trước Phùng Niệm thấy phát chán, dặn dò hạ nhân đi vơ vét vài quyển tiểu thuyết. Ban ngày nhàn rỗi không có gì làm, nàng sẽ vừa ăn vừa lật sách. Vừa rồi đang đọc sách, nghe nói Tiểu Triệu Tử đến mới dừng lại, cũng thuận tay đặt sách sang bên cạnh.

Nàng hững hờ liếc tới một cái: "Nói đi, tới vì chuyện gì?"

"Nương nương biết Du Quý nhân đã chuyển dạ chưa?"

"Biết, bản cung thế này cũng không tiện đi qua. Vừa rồi ta đã sai người đến Nhu Phúc cung, bảo Mẫn phi đi thay ta."

"Nương nương có biết Hoàng Thượng đã đến rồi không?" Trên đường tới, Tiểu Triệu Tử cố hết sức khôi phục tâm trạng, lúc này lại có chút không kìm nén được: "Nô tài nhìn sai rồi, không phát hiện Hoàng Thượng lại rất để ý cái thai này của Du Quý nhân. Nếu sớm biết, ta làm gì thì làm, cũng không thể để nàng ta uy hiếp đến người."

Phùng Niệm khẽ cười một tiếng: "Ngươi muốn làm gì với Du Quý nhân hay sao?"

"...Chỉ cần có thể giúp được nương nương, nô tài tình nguyện."

"Tâm ý của ngươi, bản cung nhận. Việc này không cần quản, nói thực ra ta không ngại. Hoàng Thượng vui vẻ như thế nào đều tùy hắn đi. Còn nữa, chuyện chưa hẳn như ngươi thấy, có khi con mắt cũng sẽ gạt người."

"Nô tài không hiểu."

"Tối nay ngươi tự nhiên sẽ biết."

Lúc đầu, Tiểu Triệu Tử muốn đề nghị nếu nương nương không thoải mái thì kéo Hoàng Thượng tới. Thái độ Phùng Niệm thế này, hắn chưa tìm được cơ hội mở miệng đã bị đuổi đi.

Vạn Trinh Nhi: "Ta đã sớm muốn nói, Tiểu Triệu Tử này đối xử với chủ group hình như rất không bình thường."

Phùng Tiểu Liên: "Vậy cũng không phải! Trước đó có một lần nương nương mất hứng, bảo Hoàng Thượng phái những người khác làm sai vặt, nói không muốn nhìn thấy nô tài kia nữa, muội đoán hắn làm gì? Hắn ở bên ngoài quỳ nửa ngày, la hét toàn lời vô ích."

Tây Thi: "Nếu chỉ muốn nương nhờ vào phi tần lợi hại được sủng ái thì phản ứng kia có chút khoa trương. Ta luôn cảm thấy hắn. . ."

Hạ Cơ: "Rõ ràng hắn đã đánh loại chủ ý kia, đáng tiếc lại là hoạn quan, không có tiền đề thổ lộ ra bên ngoài, đành phải lặng lẽ trả giá."

Phùng Niệm: "Các tỷ nói hai câu nữa là ta cảm động mất! Tiểu thái giám vì yêu nên lặng lẽ trả giá, cảm động lòng người hơn hẳn nhi tử tiện nghi mờ ám mơ ước tiểu mụ kia!"

Triệu Phi Yến: ". . ."

Đông Ca: "Không biết tại sao, chủ đề vốn rất hưng phấn rất kích động, Niệm Niệm vừa gia nhập vào, đột nhiên không thể nói tiếp nữa."

Đát Kỷ: "Ai bảo da mặt nàng còn dày hơn góc tường thành."

Trần Viên Viên: "Mấu chốt là cái này sao? Mấu chốt là Bùi Càn thế mà chạy tới xem Du Quý nhân sinh con rồi. Thái giám nói hắn vô cùng quan tâm."

Lữ Trĩ: "Không sai! Qua hai tháng nữa hắn sẽ sinh, hắn có thể không quan tâm sao?"

Người biết chuyện đồng cam cộng khổ này đều hiểu, trong lòng y không yên, nắm chặt thời gian muốn hiểu rõ quá trình sinh con. Nhưng người biết việc này, ngoại trừ các vị trong group, bên ngoài không tới hai người, mọi người hiểu lầm cũng không lạ.

Không chỉ một cung của Du Quý nhân mà bao gồm người hầu hạ ở ngự tiền, còn có các phi tần nương nương lần lượt chạy tới đều đang suy nghĩ sao lại thế này? Chẳng lẽ trong lòng Hoàng Thượng vẫn luôn để ý đến Du Quý nhân? Chuyện này sao nghe thế nào cũng không đáng tin vậy?

Bọn họ còn chưa nghĩ thông, lại nghe thấy trong phòng có tiếng rên đau đớn đè thấp, nghe ra được nàng ta đang chịu đựng.

Sinh con nhiều thành quen, dù chưa từng sinh con cũng không coi thường, tưởng tượng sinh con không đau mới là lạ! Kết quả, Hoàng Thượng y lại trở nên khẩn trương, nhất định phái Ngân Chu đi vào lần nữa.

Mẫn phi cũng không nhìn được nữa, nói: "Sinh con đầu lòng mất nửa ngày cũng không lạ, cảm giác đau cũng sẽ ngày càng dồn dập và rõ ràng, muốn thần thiếp nói bây giờ là lúc nào không? Lợi hại còn ở phía sau." Mẫn phi nói với Hoàng Thượng, dù thai nằm thuận chiều, tất cả đều thuận lợi thì lúc sinh cũng rất khổ sở. Nếu có một chút không thuận lợi, cái đó thật muốn chết. Bây giờ, Du Quý nhân có thể nhịn được đã nói lên bên trong không sao. Nếu đã xảy ra chuyện gì thì nàng sẽ không rên lên đau đớn vậy, mà chắc chắn sẽ khóc nức nở gọi Hoàng Thượng."

Mẫn phi cảm thấy nàng ta vì muốn tốt cho Hoàng Thượng nên trợ giúp Hoàng Thượng giải tỏa áp lực. Nhưng Bùi Càn nghe xong, hoàn toàn không cảm thấy nhẹ nhõm. Vào tháng năm, ban ngày bên ngoài rất nóng, y lại cảm thấy tay chân lạnh buốt. Nghe Mẫn phi nói, tưởng tượng hai tháng sau mình cũng phải như thế một lần, Bùi Càn thật sự tuyệt vọng hẳn. Y cố hết sức an ủi mình rằng Mẫn phi nói không đúng, dù sao lần gần nhất nàng ta sinh con đã là mười năm trước. Có khi chuyện khi đó đã sớm không nhớ rõ, lúc kể lại có phóng đại một chút cũng không phải không thể.

Tình hình về sau khiến mong đợi nhỏ nhoi trong nội tâm Bùi Càn hoàn toàn vỡ nát.

Quả thật trên đời này có người sinh con rất nhanh, nhưng Du Quý nhân lại không phải. Nàng ta sinh con hơi khó, lúc đau đến mức ý thức lẫn lộn, Du Quý nhân không khống chế nổi, la lên Hoàng Thượng.

"Quý nhân sinh ra Hoàng tử, là một tiểu Hoàng tử khỏe mạnh. Chúc mừng Hoàng Thượng!"

Vốn cho rằng Hoàng Thượng trông nửa ngày nhận được tin này hẳn sẽ vô cùng vui vẻ, sẽ thưởng cho cung nhân hậu hĩnh. Ai ngờ y chẳng có biểu cảm gì, quay người bước chân tiêu sái đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.