Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 32: Quả nhiên cẩu nam nhân hiểu cẩu nam nhân nhất.




Editor: Đào Sindy

Đối với phi tần hậu cung mà nói, nhà mẹ đẻ quá mạnh chưa hẳn tốt, nhưng quá yếu cũng sẽ cản trở.

Bây giờ Hoàng Thượng yêu thích Phùng Niệm, sẽ vì nàng cân nhắc bao nhiêu. Nếu như Phùng Khánh Dư không gây chuyện lớn như vậy, sớm muộn cũng có thể trở về nha môn.

Hiện tại không được, dù sao làm Hoàng Thượng cũng phải phụ trách triều đình, xét tội ác Phùng Khánh Dư phạm phải xem ra không lưu đày đã là mở một con đường, trốn không khỏi mất đi chức quan trở thành thứ dân.

Hơi lo lắng Hi tần sẽ chịu không nổi, cũng không có cách, cẩu Hoàng đế đi khuyên hết sức, y nói với Phùng Niệm: "Không phải trẫm lòng dạ ác độc, chuyện của Phùng Khánh Dư bao nhiêu người nhìn chằm chằm, trẫm cũng rất lo lắng."

Ở với y đã nhiều tháng, Phùng Niệm biết cẩu Hoàng đế quá cố chấp, việc y đã quyết định thì rất khó thay đổi.

Dứt khoát nói "Không sao", tình cảm chân thành nói: "Hoàng Thượng không thể muốn làm gì thì làm, điểm này thiếp hiểu, đương nhiên sẽ không đưa ra yêu cầu kia. Phụ thân làm ra chuyện nguy hại triều đình, thiếp không thể tin được, có khổ sở, đồng thời cảm thấy xấu hổ sâu sắc, còn lo lắng người chán ghét thiếp sau này không đến Trường Hi cung nữa... Như bây giờ, thiếp thật không dám không thỏa mãn, vẫn là lời kia, sau khi vào cung mong người cưng nựng thiếp, chuyện trên triều nên làm gì thì cứ làm."

Rất lâu chưa thấy phi tần dịu dàng lại khéo hiểu lòng người như vậy, so sánh với một số người thường ngày khi bất mãn sẽ chỉ đưa ra yêu cầu, yên lặng kính dâng như Hi tần thật cảm động lòng người.

Cẩu Hoàng đế cực kỳ xúc động, quay đầu dọn dẹp chuyện của Phùng Khánh Dư.

Như y nói, để Phùng Khánh Dư đến khai báo chuyện trước sau, ép ông ta cung cấp vài người, sau đó lại nói vài lời như là giữa nhiệm kì ông ta cũng làm tốt công việc, tăng thêm tự thú và tình tiết lập công, trẫm quyết định xử lý khoan dung, tịch thu gia sản, biếm thành thứ dân, phàm là dòng dõi năm đời của Phùng Khánh Dư sau này không cho phép nhập sĩ làm quan, để ông ta từ nay về sau lấy đó mà làm gương, khắc chế tham lam, đừng hại người hại mình.

Bởi vì chỉ có số ít biết toàn bộ vụ án này, đồng thời Hoàng Thượng còn cưỡng chế bọn họ không cho phép rêu rao trắng trợn ra bên ngoài, kết quả này đưa ra không gây nên bất mãn lớn.

Nghe nói Lại bộ Thượng thư làm chuyện xấu bị xét nhà bãi quan, thậm chí liên luỵ tử tôn* năm đời, mọi người thổn thức hơn nhiều.

*con cháu

Nhà ông ta còn có nương nương được sủng hiện tại, vẫn không giữ được người, đây là phạm vào chuyện lớn cỡ nào?

Nhân viên quan trọng trong triều biết một số tình huống, đối với loại người như Hữu tướng mà nói, không thấy cả nhà Phùng Khánh Dư lưu đày rất tiếc nuối, thế nhưng đối với tuyệt đại đa số mà nói, kết quả này bọn họ vẫn tương đối hài lòng.

Một mặt vị trí Lại bộ Thượng thư trống đi, tất cả mọi người có thể cạnh tranh; một mặt khác có thể nhìn ra Hoàng Thượng vẫn còn nhân từ, ngoài ra phép tắc cũng có thể cân nhắc nhân tình, không phải nói ngày hôm nay ngươi phạm sai lầm mà có công lao trước kia liền xóa bỏ toàn bộ, đối với quan viên mà nói, đây là chuyện tốt.

Đám quan chức kêu to Hoàng Thượng anh minh.

Phùng Khánh Dư lòng như tro tàn.

Gia sản của ông ta đã sung nhập quốc khố, còn không biết nên làm gì, lại nghe nói tông tộc Phùng Thị muốn triệu tập tộc lão* thương nghị về chi của Phùng Khánh Dư nên đi hay ở. Có người cảm thấy ông ta làm ra chuyện ô nhục danh dự gia tộc, không nên giữ; cũng có người còn băn khoăn.

*ý nói người già trong tộc.

Thứ nhất Hi tần ở chi Phùng Khánh Dư, muốn phân ra thì cũng phải rạch bỏ nàng, thứ hai lúc trước đám họ hàng từng được Phùng Khánh Dư trông nom, ông ta vừa xảy ra chuyện lập tức đuổi người ta đi, khó tránh khỏi có chút bội bạc.

Có nhiều kẻ băn khoăn  nhờ phúc của họ, Phùng Khánh Dư có thể lưu tại trong tộc.

Thấy ông ta hiện tại không có gì cả, trong tộc cho ông ta mượn một viện nhỏ cũ nát, có người quan hệ tốt, lặng lẽ đưa chút tiền bạc.

Mọi người cảm thấy đến trình độ này là có thể.

Dù sao cứu nguy không cứu nghèo.

Nhưng mà Phùng Khánh Dư thất vọng đau khổ vô cùng, nghĩ đến khi mình đắc thế, bằng hữu thân thích cầu ông ta giúp không ít, hiện tại ông ta bị Hoàng Thượng tra xét, không có bất kỳ người nào tận tâm tận lực hỗ trợ, đều trốn tránh không muốn gặp mặt, sợ liên luỵ bản thân.

Tộc lão còn ở đằng kia đau lòng nhức óc, nói ông ta sao hồ đồ như vậy!

Phùng Khánh Dư nghe mà cảm thấy buồn cười.

Lúc người trong nhà mời ta đi làm việc sao không chê ta hồ đồ?

Thật sự là nhân tình hờ hững lòng người dễ thay đổi.

Từ thị, Phùng Hi, Phùng Nguyên đều đang khóc, hai phòng thiếp thất của Phùng Khánh Dư cũng đang khóc, Phùng Tuấn sau khi biết chuyện xảy ra, la hét bảo phụ mẫu tiến cung tìm đại tỷ: "Đại tỷ là sủng phi của Hoàng Thượng, nàng khẳng định có thể cứu chúng ta."

Phùng Khánh Dư còn chưa lên tiếng, Từ thị đang lau nước mắt muốn bùng nổ.

"Con im miệng, không cho phép nhắc đến nó! Nhà ta biến thành dạng này không phải do nó sao?"

"Tố giác phụ thân cũng không phải tỷ tỷ, mắc gì đến tỷ tỷ chứ?"

"Nếu không phải vì nó sao lão gia có thể thất lễ trước ngự tiền, còn bị tạm thời cách chức? Nếu không phải đột nhiên bị tạm thời cách chức thì những chuyện này sao lại bị đâm thọc? Chuyện huyên náo lớn như vậy, khắp kinh thành đều biết rồi, nó có thể không biết sao? Nếu thật muốn cứu chúng ta thì nó đã sớm nghĩ cách, cần gì phải chờ chúng ta đến cầu? Ta thấy nó ước gì chúng ta nghèo túng xúi quẩy, nó hận cả nhà chúng ta, hận muốn giết chúng ta."

Đối với nhi tử này, Từ thị vẫn luôn rất dịu dàng, chưa từng dữ dội như thế.

Phùng Tuấn sững sờ như khúc gỗ nghe bà ta nói, đột nhiên bạo phát: "Dù sao ta cũng không muốn ở đây, không muốn ăn cơm rau dưa sống qua ngày, ta muốn sống cuộc sống trước kia!"

Trong viện nhỏ cũ nát ồn ào lên, bỗng nhiên có người gõ cửa cộc cộc.

Phùng gia đã không còn nô tài sai sử, tất nhiên không ai đi mở.

Bên ngoài kiên nhẫn rất tốt, lại gõ cửa một lần, còn hỏi có người không?

Phùng Khánh Dư đi tới bên cửa, mở cửa nhìn ra ngoài, đó là một thái giám, hắn đưa một bao y phục, nói: "Đây là nương nương để tạp gia mang ra ngoài. Mặc dù chi phí ăn mặc trong cung của nương nương không thiếu, nhưng tiền không dễ kiếm, xin ngài chi tiêu tiết kiệm một chút."

Phùng Khánh Dư nhận bao y phục gấm lam kia, còn muốn hỏi trong cung thế nào? Hi tần có ảnh hưởng gì không?

Thái giám kia đã đi.

Hiện tại ông ta nghèo túng không thể trông cậy vào những hoạn quan này kính cẩn lễ phép, đành phải đóng cửa lại, cầm bao y phục đi vào.

Trên mặt Phùng Tuấn lại lộ ra nét mừng: "Ta đã nói trong lòng đại tỷ có chúng ta, là cha phạm phải chuyện quá lớn nên nàng không giúp được, đây không phải là cho tiền chúng ta sao?"

Phùng Tuấn tràn đầy chờ mong mở ra xem có bao nhiêu tiền.

Phùng Khánh Dư mở ra một số thứ, đây chính là một khoản lúc trước ông ta để Từ thị đưa vào cung, hiện tại giữ nguyên trả về, bên trong còn có tờ giấy, chỉ chín chữ ―― từ nay về sau, tự giải quyết cho tốt.

Người một nhà muốn sống tiếp, tiền này tới rất kịp thời, trong lòng Phùng Khánh Dư chìm xuống.

Chín chữ này ép ông ta thở không nổi.

So với Phùng Khánh Dư, Từ thị rất vui mừng, lúc trước tiền này thả ra như mưa bụi, đặt vào tình cảnh bây giờ là cứu mạng. Trong lòng bà ta thả lỏng hơn, Phùng Hi và Phùng Nguyên lại rơi nước mắt.

Phùng Hi cũng rất tuyệt vọng, sớm biết lúc trước không nên đoạt với Phùng Niệm, để Phùng Niệm gả cho Bùi Trạch còn mình tiến cung tốt bao nhiêu, coi như trong nhà xảy ra chuyện tịch thu thì sao? Làm nương nương vĩnh viễn là nương nương thôi!

Trước đó nàng ta còn nghĩ mình đường đường là đích nữ Thượng Thư phủ, gả cho thứ dân quá ấm ức, hiện tại thế nào? Nàng ta đã không còn là đích nữ Thượng Thư phủ, cũng mất của hồi môn, gả đến Bùi gia sẽ không bị ghét ư?

"Tại sao tất cả chuyện tốt đều của Phùng Niệm, chuyện xui xẻo đều cho ta? Không công bằng mà!"

Nghe lời này, Phùng Nguyên khóc càng hăng: "Tỷ đã đính hôn với Bùi Trạch rồi, ta thì sao? Như hiện tại thì ta gả cho ai được? Ta phải làm sao bây giờ?"

Phùng Hi đáp trả: "Muội thích thì gả đi, ta tặng cho muội đó. Đúng lúc ta có thể tham gia tiểu tuyển, tiến cung làm cung nữ chỉ cần dung mạo xinh đẹp hầu hạ cũng có thể được sủng."

...

Sau khi Phùng Nguyên nghe xong dừng khóc, nghiêm túc suy nghĩ tiểu tuyển tiến cung khả thi.

Lúc này Bùi Trạch cũng nghe nói Phùng gia thất bại, Dương thị há mồm liền mắng Phùng Hi: "Thật là một kẻ mang đến tai họa, con vừa đính hôn với nàng ta thì nhà ta xảy ra chuyện, hiện tại nhà nàng ta cũng không được, thật sự là ai dính vào người đó không may."

Bùi Hoảng lý trí hơn, khuyên nàng đừng giận chó đánh mèo.

"Ông nghĩ ta muốn nói thế sao? Nàng ta như vậy còn phải gả đến nhà chúng ta, Trạch Nhi của chúng ta mắc mớ gì nhất định phải trói chung một chỗ với nàng ta chứ?"

"Bây giờ nói những thứ vô dụng này thì có ích gì?"

*

Bởi vì chuyện của Phùng gia, trong kinh nghị luận ầm ĩ, trong hậu cung cũng không yên tĩnh. Tô phi đi một chuyến thật xa đến Trường Hi cung, bảo là quan tâm danh hào, nói nghe rất đâm vào lòng.

Nàng ta nói Thượng Thư đại nhân  sao hồ đồ như vậy? Lại làm ra loại chuyện này.

À, ông ta đã không còn là Lại bộ Thượng thư, là thứ dân. Ngay cả chút tiền tài hay thanh danh trước mắt cũng chẳng còn, Hoàng Thượng còn nói năm đời của ông ta không được phép nhập sĩ, khả năng xoay người cũng cắt đứt.

"Phùng muội muội vốn xuất thân tiểu thư Thượng Thư phủ, thân phận cao quý cỡ nào, sao lại gặp phải chuyện này? Sau này muội không những không chiếm được giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, còn bị kéo mệt mỏi, trong cung này, Phùng muội muội thật quá khó khăn..."

Phùng Niệm sớm biết sẽ có người tới chế nhạo mình, không quan trọng người ta nói cái gì, dù sao tự mình hát kịch đến không còn thú vị thì chung quy cũng sẽ đi.

Kết quả ai biết được, Tô phi vậy lại vô cùng bền bỉ.

Cũng có thể là nghẹn khuất quá lâu, thật vất vả có một cơ hội, nên "Quan tâm" hơi nhiều hơn vài câu?

Đại mỹ nhân trong group không nghe được mấy lời này.

Khi các nàng còn sống đa số đều thuộc dạng "Làm mưa làm gió", sao chịu được cục tức này?

Nhất là Đát Kỷ, Bao Tự, Triệu Phi Yến, thậm chí muốn đập nát mặt nàng ta.

Lữ Trĩ: "Lưu Bang cho rằng không thể, hắn đề nghị chủ group yếu ớt tại chỗ để tiểu thái giám đi mời Hoàng Đế đến, Hoàng Đế tới chủ group liền phê bình tiểu thái giám, bảo sao hắn lại nhiều chuyện như thế? Lại để Hoàng Đế nhìn ra nét mặt yếu ớt nhưng tỏ vẻ kiên cường, bảo hắn không cần lo lắng."

Phùng Tiểu Liên: "Hình như ta hiểu ra gì đó... Trước kia Thích Phu nhân làm như vậy với đệ à?"

Hạ Cơ: "Cái này có thể, cực kỳ có thể, quả nhiên cẩu nam nhân hiểu cẩu nam nhân nhất."

Thật ra Phùng Niệm cũng định giả khó chịu tiễn khách, thấy Lữ Trĩ nói như vậy, nàng trực tiếp sắp xếp. Thấy nàng bỗng nhiên nhíu mà , bộ dáng chống đỡ không thoải mái, trong lòng Tô phi lộp bộp: "Muội sao thế?"

Không đợi Phùng Niệm trả lời, Tô phi trực tiếp đứng lên: "Được rồi, không thoải mái thì muội bảo nô tài gọi Thái y đến, ta còn có việc đi trước, hôm nào rảnh lại tới tìm muội."

Nàng ta còn chưa nói đã nghiền, nhưng e sợ Phùng Niệm đổ thừa mình, liền vội vàng rời khỏi Trường Hi cung.

Sau khi nàng ta đi, Bảo Đại còn cười một tiếng, nói: "Vẫn là nương nương có cách, nếu không nàng ta còn không chịu yên tĩnh."

Bảo Đại nói như vậy, phát hiện nương nương nhà mình vẫn như thế, không bình thường lại, cả người nhất thời gấp gáp.

"Nương nương sao thế? Nương nương?"

"Tại sao đột nhiên không thoải mái vậy? Bây giờ phải làm sao đây?"

Trần ma ma trừng nàng: "Ngươi nói bây giờ phải làm sao? Mời Thái y đi. Để Cát Tường đến ngự tiền tìm Đại tổng quản, để Hoàng Thượng biết Tô phi khinh người quá đáng, từ xa chạy tới cung chúng ta làm nương nương tức giận sinh bệnh!"

Phùng Niệm suy yếu nói: "Đừng..."

"Ôi nương nương, người hãy thương cho người hầu chúng thần. Nếu không báo lên, quay đầu Hoàng Thượng biết sẽ đến xử lí chúng ta mất."

Mặt Phùng Niệm trắng bệch nói: "Ta không sao..."

"Người soi gương thử xem, người biết sắc mặt người khó coi thế nào không?"

Trần ma ma lộ nét mặt sẽ xử lí nàng sau, nhưng lúc này nhất định phải mời Hoàng Thượng và Thái y. Hai người hầu chạy ra ngoài mỗi người một ngã, đợi không đến một nén nhang Hoàng thượng đã tới.

Hoàng Thượng bước qua cánh cửa không chút do dự đi vào phòng, đi vào liền thấy Hi tần từ từ nhắm hai mắt nằm trên giường, nhìn nàng như thế cũng biết người rất không thoải mái, mím môi, lông mày nhíu lại.

Phùng Niệm nghe thấy tiếng bước chân, không mở mắt, nàng nói: "Ta muốn uống nước."

Hoàng Thượng quay đầu nhìn về phía nô tài phía sau y, lập tức có người đi đổ nước nóng đến, Hoàng Thượng bưng chén đến trước giường, Phùng Niệm mở mắt ra đồng thời giãy dụa muốn đứng lên, lúc này mới chú ý tới người vừa tới không phải Trần ma ma, Bảo Đại hay Thụy Châu, mà là Hoàng Thượng.

"Mới nói nghỉ ngơi một chút sẽ tốt, sao chuyện bé xé ra to mời người đến?"

Cẩu Hoàng đế cũng leo lên giường ngồi, để Phùng Niệm dựa vào lồng ngực y, đưa nước nóng qua, thấy nàng yếu ớt uống vào mấy ngụm, mới nhận lấy để một bên.

"Đã như vậy còn nói không sao? Khi nào mới nói có việc để gọi đây?"

"Chỉ là đột nhiên có chút không thoải mái."

"Đang êm đẹp sao lại không thoải mái?"

Phùng Niệm cười cười, không trả lời y.

Bảo Đại nhìn thấy không được rồi, tiến lên mấy bước quỳ xuống, dập đầu bịch bịch hai cái: "Nương nương không muốn để người khó xử, bị uất ức còn chịu đựng, nô tỳ nhịn không được rồi. Mấy ngày nay, bởi vì chuyện xôn xao kia nên tâm trạng của nương nương chúng ta luôn không tốt, khi người không ở bên cạnh, không thấy nương nương cười. Người hầu chúng ta đều rất lo lắng, mỗi ngày đều dùng lời tốt đẹp để khuyên, còn chưa khuyên được thì Tô phi nương nương chạy tới, nói một tràng lời đâm vào lòng, nàng ta tới chưa đến hai khắc mà miệng không ngừng, thấy nương nương chúng ta không ổn mới nói có việc rời đi."

Chờ Bảo Đại thuật lại trọng điểm tình hình, Phùng Niệm mới giả vờ trách cứ nàng: "Ở đây có phần cho muội nói chuyện sao? Cút ra ngoài!"

"Nương nương! Người sợ Hoàng Thượng khó xử, nghe nói xấu cũng chịu đựng, bị ấm ức cũng chịu đựng, phải có kích cỡ chứa bao nhiêu đây!"

Phùng Niệm cố nở nụ cười: "Phụ thân ta phạm lỗi sai bằng trời, lúc đầu cũng nên liên luỵ đến ta, bởi vì ta tiến cung được Hoàng Thượng ân sủng mới trốn một kiếp, bây giờ vẫn được ăn ngon mặc đẹp thì còn có gì để oán trách? Vả lại ta không thoải mái thì có liên quan gì đến Tô phi nương nương? Hôm nay nàng từ xa tới là muốn nói cho ta thông, những lời kia, nói rất đúng."

Gương mặt Bảo Đại không phục, tức muốn khóc.

Phùng Niệm lại bảo nàng lui ra, cẩu Hoàng đế lên tiếng: "Lui cái gì mà lui, ngươi nói rõ cho trẫm rốt cục xảy ra chuyện gì? Tô phi không ở Chiêu Dương cung mà chạy tới Trường Hi cung nói gì?"

Bảo Đại liếc trộm Phùng Niệm.

"Trẫm bảo ngươi nói ngươi cứ nói, nói từ đầu."

Bảo Đại thuật lại những lời Tô phi nói với Phùng Niệm, mỗi ngày cẩu Hoàng đế đều giao tiếp với các đại thần, có thể nghe không ra sao?

Đây rõ ràng là nói ngược với lòng, chợt nghe tưởng là quan tâm, thực tế đang cắm dao vào lòng người ta.

"Tô phi này, mới yên tĩnh mấy ngày lại như con thiêu thân."

Mặt Phùng Niệm trắng bệch nghiêm mặt ngửa đầu nhìn y: "Phụ thân ta làm ra loại chuyện đó, bị mọi người xem thường là đúng, nghe vài câu nói chua cũng không có gì."

"Vậy không được! Phụ thân nàng là phụ thân nàng, mà nàng là nàng, há có thể nhập làm một?"

Hoàng Thượng đợi Thái y tới hỏi mới biết được, bệnh không đáng ngại, chỉ là thân thể tương đối suy yếu, cần bồi bổ một chút. Hoàng Thượng hạ lệnh để bên dưới nấu thuốc, bản thân dỗ Phùng Niệm ngủ lại, nhìn nàng ngủ thiếp đi mới dẫn người nổi giận đùng đùng đến Chiêu Dương cung.

Đám Đát Kỷ đang suy diễn cho Tô phi, đều cảm thấy xong rồi, Tô phi khẳng định xong rồi.

Đát Kỷ: "Sao màn hình không phát trực tiếp đến đó! ! ! Ta muốn xem, ta muốn xem Tô phi bị biếm!"

Phùng Tiểu Liên: "Thật có chút hiếu kỳ, không biết bồi thường tiền hàng sẽ nói nàng ta thế nào."

Lữ Trĩ: "Ta nghĩ trước kia Lưu Bang biết hắn sẽ nói gì. Nhất định sẽ nói trẫm thật nghĩ không ra, tâm địa nàng ác độc như vậy!"

Triệu Phi Yến: "Đã có hình ảnh!"

Đông Ca: "Lữ tỷ tỷ nói tiếp đi."

Lữ Trĩ: "Tỷ lật lại câu nói của nam cặn bã ôn tập lại một chút sẽ biết hắn sẽ nói gì."

...

Lúc trong group hi hi ha ha, cẩu Hoàng đế đã đến Chiêu Dương cung rồi, nếu là bình thường ắt hẳn Tô phi sẽ vui vẻ ra đón, nhớ đến chuyện hôm nay nàng ta làm ở Trường Hi cung, lúc này Hoàng Thượng lại đến, thực sự quá khéo.

Khi Tô phi quỳ gối hành lễ vẫn không quên nhìn sắc mặt Hoàng thượng, phát hiện quả nhiên không tốt lắm.

Nàng ta quyết định đánh đòn phủ đầu: "Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng chạy bên này, có phải đã nghe lời xúi giục ở đâu không?"

"Làm sao? Theo ý nàng nói là mình vô tội à, Hi tần bị như thế không liên quan gì đến nàng ư?"

"Thần thiếp nào biết được nàng ấy như pha lê chứ, chỉ hàn huyên vài câu, chủ yếu là muốn an ủi nàng, sao bỗng nhiên nghĩ quẩn rồi?"

"Nàng coi trẫm là kẻ ngu dễ lừa gạt hả? Nàng nói những lời kia, không phải đâm dao vào lòng người ta sao?"

Đã như vậy, Tô phi cũng không thể chống chế toàn bộ, nàng ta dứt khoát nhận lấy: "Phùng Khánh Dư là tội thần, nàng ta là nữ nhi của tội thần mà còn băng thanh ngọc khiết* không nghe nổi sao?"

*trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.

Cẩu Hoàng đế vỗ một chưởng lên ghế: "Nàng thật không biết hay giả vờ không biết? Hi tần tiến cung sống thế nào? Phùng Khánh Dư kiếm tiền vì nàng ấy chăng? Tiền kia dùng trên người nàng ấy hay sao? Người cha ngay cả thân nữ nhi cũng không nhận ra lại có thể vì nữ nhi làm chuyện xấu, lời này nàng tin được không? Hi tần thật vô tội, thật vất vả vào cung sống tốt trong nhà lại cho thêm phiền, nàng chịu tai bay vạ gió vì chuyện này nhưng trước sau nó lại không liên quan đến mình. Nàng đi mỉa mai nàng ấy là vì công lý hay là vì ham muốn cá nhân mà không biết cân nhắc?"

"Cho dù Phùng gia là một đầm bùn thì trong lòng trẫm, Hi tần là một bông hoa sen thanh khiết, nàng dịu dàng, biết quan tâm còn thiện lương, biết an phận, tiến cung lâu như vậy dù được sủng nhưng xưa nay chưa từng đề cập yêu cầu quá phận hay làm trẫm khó xử, nàng ấy chưa từng nói nửa chữ xấu nào về nàng, mới vừa rồi còn không cho ta đến đây, nói thân thể mình không hăng hái, không liên quan đến nàng."

"Người tốt như thế, nàng đối với nàng ấy như vậy mà không biết xấu hổ à? Nếu trẫm là nàng thì đã đập đầu vô cột chết rồi."

"Giữa phi tần có xung đột trẫm biết, trò đùa trẻ con trẫm cũng không thích quản, nhưng hiện tại nàng hơi quá đáng. Bởi vì Hi tần là nữ nhi của Phùng Khánh Dư, nàng liền qua loa cho rằng nàng ấy không tốt, nếu tất cả mọi người đều có suy nghĩ này, thì chẳng phải cha làm trộm thì con của ông ta cũng mang danh sao? Nữ nhi có một người nương tâm địa độc ác thì cũng không thể làm người tốt à? Phạm phải sai lầm ngay cả con cái họ cũng một côn đánh chết, nàng cảm thấy đúng không?"

"Hoàng hậu qua đời, mẫu hậu lại không hay ở trong cung, có khi trẫm cũng cảm thấy trong cung nên có nữ chủ nhân mới, trước kia trẫm còn cân nhắc nàng, một năm nay nàng làm trẫm quá thất vọng rồi. Xúc động, lỗ mãng, bảo thủ, tầm nhìn hạn hẹp, hoàn toàn không có phẩm tính và khí độ của chủ mẫu một nước, không xứng là hậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.