Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 52: Nhất kiến chung tình (Vừa thấy đã yêu)




So với tiếng nhỏ như thân thể của đám người giấy, đột nhiên vang lên hét to, mặc dù không tính là vang dội, nhưng cũng đã có chút hùng tráng.

Trần Mặc cùng bốn đồ điện dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mấy quân nhân người giấy đang từ trong một góc xa uốn lượn mà đến, trường thương đao kích cung tiễn thủ hàng ngũ rõ ràng, còn có mấy trăm kị binh giáp nhẹ tuần tiễu bốn phía xung quanh.

Lại nhìn kỹ tướng quân giáp đen đầu lĩnh, tay cầm trường thương xanh, cưỡi con ngựa chiến lông đỏ như lửa, nhìn qua đã thấy uy phong lẫm lẫm.

Có điều, coi như có phóng bao nhiêu khí bá vương, chỉ bằng thân thể rối gỗ cao mười phân của hắn, sợ là cũng rất khó làm cho người ta phải sợ hãi mà vái lạy.

Trần Mặc gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói:
- OMG! Đầu tiên là người giấy, hiện lại là rối gỗ… Chẳng lẽ kế tiếp là kịch đèn chiếu?

Nhưng không đợi hắn suy đoán loại hình nghệ thuật dân gian, đội quân người giấy đối diện lại đã có hành động.

Vừa vũ động trường thương vừa thúc ngựa, vị tướng quân rối gỗ kia tiến lên vài bước, mũi thương chỉ trên không xa xa quát:
- Hỗn xược! Lũ man di từ đâu lại dám đến đây làm bậy, còn không mau mau quỳ xuống đầu hàng!

Dị! Dị đến mức không thể dị hơn. Bốn tên tiểu yêu nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười ha hả:
- Vãi chưởng, vậy cũng là quân đội… Ca sợ, thật sự rất sợ đó!

Nói xong, Nặc Nặc còn anh ánh màn hình tiến lên vài bước, lắc lắc thân mình bày ra tư thế khiêu khích.

Tướng quân rối gỗ tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, không nói hai lời đã thúc ngựa vọt tới, trường thương giống như giao long xuất thủy đột nhiên đâm ra.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Mặc, Nặc Nặc lại có thể dùng cái thân máy của mình như tấm chắn mà tiếp chiêu, cùng gã rối gỗ kia náo nhiệt thành một đoàn, bên cạnh tự nhiên không thể thiếu ba tên đồ điện ồn ào cổ vũ…

- Vãi! Di động đại chiến rối gỗ, cái này có thể sánh bằng Songoku đại chiến Fide, thậm chí còn hay hơn!
Không nói được gì, Trần Mặc thầm nghĩ nếu quay lại cảnh này tung lên mạng có khi còn hot hơn cả clip nóng.

Lời còn chưa dứt, tướng quân rối gỗ đột nhiên nhảy ra sau, giơ lên trường thương hô:
- Ba quân nghe lệnh, cung tên chuẩn bị… Bắn!

- Bắn, bắn cái *beep*!
Oa Oa đột nhiên ngáp một cái, bộ dạng uể oải thổi ra một luồng gió lạnh.

Mấy mũi tên nhọn vừa mới bắn ra liền bị cuồng phong thổi bay, nhất thời lại bay trở lại phương hướng người giấy khiến bọn hắn sợ đến la thét chói tai chạy loạn nháo thành một đám hỗn loạn.

Rối gỗ tướng quân lâm nguy nhưng không loạn, nhanh chóng dựa vào góc tường, trong miệng hô to:
- Vệ binh! Vệ binh!

- Vệ binh? Ngươi triệu hoán được lực lượng Hồng vệ binh cũng chưa đủ dùng!
Bốn đồ điện dương dương tự đắc, đằng đằng sát khí tiến đến. (Hồng vệ binh trong cách mạng văn hóa Trung Quốc rất hung hãn và nguy hiểm, cho dù trong số đó có cả trẻ vị thành niên)

Chính là trong chớp mắt, nương theo tiếng gọi của rối gỗ tướng quân, bốn phía vách tường chợt nổi lên thanh sắc hào quang.

Tiếng rít gào trầm thấp vang lên, sơn quỷ mãnh thú vốn từ trong một bức họa ào ào bước ra vách tường, bộ mặt dữ tợn hướng bên này chạy tới.

Giống như chứng minh lực công kích của chính mình, một con sơn quỷ to lớn đột nhiên vung trảo đánh ra, trên vách tường liền lưu lại vết trảo thật sâu.

- Oạch… Cái gì kia?
Đám Nặc Nặc đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu:
- Ngày hôm nay trời đẹp trăng cao, chúng ta về nhà ngủ thôi!

Nói xong, bốn tên tiểu yêu đã muốn chuẩn bị xách đít chuồn đi, có điều hơn mười con sơn quỷ mãnh thú đã sớm đem nơi này vây chật như nêm cối, đâu có dễ dàng cho chúng nó cơ hội chạy thoát.

- Còn muốn chạy?
Tướng quân rối gỗ lại cầm theo trường thương tiến tới, lạnh lùng quát:
- Không dễ dàng như vậy, trước bồi thường tổn thất cho chúng ta rồi nói sau!

Còn may chán, chỉ là muốn bồi thường tổn thất, mà không phải rút gân lột da.

Bốn đồ điện thở phào một cái, Trần Mặc vội vàng ôm lấy Oa Oa rồi dốc ngược nó lên, thuận thế xuống nước:
- Tướng quân, chúng ta không có tiền… Nếu không, những thứ này ngài tùy tiện chọn đi!

Ầm ầm một trận tiếng vang, cũng không biết Oa Oa rốt cuộc giấu bao nhiêu đồ vật trong bụng, lại có thể đổ ra mấy trăm kiện đồ vật từ áo chíp, đồ chơi, trang sức, ba con sói. . .

Mấy trăm người giấy đưa mắt nhìn nhau, nhìn đến con mắt đều trợn tròn ra. Vị tướng quân rối gỗ sợ run hồi lâu mới tiến lên vài bước, dùng mũi thương khơi khơi cái áo chíp có ren ra, thật cẩn thận hỏi:
- Cái này là cái gì?

- Thần khí!
Không đợi Trần Mặc mở miệng, Nặc Nặc cũng rất thần bí thấp giọng nói:
- Người bình thường ta nhất định không nói cho biết, nhưng là nếu ngài hỏi thì… Cái này ư, thứ này có thể gia tăng mị lực cùng thống soái lực, còn có thể làm thân thể hoàn mỹ, thích hợp cho các mãnh tướng như ngài!

- Thật sao?
Tướng quân rối gỗ bị nói cho sửng sốt, chờ hắn đến khi chứng kiến ánh mắt nuối tiếc cùng thương tâm muốn chết của Oa Oa thì cũng phải tin vài phần.

- Đúng vậy! Đúng vậy!
Nặc Nặc phát huy bản chất gian thương của mình, chém gió thành bão, bắt đầu ra sức thổi da bò:
- Cái thần khí này đến từ đế quốc Ba Tư xa xôi, đã trải qua vô vàn mồ hôi cùng máu huyết, mới đến được Trung thổ Đại Đường ta… À nhầm, đi vào Trung thổ Đại Tống ta!

- Á đù!
Trần Mặc nghe được mà mắt trợn trắng, thầm nghĩ tiếp tục làm để Nặc Nặc nói tiếp có khi thứ này lại biến thành "Hiệu lệnh thiên hạ không ai dám không theo".

Đúng lúc này lại đột nhiên nghe được tiếng chuông ngân vang, một cái giọng nói the the chói tay chợt cất lên:

- Yên lặng! Na Na công Chúa Điện Hạ giá đáo!

Trong chớp mắt, toàn bộ người giấy với sơn quỷ mãnh thú đồng thời quỳ xuống, vị tướng quân rối gỗ cũng quỳ một gối xuống, lễ độ cung kính nhìn hành lang trước mắt.

Trần Mặc cùng bốn tiểu yêu đưa mắt nhìn nhau, không tự chủ được quay đầu nhìn lại, mà chờ đến khi bọn hắn chứng kiến đoàn xe đang đi đến thì chỉ muốn cười to một trận…

- Đinh Công Mạnh! Vừa người giấy, rối gỗ giờ lại đến…
Trần Mặc tự thì thào nói, lại nhìn đoàn xe hoàng gia đang chầm chậm đi tới…

Toàn bộ đội ngũ gần trăm người, thành viên toàn là tượng đất, mà ở giữa chính là một chiếc xe hoa mỹ, trên xe là một cô gái toàn thân màu sắc rực rỡ.

Trên thực tế, đây quả thật là một vị công chúa điện hạ, điều kiện tiên quyết là bạn không quan tâm đến việc nàng rất nhỏ bé với lại là được làm bằng đường… (Giống như tò he ở Việt Nam nhưng không phải bằng bột nếp mà làm từ đường)

- Ực, nhìn ngon à nhe?
Trong không khí trang trọng, Oa Oa đột nhiên phun ra một câu, thoạt nhìn nó thực có hứng thú ăn thịt vị công chúa làm bằng đường này.

Trần Mặc ngẩn ra, giở khóc giở cười với tên này, giỡn chắc? Người ta dù gì cũng là công chúa điện hạ, mày lại muốn ăn sống nàng… Bất quá đến tao nhìn cũng muốn liếm thử vài miếng!

Khi nói chuyện, đoàn xe hoàng gia cũng đã chậm rãi dừng lại. Vị công chúa điện hạ này rất tò mò đánh giá năm kẻ “xâm lược” với vẻ thích thú giống như xem gấu chó trong vườn bách thú vậy.

Nhưng vài giây sau, nàng không biết sao mặt cười hơi hơi ửng đỏ, đột nhiên ngượng ngùng quay đầu, mà lại ngoắc ý bảo vị tướng quân rối gỗ lại gần.

Trần Mặc cùng Oa Oa chúng nó đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có loại dự cảm bất tường, mà Nặc Nặc đã nhịn không được than thở nói:
- Phụ nữ mà đỏ mặt, chín phần lại nghĩ đến giai…

- Nín!
Trần Mặc tức giận trừng mắt nhìn nó một cái, nhưng khi nhìn lên vị công chúa điện hạ kia đang thẹn thùng, thật đúng là không thấy chuyện nào như giống như chuyện này.

- Tôn giá! Công chúa có chỉ, không cần các ngươi đền bù tổn thất.
Ngay sau đó, vị tướng quân rối gỗ lại thúc ngựa tiến đến, sắc mặt kính nể hô to nói:
- Nhưng, công chúa điện hạ có ý muốn cùng tôn giá kết hôn, không biết tôn giá nghĩ sao?

- Ca ngất!
Coi như đã có chuẩn bị tâm lý, Trần Mặc cũng không khỏi choáng váng một phen.

Cái lề gì thốn, thằng điên nào lại có thể cưới một cái đồ chơi bằng đường về làm vợ, không thể xếp hình, không thể sinh em bé, đến tắm cũng có thể bị tan ra…

Hơn nữa, muốn đăng ký kết hôn thì làm sao, chẳng lẽ nói cho bọn hắn biết ta muốn cưới một cái đồ chơi làm bằng đường?

- Sao, tôn giá không chịu?
Thấy Trần Mặc không nói không rằng, vị tướng quân rối gỗ nhất thời hơi biến sắc, hơn mười sơn quỷ mãnh thú lập tức phối hợp gầm thét lên.

- Không có ý kiến! Tuyệt đối không có ý kiến!
Không đợi Trần Mặc nghĩ cách làm thế nào từ chối, mấy tên đồ điện lâu nhâu liền liên tiếp phụ hoạ nháo lên:
- Đây quả thực là ông trời tác hợp cho, không thể tốt hơn nữa!

- Đệch!
Trần Mặc nhất thời tái mặt, thầm nghĩ tao tốt xấu gì cũng nuôi tụi bây sáu năm, sao lại không có nghĩa khí như vậy, thật là không có nghĩa khí gì hết.

- Lão đại, anh lấy cô ta đi!
Nặc Nặc liền nhảy đến trên vai của hắn, hảo tâm an ủi:
- Bởi vì cái gọi là, hy sinh một người mà hạnh phúc vạn nhà, anh coi như suy nghĩ cho anh em đi.

- Cút! Sao mày không đi mà lấy?
Trần Mặc trực tiếp đánh bay nó, thầm nghĩ di động cũng xứng với đồ chơi làm bằng đường, coi như là nghệ thuật dân gian cùng khoa học kỹ thuật hiện đại kết hợp hoàn mỹ.

- Em cũng muốn mà!
Nặc Nặc thực bất đắc dĩ lắc lắc, mặt tiếc hận thở dài:
- Thế nhưng người ta đâu có để ý đến em!

Thực hiển nhiên, đây là điển hình của việc được tiện nghi còn khoe mẽ, chém gió không ngượng mồm!

Có điều mặc kệ Trần Mặc nghiến răng nghiến lợi, vị tướng quân rối gỗ lại mặt mày hớn hở nói :
- Một khi đã như vậy, cứ quyết định thế đi! Công chúa điện hạ tính toán tối nay sẽ thành hôn, thỉnh tôn giá đi tắm rửa thay y phục!

Nói đến đây, mấy sơn quỷ đã chậm rãi tiến về phía trước, Trần Mặc cũng đã chuẩn bị tốt việc đào hôn.

Có điều ngoài dự liệu của hắn, mấy sơn quỷ lại mặc kệ hắn, đồng loạt vươn ra lợi trảo, đem Nặc Nặc trên vai hắn kéo lại.

Giờ khắc này, mấy người Trần Mặc đứng hình! Gần vài giây sau, Nặc Nặc đang hóa đá đột nhiên gào lên:
- Từ từ đã! Cứ bình tĩnh đã! Có phải hay không các người nhầm người.

- Tuyệt phối! Tuyệt phối!
Trần Mặc cố nén cười nắm lấy Nặc Nặc, tự mình bắt nó đưa đến xe ngựa của Na Na công chúa:
- Công chúa điện hạ, ta đây liền đem huynh đệ này tặng cho người, người nên hảo hảo chiếu cố hắn…

- Không biết công chúa thế nào, chứ hắn cũng không “muốn” nhiều lắm, mỗi ngày khoảng ba lượt là được rồi. Đúng rồi, nếu cần roi da đèn cầy thì chỗ này của ta có thể giảm giá 30%, cam đoan có nguồn cung cấp sung túc!

- Không muốn! Không muốn a!
Nặc Nặc đáng thương còn đang giãy dụa, nhưng mấy chục thị vệ tượng đất đã đồng thời rút ra trường kiếm, bày ra tư thế sẵn sàng đem nó chém thành sắt vụn.

Mà khi Nặc Nặc đưa ánh mắt van nài tới, mấy đồ điện cũng rất biết điều nhìn lên trần nhà, ra vẻ ta đây không có gì liên quan.

Chỉ có Bản Bản còn nhỏ tiếng than thở một câu:
- Này, Nặc Nặc mà xếp hình với đồ chơi làm bằng đường thì về sau sẽ sinh ra cái gì nhỉ?

- Sinh ra cái đầu mày!
Nhìn sang khuôn mặt hạnh phúc của công chúa, Nặc Nặc nhất thời rơi lệ đầy mặt.

- Nặc Nặc, mày hãy lấy cô ấy đi!
Tâm tình thật tốt thở ra một hơi, Trần Mặc cười cười nói lại nguyên văn lời Nặc Nặc nói ban nãy:
- Bởi vì cái gọi là, hy sinh một người mà hạnh phúc vạn nhà, mày coi như suy nghĩ cho anh em đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.