Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 44: Vương Đại Hải thuần khiết




- Anh là một người rất thuần khiết!
Ngồi trong một tiệm nước giải khát bên cạnh hội chợ công nghệ, Vương Đại Hải đẩy đẩy gọng kiếng mắt màu vàng, tự giới thiệu với sư muội (cô gái học khóa dưới, ở đây để sư huynh sư muội để giảm bớt lằng nhằng khi xưng hô) ngồi đối diện:
- Ví dụ, rất nhiều thằng con trai đều thích xem JAV, riêng anh thì không!
(Japan Anti Virus )

- Thật sao?
Cô gái kia đang ăn kem, nghe thế không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu. Phải biết rằng, những năm gần đây đàn ông nghiện xem JAV còn nhiều hơn cả đàn ông nghiện thuốc lá.

- Đương nhiên!
Vương Đại Hải vỗ bàn, bày ra tạo hình ngửa mặt lên trời thở dài:
- Chuẩn xác phải nói là anh cực kỳ chán ghét xem JAV! Loại văn hóa phẩm này thật giống như là dòng nước bẩn đầu độc cả một thế hệ trẻ!

Đây là bực nào vì nước vì dân, Vương Đại Hải giờ giống như được Quách Tĩnh phụ thể, chỉ còn thiếu hét lên câu danh ngôn "Vi quốc vi dân hiệp chi đại giả". (Người có tinh thần nghĩa hiệp là người vì nước vì dân, câu nói của Quách Tĩnh trong bộ Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung)

Mà bởi vì biểu hiện hùng hồn của hắn, cô gái vốn có chút lơ đễnh ngồi đối diện cũng nhất thời nổi lên cảm giác kính nể, thậm chí quên cả việc bị hắn dùng ánh mắt vô lễ nhìn chằm chằm lên ngực mình.

Nhưng chỉ ngay sau đó, khi Vương Đại Hải đang định thò tay sang chiếm tiện nghi với bàn tay người đẹp thì cô nàng đột nhiên nghi ngờ nói:
- Không đúng! Sư huynh, lần trước em sang chơi phòng bọn anh, hình như bắt gặp các anh đang download…

Trong nháy mắt, Vương Đại Hải đột nhiên lảo đảo muốn ngã, nhưng hắn lập tức chỉnh sắc mặt nói:
- Tiểu Linh, em nói rất đúng! Anh đương nhiên là cũng xem, mỗi khi đêm xuống người người đi ngủ, anh cũng sẽ mở máy tính ra rồi từ từ download!

- Ặc…
Mấy giây trước còn đang hình tượng thuần khiết, mấy giây sau đã thẳng thắn thừa nhận “tội ác”, tiểu Linh thật ngạc nhiên hết chỗ nói rồi.

Có điều trước lúc cô nàng lên tiếng, Vương Đại Hải đã vỗ bàn đánh rầm, đứng bật dậy:
- Nhưng mà anh xem loại phim đó là bằng cái nhìn phê phán, cái nhìn thù hận, là cái nhìn oán giận từ trong sâu thẳm tâm trí!

Vừa nói vừa dùng sức múa may cánh tay, Vương Đại Hải quả thực giống hình tượng đang vận công chuẩn bị tung chưởng trong tiểu thuyết. Hơn nữa hắn trót hét quá lớn, cho nên toàn bộ mọi người trong tiệm giải khát đều quay đầu lại nhìn.

Mà như là phấn khích vì trở thành tâm điểm chú ý, Vương Đại Hải càng nói dõng dạc:
- Chính là như vậy! Anh chính là muốn nhìn xem cái nền công nghiệp không khói đáng hổ thẹn ấy của Nhật Bản đã làm thế nào khiến những cô gái còn đang tuổi xuân như hoa như ngọc nhường ấy biến thành nô lệ!

- Thằng này điên rồi à?
Có mấy vị khách trực tiếp phun ra đồ uống, càng nhiều hơn là những người đưa mắt nhìn nhau, cùng thầm nghĩ liệu có nên bấm số gọi cho bệnh viện tâm thần hay không.

Thế nhưng tiểu Linh lại như không cảm thấy như thế. Vẻ mặt cô nàng chỉ có sự kính nể, ánh mắt khâm phục nói:
- Vương sư huynh, anh thật sự là người thuần khiết nhất mà em từng gặp! Tạm bỏ qua cái này đi, gần đây em nhìn trúng một cái túi xách LV, anh có thể…

Thực hiển nhiên, chỉ cần cầm được túi LV, tiểu Linh sẽ coi sư huynh của cô nàng thành người con trai thuần khiết nhất thế gian.

Có điều Vương Đại Hải hiển nhiên không có ý định nôn tiền ra, cho nên hắn vẫn còn rất nỗ lực nói sang chuyện khác:
- Mà về những cái tên như Asakawa Ran, Ai Yoshizawa, Sora Aoi, Kaede Matsushima, Hime Kamiya, Maria Ozawa, Maria Takagi… Anh thật sự là một cái cũng không biết, căn bản là chưa từng nghe nói qua!

Một hơi kể ra mười mấy cái tên hot, Vương Đại Hải ngay cả hít lấy hơi cũng không cần, nhìn bộ dáng dễ dàng như là liệt kê món ăn.

Tiểu Linh đã cười đến có chút miễn cưỡng, nhưng cô nàng còn cố gắng chuyển đề tài về cái túi LV. Chỉ là đúng lúc này, Vương Đại Hải lại đột nhiên hỏi:
- Tiểu Linh, em có biết Ann Nanba không?

- Hả? Ai thế? Diễn viên điện ảnh sao?
Tiểu Linh ngơ ngác ngẩng đầu.

- Chưa từng nghe qua?
Vương Đại Hải nhìn thẳng vào mắt nàng, lần thứ hai hỏi:
- Được rồi, thế Ai Lijima, Hikaru Hoshino, Momoka Suzuki… Em có biết không?

- Không biết! Sao anh toàn hỏi những thứ kỳ quái thế nhỉ?
Vẫn giữ vẻ ngây thơ ngơ ngác, tiểu Linh có chút tức giận đứng dậy, giống như muốn phất tay áo bỏ đi.

- Không có chuyện gì, anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!
Vương Đại Hải khẽ thở phào một cái rồi vội vươn tay ngăn cô nàng:
- Được rồi, chúng ta đi xem cái túi kia... À a hỏi thêm một câu, em có biết Noriko Sakai không?

- Hả? Cô ấy cũng đóng AV sao?
Đang đắm chìm trong giấc mộng chiếc túi LV, tiểu Linh theo bản năng buột miệng nói ra.

Giờ khắc này, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người như biến thành tượng đá tập thể…

Vài giây sau, Vương Đại Hải rơi lệ đầy mặt đẩy cửa mà đi, bi phẫn rít gào trong gió lạnh:
- Tiểu Linh, em quả nhiên cũng không thuần khiết, em không xứng với người thuần khiết như anh!

Kết quả là cái túi xách LV của tiểu Linh theo gió bay đi, mà Vương Đại Hải thì lâm vào nỗi thống khổ thất tình, một đường chạy như điên tới hội chợ công nghệ. Đối với rất nhiều trạch nam, nơi này chính là Thánh Địa trong truyền thuyết, có thể làm cho tâm hồn bọn họ được an ủi.
(Trạch nam: những anh chàng gần như không hòa nhập xã hội, thu mình trong những sở thích khá lập dị của bản thân)

Đương nhiên, muốn đi vào Thánh Địa không có dễ dàng như vậy, anh nhất định phải thông qua khảo nghiệm của “thủ hộ giả” — trên thực tế, đó là một đám nam nhân diện mạo thông thường, bọn hắn hàng năm đi dạo chung quanh Thánh Địa, bằng vào ánh mắt nhạy cảm quan sát thế giới.

Sau đó, một khi xác định anh là người may mắn được chư thần chúc phúc thì những “thủ hộ giả” kia sẽ nhanh chóng tới gần, sau đó thần bí thấp giọng hỏi:
- Ông chủ, muốn mua phim sao?

- Tôi muốn!
Trên nguyên tắc luôn kính ngưỡng chư thần, Vương Đại Hải mỗi khi gặp loại tình huống này thì sẽ không chút do dự mà gật đầu, cho dù hắn vốn có thể về nhà tự download.

Dần dà, hắn thậm chí cùng “thủ hộ giả” xây dựng được tình hữu nghị, hơn nữa chiếm được thần ân (ân huệ của thần) trong truyền thuyết — giảm giá 80%.

Thế nhưng hôm nay tình huống lại có chút kỳ quái, bởi hắn đã đi dạo quanh hội chợ hơn mười vòng lại vẫn không gặp được “thủ hộ giả”.

Thoạt nhìn, mấy gương mặt thân quen ngày xưa cùng hắn làm giao dịch như là đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.

Chẳng lẽ đúng như phim, vua Bò Cạp đã tái sinh, cho nên toàn bộ thủ hộ giả đều ra trận mà hy sinh?

Sẽ không! Dù có như thế thì hạt giống của thần nhất định vẫn còn tồn tại! (Nó gọi đĩa “đen” là hạt giống của thần =.= )
Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói mắt, Vương Đại Hải lại lau mồ hôi trán, quyết định tiếp tục đi thêm vài vòng.

Nhẹ nhàng nắm tay lại, hắn thực kiên định tự nói với mình, thần khí Sora Aoi trong truyền thuyết kia nhất định là giấu trong biển người mênh mông này…

- Chú ơi, chú muốn mua phim không? truyện copy từ .
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Vương Đại Hải.

Trong tầm mắt ngạc nhiên của hắn, một tiểu cô nương mặc chiếc váy màu phấn hồng đang vẫy vẫy tay, chớp chớp cặp mắt to khả ái:
- Chú à, nếu chú muốn mua phim thì chỗ cháu có nè!

- Nhưng mà… Chú không mua phim hoạt hình đâu!
Qua phút ngạc nhiên, Vương Đại Hải lắc lắc đầu, cho dù là “hoạt hình cho trẻ to” cũng không mua.

Nhưng không đợi hắn xoay người, tiểu cô nương liền kéo góc áo của hắn, cười tủm tỉm nói:
- Không phải phim hoạt hình mà! Nặc Nặc nói, chính là những người bộ dạng bỉ ổi như chú sẽ muốn mua loại phim kia… À, tuy rằng Huân Nhi cũng không biết là phim gì nữa!

- Bỉ ổi? Mình mà bỉ ổi?
Vương Đại Hải đột nhiên phẫn nộ, hắn cảm thấy được lòng tự trọng của mình bị đả kích lớn.

Có điều ngay sau đó, hắn lập tức minh bạch ý tứ của đối phương. Xem ra vì gần đây truy bắt khá gắt, cho nên đám con buôn đĩa đen mới thuê tiểu cô nương.

Thiên tài! Đây thật sự là một phương pháp quá tuyệt, không biết là thiên tài nào nghĩ ra nổi phương pháp này nữa!

- Quả nhiên trí tuệ quần chúng nhân dân là vô cùng!
Không biết làm gì hơn ngoài cảm khái, Vương Đại Hải cũng bất chấp cho lòng tự trọng, lập tức biết điều đi theo.

Mấy phút sau, hắn theo tiểu cô nương đi vào một hẻm nhỏ hẻo lánh, bên cạnh vách tường là một cánh cửa sắt khép kín, tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.

- Chú à, chú chờ một lát nha!
Nhỏ nhẹ dặn dò Vương Đại Hải, tiểu cô nương khẽ gõ cửa sắt, cười hì hì nói:
- Nặc Nặc, ta tìm được khách rồi nè!

- Tốt lắm! Tốt lắm!
Sau khoảnh khắc yên tĩnh, một giọng nói kỳ quái vang lên:
- Huân Nhi, ra ngoài canh chừng dùm ca đi! Vị kia, nói thẳng thể loại anh muốn đi, chúng ta sẽ lập tức ghi đĩa cho anh!

Vừa rồi ở bên ngoài, Vương Đại Hải đã thử đẩy cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở ra nổi.

Giờ nghe được câu này, hắn không khỏi ngẩn ra:
- Ặc, không phải các người… Đùa đấy à, giờ các người mới ghi đĩa thì bao lâu mới xong chứ?

Rất khinh thường bĩu môi một cái, Vương Đại Hải nhịn không được lắc đầu cảm khái. Lấy kinh nghiệm bao nhiên năm đi mua đĩa của hắn, đám Nặc Nặc này hiển nhiên không phải người có kinh nghiệm, mà trong tay kẻ như thế thì liệu có phim gì tốt cơ chứ?

- Quên đi, tôi không mua!
Chán nản bỏ lại một câu, Vương Đại Hải lập tức xoay người rời đi.

Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên một cái laptop lại từ trên trời giáng xuống, rơi đúng vào trong tay hắn:
- Dài dòng cái gì? Chính mình mở ra nhìn xem, đừng chảy máu mũi!

Giọng nói này tựa hồ mang theo ma lực, Vương Đại Hải vốn đã xoay người lại giống như ma xui quỷ khiến mở ra laptop.

Vài giây sau, hắn đột nhiên "A" một tiếng há to mồm, giống như lúc nào cũng có thể kinh ngạc đến trật quai hàm.

Thần của con, thế giới này cũng quá điên cuồng. Laptop có AV thì không lạ, nhưng kinh khủng là lại có người đem toàn bộ ổ cứng đều cất chứa AV.

Không chỉ có như thế, AV còn được sắp xếp chỉnh tề theo tên diễn viên chính, hãng phim, loại hình, thậm chí còn có cả trích dẫn cùng thuyết minh nội dung.

Giờ khắc này, Vương Đại Hải rơi lệ đầy mặt, chỉ cảm thấy một cảm giác kính ngưỡng tràn ra như dòng sông Hoàng Hà không thể vãn hồi.

Thần tiên a! Không nói thu thập nhiều phim như vậy cần bao nhiêu thời gian, chỉ riêng phân loại đã đủ thấy công phu tới mức nào… Trời ạ! Đây quả thực đã không phải là người mà!

Trên thực tế, Vương Đại Hải đã đã đoán đúng, đây tuyệt đối không phải người làm.

Nhưng thực đáng tiếc, hắn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ run rẩy hỏi:
- Tôi… Tôi muốn hỏi một câu, chủ nhân chiếc laptop này là ai?

- Lão đại của chúng ta!
Không có chút do dự, sau cửa sắt lập tức truyền ra trả lời, mang theo phần dương dương tự đắc.

- Lão đại?
Vương Đại Hải ngẩn ra, nhất thời lộ biểu tình gặp được cao nhân, trong đầu không kìm được mà mường tượng lên một hình ảnh…

Ở dưới ngọn đèn lờ mờ, một đại thúc vẻ mặt bỉ ổi đang mải miết lướt web down phim, vì lợi ích của cả một cộng đồng trạch nam mà dốc hết tâm huyết!

Đây là tinh thần quên thân phục vụ đến mức nào cơ chứ?

Giờ này khắc này, Vương Đại Hải đã kính nể sát đất, nhưng hắn chuẩn bị vung tay hô to khẩu hiệu cố lên thì giọng nói kia đã lần thứ hai vang lên:
- Ê! Tới cùng là anh có mua không, không thì té đê!

- Mua! Mua! Mua!
Bởi vì màn rung động cảm khái vừa rồi, Vương Đại Hải rốt cuộc bất chấp tính toán với giọng điệu của đối phương, vội xem kỹ càng chọn lựa.

Nhưng chỉ vài giây sau, hắn lại lần nữa rung động, hơn nữa còn rung động đến cả tim gan phèo phổi.

Nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trên màn ảnh, Vương Đại Hải rơi lệ đầy mặt, hắn thực nghiêm túc hỏi một câu:
- Các anh… Các anh thực sự chỉ là bán AV thôi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.