Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 57: Kẽ nứt trên mặt đất (4)




Editor: tuanh0906

Gió cuốn lên tấm rèm màn làm bình phong lạch cạch rung động.

Liễu Phất Y không lưu tình đánh ra một chưởng, Mộ Dao lăn một vòng trên đất, khó khăn lắm mới tránh thoát, buộc phải ngồi một nửa vào trong trận.

Mái tóc đen thẳng mềm mại buông xuống, phủ lên vai.

Mắt cá chân trái của nàng đã bị thương, không đứng dậy được, nửa sau cuộc chiến gần như đều tiến hành trên đất. Đòn công kích của Liễu Phất Y mấy lần xẹt qua mặt nàng, suýt nữa lấy mạng nàng. Nếu không rơi vào trận pháp, nàng cũng chỉ có thể chết dưới tay chàng.

Nàng không ngờ cho dù tới nước này nàng vẫn không nỡ ra tay với chàng.

Con rối thu tay lại, lãnh đạm nhìn cô gái ngồi ở trong trận như nhìn một con chim cuối cùng đã bị nhốt vào lồng.

"Phất Y." Mộ Dao lại còn cười với chàng, nụ cười tan nát đau thương.

Trong đôi mắt trống rỗng của con rối có một chút do dự, như đang tự hỏi vì sao người trước mặt chỉ phòng thủ mà không tấn công.

Đúng lúc này, cửa sổ bị đẩy ra, Huyễn yêu mặc váy đỏ lười biếng ngồi trên khung cửa sổ mong manh, hai chân treo bên cửa sổ, khẽ vẫy tay một cái, con rối gật đầu, cung kính trở về bên cạnh nó.

Mộ Dao nhìn Huyễn yêu, trong lòng thầm than một tiếng. Nàng và Lăng Diệu Diệu đều chỉ để ý cửa mà không ngờ phong ấn cửa chính chỉ là nguỵ trang, cửa sổ mới là lối vào. Hai người bọn họ đều vòng vào từ sân sau, không đi qua phòng khách, bên ngoài Lăng Diệu Diệu canh giữ chặt chẽ thế nào cũng là phí công.

"Liễu đại ca, làm tốt lắm." Huyễn yêu nhệch môi đỏ, nở một nụ cười quỷ dị.

Liễu Phất Y đứng bên cạnh nó, cúi đầu nói: "Kẽ nứt đã mở ra, có nên tranh thủ lúc này..."

Sắc mặt Mộ Dao nháy mắt trở nên trắng bệch, bên môi hiện lên nụ cười tuyệt vọng. Một khi kẽ nứt mở ra, Huyễn yêu sẽ mượn sức mạnh của trời đất đưa nàng vào chỗ chết.

Mà điều này lại là do chàng nhắc nhở.

"Không vội." Huyễn yêu vừa lòng thưởng thức vẻ mặt ảm đạm của Mộ Dao: "Bên ngoài còn một người... Không, là hai người."

Nó nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau bình phong đầy ẩn ý, môi đỏ khẽ mở: "Cho bọn họ vui vẻ đoàn tụ."

- --------

Địa cung âm u ẩm ướt và ngột ngạt khiến lòng người hoảng hốt. Cũng may kẽ nứt mở ra, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, một chút không khí trong lành mỏng manh chậm rãi tràn xuống, mang theo mùi ẩm ướt.

Bên ngoài chắc là đã tạnh mưa.

Nghĩ đến đây, Lăng Diệu Diệu nắm lấy ống tay áo Mộ Thanh sờ thêm vài cái: "Dầm mưa à?"

Thiếu niên ngước mắt lên, một lúc sau mới nói: "...... Cái này cô cũng biết?"

Khi nói những lời này, Lăng Diệu Diệu đột nhiên có một loại ảo giác cảm thấy người trước mắt trong nháy mắt biến thành một con chó con toàn thân ướt sũng, nỗi uất ức trong lòng sắp tràn thành sông nhưng vẫn ngậm miệng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh muốn nói lại thôi nhìn nàng.

Lăng Diệu Diệu bật cười, nhưng đang ở Địa cung nên không dám làm càn, nàng lập tức bịt miệng, hạ giọng, đôi mắt sáng lấp lánh hiện lên vẻ đắc ý: "Ta thông minh không?"

"......" Mộ Thanh nhìn nàng, trong mắt cảm xúc phức tạp.

Nàng tinh nghịch cười truy vấn: "Sao ngươi không tránh mưa?"

Thiếu niên rũ mắt xoay người: "...... Ta đưa cô lên."

Dựa theo giả thiết trong nguyên tác, Huyễn yêu do trời đất sinh ra, là vai ác mạnh vô địch, trừ phi dùng Cửu Huyền Thu Yêu Tháp của Liễu Phất Y tiêu diệt nó, nếu không chỉ có bị ăn đòn mà thôi.

Nhóm vai chính không thể trêu vào nó, đành phải né tránh. Mộ Thanh quả nhiên cũng biết rõ đạo lý này, muốn mau chóng đưa các nàng ra khỏi kẽ nứt, thoát khỏi khó khăn trước mắt trước.

"Đinh. Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nhân vật Mộ Thanh tăng lên 85%, thỉnh không ngừng cố gắng. Nhắc nhở xong."

"Đinh. Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ một, nhiệm vụ bổ sung của giai đoạn ba hiện tại bắt đầu, xin mời người làm nhiệm vụ thuyết phục nhân vật Mộ Thanh cứu nhân vật Liễu Phất Y. Nhắc nhở xong."

Câu "được" của Lăng Diệu Diệu đến bên miệng rồi lại phải nuốt xuống, đắm chìm trong cú sốc lớn khi liên tiếp nhận được hai lời nhắc của hệ thống.

Trong nguyên tác, Mộ Thanh hắc hóa nhảy xuống kẽ nứt, muốn đưa tỷ tỷ ra ngoài, nhưng Mộ Dao nhất quyết muốn đoạt lại trái tim Liễu Phất Y, nói thế nào cũng không chịu đi. Mộ Thanh hết cách đành phải thay nàng tiện thể cứu cả Liễu Phất Y.

Không ngờ cùng với thắng lợi nhiệm vụ công lược, cốt truyện thuộc về nguyên nữ chủ không hiểu sao cũng thêm cho nàng. Chẳng lẽ là hệ thống trừng phạt vì nàng bóp méo cốt truyện?

Nghĩ đến Huyễn yêu lẽ ra đang bị nhốt trong trận mà bây giờ lại bình yên vô sự du đãng khắp nơi, trong lòng nàng trầm xuống. Vốn định bóp méo cốt truyện làm Mộ Dao bớt chút khổ sở, ai ngờ biến khéo thành vụng. Chẳng lẽ Mộ tỷ tỷ thương nặng đến mức ngay cả nhiệm vụ này cũng không hoàn thành được?

Nàng lập tức lắc đầu, chỉ vào cánh cửa đóng kín sau bức bình phong: "Mộ tỷ tỷ còn bị nhốt trong đó."

Mộ Thanh nhìn theo tay nàng, ánh mắt tối xuống: "Ta biết. Cô đi lên trước, ta mang A tỷ lên sau."

Vừa nói hắn vừa đi tới kéo cánh tay Lăng Diệu Diệu, lại thấy nàng hoảng loạn rút tay lại, đầu lắc như trống bỏi: "Ta không đi, ta phải ở lại đây cứu Liễu đại ca."

"......" Lại tới nữa. Hắn cảm thấy bực bội muốn ngộp thở nhưng vẫn cố nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Cô ở lại đây cũng vô dụng, sẽ chỉ thêm phiền."

Đôi mắt Lăng Diệu Diệu cực kỳ sáng trong bóng đêm, đầy vẻ không tin tưởng: "Vậy ngươi sẽ giúp ta cứu Liễu đại ca sao?"

Mộ Thanh cau mày, mím môi im lặng hồi lâu, lời nói thốt ra cứng đờ như đóng băng: "...... Vì sao ta phải làm vậy?"

Thật ra hắn và Liễu Phất Y không có thâm cừu đại hận, thời gian qua cùng chung hoạn nạn ít nhiều cũng có chút tình cảm. Huống chi hắn biết rõ A tỷ ỷ lại người nọ, chưa chắc sẽ mặc kệ không quan tâm. Có điều sự bất an và hoài nghi trên mặt Lăng Diệu Diệu lúc này làm hắn đầy bụng hỏa khí, tưởng chừng như muốn nổ tung, nhịn không được giận chó đánh mèo Liễu Phất Y.

"Ta biết ngay là ngươi sẽ không, ngươi chỉ lo Mộ tỷ tỷ, đến lúc đó ngươi cứu Mộ tỷ tỷ đi rồi sẽ không ai lo cho Liễu đại ca."

Trong đôi mắt thiếu nữ hiếm khi hiện lên một tầng hơi nước, nàng đứng cách hắn vài bước quật cường nhìn hắn, như muốn đối đầu với hắn: "Cho nên ta không đi, có chết cũng phải chết cùng Liễu đại ca."

"Cô..."

Lăng Diệu Diệu liếc nhìn Hắc liên hoa, sắc mặt thiếu niên đã thay đổi, trong mắt như có một dải ngân hà u sầu đang chảy, hàng mi dài vẫn không nhúc nhích, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn là lửa giận ngập trời.

Một lúc lâu sau hắn vẫn không nói nên lời, cũng từ bỏ việc tranh cãi với nàng, trực tiếp đi tới siết chặt eo nàng, không màng nàng giãy giụa kéo nàng đi, đôi mắt tối sầm, môi mỏng khẽ mở: "Đi lên."

Không ngờ Hắc liên hoa lại dựa vào ưu thế sức mạnh cưỡng chế cứu nàng lên, mắt thấy nhiệm vụ sắp thất bại Lăng Diệu Diệu hoảng hốt, nước mắt uất ức ấp ủ nửa ngày bỗng không kìm được, lã chã rơi đầy mặt: "... Đừng chạm vào ta."

Mộ Thanh giật mình buông tay.

Cảm thấy nàng run lên, hắn quay đầu nhìn lại, cả người sững sờ tại chỗ, như bị dội một chậu nước lạnh vào mặt.

Nàng vậy mà lại khóc...

... Bị hắn dọa khóc.

Hắn lạnh lùng nhìn Lăng Diệu Diệu dùng tay áo yên lặng lau nước mắt, ngón tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, trong đôi mắt trơn bóng ban đầu là thịnh nộ sau đó là mờ mịt.

Không có Liễu Phất Y, nàng bình thường thật sự. Hễ là việc liên quan đến Liễu Phất Y, nàng luôn muốn đẩy hắn đến doanh trại quân địch, vội vàng trốn tránh hắn, nhào vào lòng Liễu Phất Y, như thể hoàn toàn không muốn dính líu đến hắn.

Phải rồi, rốt cuộc thì Liễu Phất Y mới là độc nhất vô nhị, là nơi trái tim nàng thuộc về.

Tay hắn ngày càng nắm chặt, đến mức khớp xương đau nhức nhưng vẫn không sao thắng nổi cảm giác chua xót và trống rỗng dị thường trong ngực.

"Cô chán ghét ta đến vậy sao?" Giọng điệu hắn hàm chứa sự mất mát mà ngay cả chính hắn cũng không ngờ tới.

Thiếu nữ bỗng dừng lau nước mắt, dây buộc tóc màu ngọc bích rũ xuống gò má trắng nõn, nàng mở to đôi mắt đỏ hoe, hào hứng nhìn hắn, giòn giã nói: "Ta không chán ghét ngươi mà, Tử Kỳ. Nhưng nếu ngươi không so đo hiềm khích trước đây cứu Liễu đại ca thì ta sẽ càng thích ngươi."

"......"

Hắn như con thú bị nhốt trong lồng, dù biết tiến lên phía trước là sẽ đập mạnh vào lồng, nhưng xuyên qua khe hở hắn nhìn thấy đồ ăn hấp dẫn bên ngoài, khiến hắn không ngừng lao về phía trước. Sau đó, có một bàn tay thò vào, cho hắn một miếng thịt, lại còn xoa đầu hắn, cổ vũ hắn không ngừng cố gắng, tiếp tục tự thương tổn chính mình.

Mộ Thanh im lặng nhìn nàng thật lâu, ánh mắt nặng trĩu, không rõ rốt cuộc là cảm xúc gì. Lăng Diệu Diệu thấp thỏm nhìn hắn, quan sát hồi lâu, trong lòng cũng hơi nôn nóng: "Tử Kỳ, nhanh lên, Mộ tỷ tỷ rất nguy hiểm."

Hắn chậm rãi tới gần nàng, vươn tay vỗ một cái. Lăng Diệu Diệu nhắm mắt tránh, bàn tay hắn xẹt qua tai nàng, mới phát hiện ra là hắn dán mạnh một lá bùa lên tường.

Tiếp đó, hắn vén áo ngồi xuống, lấy nàng làm trung tâm, vẽ một nửa vòng tròn trên mặt đất.

Làn váy Lăng Diệu Diệu thỉnh thoảng cọ vào quần áo hắn. Hắn đứng lên, nhìn nàng một lúc lâu, mới nói: "Cô đứng ở đây chờ ta."

Lăng Diệu Diệu trong lòng hưng phấn, gật đầu như gà mổ thóc, hy vọng hắn mau chóng đi cứu Mộ Dao và trái tim Liễu Phất Y.

Ai ngờ hắn không những không đi mà còn tới gần vài bước, cơ hồ ép Lăng Diệu Diệu dính vào tường.

Thiếu niên cúi đầu nhìn mặt nàng, đôi mắt đen bóng lạnh băng như hắc diệu thạch*, nhìn qua đúng là có vài phần áp bức. Hắn nói giọng rất nhỏ, gần như dán vào nàng: "Nếu còn chạy loạn, ta đánh gãy hai chân cô, dùng xiềng xích dắt đi, có nghe không?"

*đá vỏ chai.

Ban đầu thiếu nữ còn hơi căng thẳng ngẩng đầu nhìn hắn, nghe thấy vậy lại hồn nhiên vô tư cười lên: "Nếu ngươi có thể cứu được Liễu đại ca, ta cho ngươi dắt đi cũng không phải không được."

Mộ Thanh đột nhiên cứng đờ, lửa giận trong mắt như muốn trào ra.

Đúng là... rất được...

Lăng Diệu Diệu chớp chớp mắt, nhìn Mộ Thanh mặt xanh mét chỉ tay vào nàng, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời, thân thể hình như còn phát run, giằng co trong chốc lát, hắn xoay người rời đi, quần áo phất qua một cơn gió lạnh, như lá cờ rung động dữ dội.

Lăng Diệu Diệu đứng trong vòng tròn nhìn bóng Hắc liên hoa giận dỗi bỏ đi, trong lòng bỗng thấy chua xót không ngờ được. Nàng thở dài, khẽ đấm hai chân đã đứng mỏi, duỗi tay sờ cái túi thơm phồng lên trong ngực, như thể làm vậy mới có thể an lòng một chút.

Ai ngờ hắn lại vội vàng quay về, đứng yên trước mặt nàng.

Hai mặt nhìn nhau, Lăng Diệu Diệu hoảng hốt buông tay, hàng mi dài của thiếu niên khẽ run lên, trầm mặc một lúc, sau đó ném cho nàng một xấp lá bùa, không nói một lời xoay người đi mất.

- -------

Canh ba là lúc ánh trăng tròn nhất. Vô số bụi mịn tung bay trong cột sáng lạnh lẽo như bông tuyết mùa đông.

Mộ Dao nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, lông mi đổ một hàng bóng xuống đáy mắt, mái tóc dài như sa tanh sáng bóng dưới ánh trăng, như tiên nữ bị giam cầm ở cung trăng.

Có người chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay nâng cánh tay nàng, đỡ nàng từ dưới đất ngồi dậy, nàng chợt bừng tỉnh, ngón tay vô thức siết chặt vòng thu yêu. Tới khi thấy rõ người trước mặt, cả người nàng cứng đờ, như là không tin được: "Phất Y..."

"Suỵt..." Ánh trăng từ kẽ nứt chiếu lên khuôn mặt không có chút máu của chàng, chiếu rõ từng sợi lông mày rậm rạp, chàng cẩn thận nhìn mặt Mộ Dao, mang theo sự lưu luyến vô tận.

Mộ Dao nắm lấy cánh tay chàng, cặp mắt lưu li dưới ánh trăng càng thêm trong suốt, lập loè ánh sáng: "Hồi nãy khi giao thủ với ta... chàng đã tỉnh?"

Người vô tâm, chỉ có thể làm con rối.

Nhưng một số người ngay cả không có trái tim, vẫn không muốn làm một cái xác không hồn, bọn họ ở ranh giới giữa sự tỉnh táo và mê mang, vật lộn muốn sống lại, vì niềm tin và tình yêu.

Khóe môi chàng hơi cong lên, sắc mặt cực kém, như xác chết vùng dậy. Chàng duỗi tay nâng mặt Mộ Dao, tay cũng rất lạnh: "Thật là ngốc, vì sao không đánh trả?"

Mộ Dao rũ mi giấu đi nước mắt: "Là ta kém cỏi hơn chàng."

Nàng cũng đưa tay vuốt lên tóc chàng, chạm vào vết thương to đã kết vảy sau gáy chàng, nhẹ giọng nói: "Còn đau không?"

Liễu Phất Y cười nói: "Đau. Nha đầu Diệu Diệu kia, không nương tay chút nào."

Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng ồn ào, Mộ Dao nghiêm mặt, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.

"A Thanh tới, Huyễn yêu tạm thời có thể ngăn hắn một lát." Liễu Phất Y khẽ nói: "Dao Nhi, thời gian của ta không nhiều lắm."

Mộ Dao lắc đầu: "Trái tim chàng ở đâu, ta nhất định giúp chàng tìm về..."

"Dao Nhi." Liễu Phất Y ngắt lời, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn là dịu dàng cười, từ trong ngực lấy ra một cái tháp gỗ nhỏ, đặt vào tay Mộ Dao, rũ mắt: "Người vô tâm, sao có thể sống lâu."

"Nếu không thể vượt qua kiếp nạn này, nàng hãy bảo quản Thu Yêu tháp thay ta." Chàng mạnh mẽ bẻ ra bàn tay đang nắm chặt của Mộ Dao, đặt tay nàng lên tháp gỗ: "Ta nói khẩu quyết cho nàng..."

"Ta không nghe." Nàng bướng bỉnh nhấp môi, sắc mặt tái nhợt, nốt ruồi trước mắt có vẻ cô đơn: "Chàng đã hứa với ta sau này sẽ không để ta chịu uất ức, nói được phải làm được."

Liễu Phất Y đặt ngón tay lên thái dương, dường như đang phải chịu nỗi đau rất lớn.

Mộ Dao hoảng loạn đỡ lấy tay chàng: "Phất Y..."

"Dao Nhi, nàng nghe lời." Liễu Phất Y buông tay, đáy mắt hiện lên một chút quầng thâm, nắm ngược lại tay nàng, muốn nói gì đó nhưng có quá nhiều điều phải dặn dò, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết lặp lại: "Nàng nghe lời."

"......" Nước mắt nàng rào rạt rơi xuống, đưa tai tới: "Vậy chàng nói đi, ta nhớ."

Liễu Phất Y vươn tay, đột nhiên ôm chặt nàng vào trong lòng, cằm chống lên đ ỉnh đầu nàng, thật lâu sau mới lưu luyến buông ra, ở bên tai nàng niệm khẩu quyết.

"Nhớ kỹ, đối diện kẽ nứt, mượn ánh trăng canh bốn khởi động Thu Yêu tháp... Khẩu quyết... không được truyền ra ngoài..."

"Được..."

Mộ Dao dựa vào lòng chàng, cảm thấy vạt áo chàng hình như dính sương đêm, hai người dựa vào nhau, im lặng nghe tiếng Huyễn yêu và Mộ Thanh đánh nhau ngoài cửa, không ai nói gì.

Thật lâu sau, Liễu Phất Y vỗ vạt áo Mộ Dao: "Sắp đến giờ rồi."

Mộ Dao không chịu đứng dậy, nước mắt chảy ngược vào cổ họng, mặn chát.

Chàng cũng không thúc giục, mà chỉ nhìn bụi bặm như phù du trong cột sáng, bình đạm nói: "Dao Nhi, nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, chúng ta thành hôn được không?"

"...... Được."

Chàng nhìn về phía cửa, ngoài cửa yên tĩnh kỳ lạ: "Nếu không thể vượt qua kiếp nạn này, kiếp sau...ta hứa nàng mũ phượng khăn quàng vai."

- ---------

Cửa đột nhiên đẩy ra, đập vào tường kêu "rầm" một tiếng, bình sứ nhỏ trên kệ lăn xuống vỡ tan thành từng mảnh.

Chiếc váy của Huyễn yêu như một lá cờ đỏ tươi, đôi chân trần trắng tuyết đi từng bước trên mặt đất, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Mộ Thanh loạng choạng vài bước, dường như bị một sức mạnh khổng lồ ném vào phòng, phải đỡ tủ mới đứng vững, hắn nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, mặt biến sắc.

A tỷ không ở đây.

Ánh mắt Huyễn yêu cũng đảo qua mặt đất trống rỗng, giữa mày hiện lên vẻ hung ác: "Người đâu?"

Liễu Phất Y cung kính cúi đầu đứng sang một bên, nửa khuôn mặt biến mất trong bóng tối: "Nàng lăn lộn dữ dội quá nên ta đã mang nàng nhốt xuống hầm."

Huyễn yêu cũng không nghi ngờ, nó yên tâm quay đầu nhìn Mộ Thanh, lộ ra một nụ cười nham hiểm.

Mộ Thanh nhìn xuống dưới theo ánh mắt đắc ý của nó, phát hiện mình đang đứng đúng vào giữa mấy điểm sáng.

Mặt Huyễn yêu đầy vẻ châm chọc, ngạo nghễ cười nói: "Đúng là chị em, hai người đều tự mình chui vào trong trận, giúp ta tiết kiệm không ít sức lực."

Mộ Thanh phát hiện không ổn, theo bản năng siết chặt vòng thu yêu, vận khí muốn nhảy ra, bước chân đột nhiên lại dừng lại, sau đó sắc mặt đại biến, ngã ngồi vào trong trận.

Huyễn yêu vừa lòng cúi đầu nhìn hắn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch: "Thật đáng tiếc, nếu không phải quan tâm sẽ bị loạn, ngươi còn có thể làm ta tốn thêm nửa khắc."

Nó ngửa đầu kéo tay Liễu Phất Y, trên mặt đổi sang nụ cười vô tội: "Liễu đại ca, đã nói là đại đoàn viên, thiếu một người thì thật đáng tiếc. Ngươi nhốt đứa con gái kia ở đâu, dẫn ta đi xem."

Trái tim ly thể, cả ngày nay lại không uống máu người làm thuốc, mặt Liễu Phất Y không có một chút máu, đáy mắt xanh tím, trông đã có chút héo hon.

Huyễn yêu nhăn mày, tựa hồ nghĩ tới cái gì, xoay người đi đến bên cạnh thiếu niên ngồi trên đất, bám vào tai hắn cười nói: "Máu tỷ tỷ ngươi không dùng được, máu ngươi... hẳn là hữu dụng hơn nhiều."

Mặt nó và mặt Mộ Thanh áp rất gần, cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn.

Thiếu niên không né tránh đối diện với nó, trên gương mặt bạch ngọc là một đôi mắt đen nước mùa thu, đuôi mắt hơi cong lên, mang theo sự quyến rũ khó phát hiện.

Đáy mắt hắn vậy mà lại hiện lên một nụ cười âm trầm, không hề có chút giận dữ, khóe miệng hắn nhếch lên, đó là một loại khiêu khích đến từ đồng loại, tràn ngập ác ý.

Đã là thủ hạ bại tướng mà còn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ...

Huyễn yêu chợt đứng dậy, hung hăng ra khỏi phòng. Liễu Phất Y đi theo sau, lặng lẽ trở tay đóng cửa, để lại Mộ Thanh một mình bị nhốt trong phòng.

Trầm mặc một lát, thiếu niên chậm rãi từ dưới đất đứng lên, nhẹ nhàng bước chân ra khỏi trận, cúi đầu nhìn mấy điểm sáng dưới đất, đáy mắt hiện lên sự giễu cợt.

Trận pháp này đã sớm bị phế.

Lúc đó hắn phát hiện dưới chân có điều bất thường, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Liễu Phất Y phía sau Huyễn yêu, con rối sắc mặt tái nhợt cũng đang nhìn hắn, trong đôi mắt trống rỗng chợt lóe lên một tia sáng nhạt.

Hắn luôn không vừa mắt Liễu Phất Y, nhưng vào giây phút đó hai người họ lại ăn ý kinh người.

...... Hắn thu hồi vòng thu yêu, yên lặng đeo vào cổ tay, dùng sức siết chặt, ngay sau đó mặt trắng bệch ngã ngồi vào trong trận, lừa dối được Huyễn yêu.

- ---------

Nhiệt độ của sườn núi Kính Dương trong Âm Dương Liệt cực kỳ thấp, liên tục nghe thấy tiếng thì thầm của yêu quái từ phía xa, đám mây trên trời như một tấm màn che màu đen, thi thoảng che mất ánh trăng.

Mộ Dao đứng trong những bụi cỏ cao thấp, một tay nâng tháp gỗ, rũ mắt nhìn kẽ nứt sâu không thấy đáy, tay còn lại duỗi thẳng bên người, ngón tay chậm rãi đếm từng giây.

Kẽ nứt uốn lượn về phía xa vô tận, như mặt đật mở ra cái miệng khổng lồ, những mỏm đá trắng lộ ra như một hàm răng sắc nhọn, gào thét muốn nuốt chửng bầu trời đêm.

Dưới kẽ nứt, Lăng Diệu Diệu trơ mắt nhìn Mộ Thanh đi vào, nhưng lại là Huyễn yêu và Liễu Phất Y bình an vô sự đi ra, trên mặt Huyễn yêu còn nở nụ cười kiêu ngạo, nàng lập tức trợn mắt há hốc mồm.

...... Đây là ảo thuật biến người sao?

Nghĩ lại một chút. Á, chết cha, nàng chỉ để ý cửa ra vào mà quên mất cửa sổ...

Nàng không nhịn được nhìn vào bên trong cửa. Tối om, cái gì cũng thấy không rõ. Hắc liên hoa không sao chứ, lẽ nào đã bị người ta vặt hết cánh hoa sau đó chà đạp dưới chân rồi... Vừa định cất bước, bỗng nhiên nhớ tới lời Mộ Thanh nói nếu nàng dám bước ra khỏi vòng, hắn sẽ đánh gãy chân nàng, lấy xích dắt đi.

Chân đã thò ra rồi lại yên lặng rụt lại.

Ánh trăng từ kẽ nứt chiếu xuống có một nửa chiếu vào trong nhà, ngay cả những vết ngón tay trắng nhạt đan xen trên đồ đạc bằng gỗ và những lỗ thủng nhỏ do mối ăn mòn cũng có thể thấy rõ.

Gió thổi bay màn lụa, nến trên giá cắm lặng lẽ chảy sáp như nước mắt nóng hổi đục ngầu, tỏa ra một chút ánh sáng ấm áp, trông vô cùng tội nghiệp dưới ánh trăng sáng tỏ.

Mộ Thanh chầm chậm đi dạo trong phòng một vòng, ánh mắt âm thầm quan sát từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại trên chiếc giường nhỏ, bên cạnh mấy con búp bê vải bị mổ bụng là một chiếc gối rất cao.

Hắn nhìn chiếc gối, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạo. A tỷ sốt ruột cứu người, chắc là đã bước vào cái bẫy này.

Nếu Huyễn yêu giảo hoạt đa nghi, sao có thể để lại manh mối rõ ràng như vậy?

Hắn vươn tay trái, một cái khóa bình an huyền lơ lửng rơi xuống đầu ngón tay, hắn rất hứng thú nhìn nó.

Vừa rồi khi giao chiến với Huyễn yêu, trên cổ nó vô ý rớt ra cái khóa bình lấp lánh ánh bạc này, hắn nhân cơ hội lẳng lặng móc vào tay.

Chiếc khóa này nhất định là do vợ chồng Lý Chuẩn tốn nhiều tiền nhờ người đặc chế, chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, nhẹ và tinh xảo, dây xích mỏng như sợi chỉ... Nếu không cũng không dễ dàng để hắn đắc thủ như vậy.

Hắn nhìn làn khí đen lờ mờ thoát ra từ ổ khóa, cúi đầu nhặt lên con búp bê vải lớn nhất trên giường.

Búp bê vải hơi cũ, váy làm từ quần áo vứt đi, đôi mắt là hai cái cúc áo to. Đường may có vẻ hơi thô, không ngoài ý muốn, đây là món đồ chơi Thập nương tử tự tay khâu cho ái nữ.

...... Nếu như A tỷ cẩn thận hơn một chút thì nàng sẽ phát hiện con búp bê vải hiện này gần như không có bông nhưng vẫn nặng kỳ lạ.

Hắn mặt không cảm xúc kéo xoẹt một cái, những mũi khâu còn lại của búp bê vải bật ra, bông bên trong như tuyết rơi xuống chân hắn, hắn cho tay vào trong bụng búp bê, từ đống bông dùng sức rút ra một cái hộp cứng to bằng nắm tay.

Hộp vừa đến gần chiếc khóa bạc trong tay, cả hai lập tức kêu vù vù lên, sau đó "cạch" một tiếng tự động mở ra, lộ ra một góc màu đỏ tươi bên trong.

Còn chưa nhìn kỹ, thiếu niên đã ấn nắp, hết hứng thú đóng nó lại.

Bản thân Huyễn yêu không có trái tim cho nên muốn dùng trái tim của người khác làm của mình. Dù như vậy nó vẫn không yên tâm, còn phải biến người đó thành con rối, treo chìa khóa lên cổ mình, nắm chặt trong tay từ trong ra ngoài.

Mộ Thanh ngẩng đầu, ánh trăng trong sáng như sương rơi xuống hàng mi dài của hắn, chiếu lên nụ cười mỉa mai trên mặt hắn.

A tỷ lòng dạ rộng rãi... sao có thể xấu xa như hắn, dễ dàng hiểu rõ tâm tư đồng loại?

Hắn nắm hộp đẩy cửa ra ngoài, đi vài bước tới phía sau bình phong.

Thiếu nữ trong vòng tròn có vẻ như đứng lâu mệt mỏi, nàng mềm mại dựa vào tường, nhìn mặt đất thất thần, chốc chốc lại gõ chân, nhưng cũng không dám ngồi xổm hay ngồi hẳn xuống...

Hắn vẽ vòng quá vội nên vẽ có hơi nhỏ, gần như khóa nàng ở ven tường.

Miệng nàng thỉnh thoảng lẩm bẩm cái gì đó, hắn không cần đoán cũng biết là đang căm giận mắng hắn.

Xem ra dọa đánh gãy chân vẫn có chút sức uy hiếp, ngoại trừ vui mừng còn có một loại kh0ái cảm chưa từng có trào dâng trong lòng hắn...

Khống chế được nàng.

Hắn lắc đầu, xua đi ý nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu.

Lăng Diệu Diệu thấy Mộ Thanh ra tới, lập tức mở to hai mắt nhìn: "Tử Kỳ..."

Hắn ném hộp cho nàng, chưa kịp nói lời nào, đã thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, nhìn chằm chằm phía sau hắn, sau một lúc mới lên tiếng: "Ngươi... ngươi..."

Hắn hiểu được.

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gió, hắn rũ mắt nhìn mặt đất, đột nhiên nghiêng đầu tránh đi, vòng thu yêu trên tay trái trượt xuống bàn tay, tiến lên một bước dài ôm lấy eo Lăng Diệu Diệu, nháy mắt kéo nàng lùi lại mấy bước.

Làn váy nàng xòe ra như phẩm màu tan trong nước, phập phồng đong đưa theo cuộn sóng.

Huyễn yêu đầu tóc rối bù đứng ở phía sau, từ lỗ mũi và tai đều tràn ra hắc khí, hai con mắt như sắt bị nung đỏ, giọng nói trầm thấp tới mức không còn là âm thanh của tiểu nữ hài, nghe như tiếng dã thú khản giọng rít gào: "Các ngươi dám chơi ta."

Điều nó không thể chấp nhận được có lẽ là cho dù Liễu Phất Y đã thành con rối mà vẫn có thể phản bội nó, liều chết đồng lòng với cố nhân.

Toàn thân nó kịch liệt dao động cảm xúc, dẫn tới sườn núi Kính Dương thiên địa biến hóa. Địa cung bắt đầu rung chuyển, ngọn lửa xanh thẫm trên tường lúc sáng lúc tối, mấy cây cột lần lượt rạn nứt, phát ra những tiếng đứt gãy đáng sợ.

Lăng Diệu Diệu được Mộ Thanh dẫn theo, ôm hộp đầu óc choáng váng chạy trốn, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Xong rồi... Huyễn yêu mà nàng gặp phải trong cốt truyện vốn đã mạnh vô địch, bây giờ lại còn nổi điên.

Giây tiếp theo, trên lưng đột nhiên bị dán một lá bùa, eo bị hắn ôm đẩy về phía trước, suýt nữa ép lục phủ ngũ tạng của nàng ra ngoài. Ngay sau đó, dưới chân như gắn vào bệ phóng, trực tiếp đẩy nàng ra khỏi kẽ nứt với tốc độ chóng mặt.

Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên từ dưới vọng tới, chớp mắt đã nghe không thấy: "Mang hộp của cô đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.