Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 41: Hồn phách và đàn hương (6)




Editor: tuanh0906

Không ngờ Hắc liên hoa lại có vài phần tự hiểu lấy. Có điều, thời buổi này tà vật gặp tà vật cũng chào hỏi nhau sao?

Lăng Diệu Diệu vừa chạy về phía Mộ Thanh, vừa chú ý tới vòng thu yêu đã tuột khỏi cổ tay Mộ Thanh và hắn đang cầm nó trong tay, nàng không khỏi lông tơ dựng ngược: "Ngươi muốn làm gì? Không được bất kính với Phật Tổ..."

Còn chưa dứt lời, vòng thu yêu đột nhiên b ắn ra, đánh thẳng vào đầu tượng Phật.

Lăng Diệu Diệu: "......"

A di đà phật, Hắc liên hoa một mình làm một mình chịu.

Sắc mặt Mộ Thanh vô cùng nghiêm túc, động tác cực nhanh, ập tới như vũ bão. Vòng thu yêu bay ra đồng thời một xấp lá bùa cũng vọt vào không trung, dùng máu rỉ ra từ vết thương cũ hắn chỉ kịp vẽ một đường lên đó. Những lá bùa đó nhanh chóng tạo thành một vòng vây, vừa giống chó dữ đang nhe răng trợn mắt, lại vừa giống một vòng tròn những mũi tên nhọn, hung hăng tấn công về phía tượng Phật.

Bức tượng vàng đáng thương bị bao vây từ đầu đến chân, bốn bề thụ địch, trong nháy mắt đã phải chịu vô số đòn công kích, ánh sáng vàng phụt ra, đập thẳng vào mắt.

Lăng Diệu Diệu theo bản năng duỗi tay che mắt.

"Thì ra không phải ngươi hưng phấn khi nhìn thấy ta..."

Khóe mắt Mộ Thanh hơi đỏ lên, sát ý sôi trào trong mắt dần tắt vì không thú vị: "...mà là sợ hãi."

Lăng Diệu Diệu mở to mắt, trận chiến này kết thúc nhanh không ngờ, trước mắt chỉ còn lại vài làn khói. Đại điện lại khôi phục yên tĩnh.

Là yêu quái quá yếu? Hay là Mộ Thanh quá mạnh?

Hoặc là...

Tượng đâu rồi? Ngước mắt nhìn lên, bỗng giật mình toát mồ hôi lạnh, bức tượng "vàng ròng" bị chặt đôi, nửa người dưới thủng một cái lỗ lớn, bên trong rỗng tuếch, mơ hồ có bóng một cái góc hộp.

Lăng Diệu Diệu tới gần nhìn xem, dưới ánh nến lờ mờ có thể thấy được đó là một cái hộp sơn đỏ, nhìn kỹ thì bên ngoài hộp được bọc bằng da trâu, do để quá lâu da đã bị mục nát bong ra từng mảng.

Trong lồ ng ngực tim đập dồn dập, nàng bò lên bàn thờ, cúi xuống lấy chiếc hộp ra, một thổi một cái bụi mù mịt bay tứ tung.

Hai người liếc nhau.

Mộ Thanh không chút hứng thú liếc nhìn tay nàng: "Mở ra xem. Đây là xá lợi tử mà Triệu Thấm Như muốn."

Lăng Diệu Diệu run rẩy mở hộp ra, hộp không có khóa, chỉ là da đã sờn và hơi gỉ, khi mở nó kêu cót két nghe thót tim.

Trên mảnh vải lụa vàng có hai hòn đá nhỏ đen tuyền, Diệu Diệu không khỏi nhìn Hắc liên hoa: "Đây là xá lợi tử sao?"

Mộ Thanh cũng nhìn nàng: "Nhìn ta làm cái gì, ta cũng chưa thấy xá lợi tử bao giờ."

Mu bàn tay chợt lạnh, sau đó một bóng đen bất ngờ từ trong hộp nhảy vụt ra, lăn xuống đất biến thành hình người, cong lưng, nhanh chóng chui vào bức tường phía sau tượng Phật.

Nàng đột nhiên bị hắn kéo sang một bên, Mộ Thanh vội vàng nói: "Tạm thời đừng đi theo."

Ngay sau đó "vèo" một tiếng, trước mắt Lăng Diệu Diệu hoa lên, Mộ Thanh đã đuổi theo bóng đen đi mất không thấy.

Trên bức tường phía sau tượng Phật có một cái lỗ hình tròn lóng lánh sóng nước, bên kia hình như có mây trôi bồng bềnh, nhìn không rõ, rõ ràng là một cái kết giới ảo cảnh.

"Này..." Nàng vỗ vách tường, vách tường là thật.

Vừa rồi là yêu quái quá yếu, hay là Mộ Thanh quá mạnh hay chỉ đơn giản là... một cái bẫy mời vào tròng?

Mộ Thanh sinh ra đã kiêu ngạo và tự phụ, tìm đường sống trong chỗ chết, núi đao biển lửa cũng như đất bằng. Đối với hắn, cạm bẫy và khiêu khích đều là lời mời, chỉ có một con đường là nhận lời.

Vậy nàng thì sao? Có đuổi theo không?

Lăng Diệu Diệu bất chấp, nàng đặt hộp xuống, gói hai hòn đá nhỏ vào khăn tay, cất vào tay áo, bước lên bàn thờ, chui vào trong lỗ tròn.

- -------

Thể lực của Liễu Phất Y đang nhanh chóng tiêu hao.

Rừng cây đầy sương mù, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào khắp mặt đất lá rụng, sương trắng trôi bồng bềnh như mây mù che mắt người.

Nếu chỉ có chàng và Mộ Dao nắm tay nhau đi thì còn đỡ, vấn đề là trên lưng còn có Đoan Dương đế cơ bị trúng Mị hương, dọc đường còn phải lưu ý chăm sóc...

"Liễu đại ca..." Đoan Dương hai má đỏ bừng, giọng nói có chút nức nở, Liễu Phất Y cảm thấy có chút khó xử, chàng hơi quay đầu lại: "Làm sao vậy, điện hạ?"

Đoan Dương vặn đi vặn lại trên lưng chàng, khiến sắc mặt Mộ Dao càng đen hơn: "Bổn cung... bổn cung thật sự rất khó chịu..."

"Điện hạ cố chịu một chút, đã sắp tới rồi..."

Điều kiện không tốt, đành phải tạo ra điều kiện. Mộ Dao bị thương, vào thời điểm này đành bất chấp nam nữ đại phòng, quân thần có khác. Liễu Phất Y cõng Đoan Dương, đút cho nàng một viên Thanh đan, nhẹ nhàng bảo nàng ngậm vào.

Đoan Dương đầy mặt chua xót: "Chúng ta phải đi đâu?"

Liễu Phất Y thần sắc kiên định: "Hồi cung."

Nhưng mà, trước mắt một mảnh sương trắng mênh mông, không nhìn thấy con đường phía trước. Mộ Dao thoáng nhìn vết khắc hình thoi quen thuộc trên thân cây, nhìn Liễu Phất Y thở dài.

Lại đi về chỗ cũ.

Chùa cũ sớm đã trở thành đại bản doanh của ác quỷ, hai người không dám chậm trễ, một đường đánh tới, thật vất vả mới cứu được Đoan Dương đế cơ bị dọa suýt mất mạng, nhưng Đế cơ lại trúng Mị hương, trong lúc luống cuống vô ý bước chân vào cái ảo cảnh này.

Trong ảo cảnh luôn là một đêm trăng như thế, Đoan Dương bị dọa sợ, không hề có cảm giác thời gian trôi. Nhưng bọn họ biết bên ngoài có thể đã trôi qua một ngày hoặc hơn.

Bùa chú của đạo sĩ bắt yêu nhân chỉ có tác dụng rất nhỏ đối với lệ quỷ ma quái. Bùa chú trên người Liễu Phất Y và Mộ Dao hầu như đã dùng hết. Nếu còn sẽ không đến mức mặc kệ Đoan Dương đế cơ xoắn thành bánh quẩy như thế.

Dưới chân bỗng nhiên chợt lạnh, hai người cảnh giác nhìn xuống dưới, thì ra là một con lửng, nó vụt cọ qua góc áo Liễu Phất Y, giẫm lên lá rụng chạy đi.

Mộ Dao cảm thấy chóng mặt vì tinh thần căng thẳng, lúc này đột nhiên thả lỏng, có chút mờ mịt tự hỏi: Trong ảo cảnh cũng có lửng sao?

Đoan Dương đế cơ đã sớm như chim sợ cành cong, nàng vùi đầu vào cổ Liễu Phất Y cổ, kinh hãi hét lên: "Đó là cái gì..."

Liễu Phất Y bị nàng hét ù cả tai, cố nén hoa mắt vỗ vỗ cánh tay nàng: "Không sao, không sao, là động vật..."

Lời còn chưa dứt, con lửng quay đầu, nháy mắt biến thành một cái bóng đen cuộn tròn, vươn tứ chi, đứng dậy lao về phía Liễu Phất Y.

"Phất Y."

"Aaaa."

Mộ Dao và Đoan Dương đồng thời hét lên.

Liễu Phất Y thật sự thực xui xẻo.

Nếu chỉ có một mình, chàng chỉ cần vung tay áo, thân khoác ánh trăng, yêu ma quỷ quái, không thể tới gần. Nhưng hiện tại chàng cõng một vị Đế cơ trói gà không chặt, gặp chuyện chỉ biết thét chói tai, nhất thời chàng không ra tay được, lại sợ nhảy ra xa, thứ kia sẽ nhân cơ hội bắt Đoan Dương đi, đành phải cắn răng trực tiếp đối mặt bóng đen, bất đắc dĩ nhận một đòn nặng nề.

Cái bóng đó là một người.

Yêu vật cấp thấp tuyệt đối sẽ không tấn công chính xác vào điểm yếu của đạo sĩ bắt yêu quái như vậy. Phần eo và bụng mềm mại của Liễu Phất Y cùng với bàn tay chống cự của chàng bị hắn ta dùng thanh đao bằng hắc khí thọc vào.

Mộ Dao hai mắt đỏ bừng, một trận hoa lửa bùng lên trong lòng bàn tay nàng, với khí thế dời non lấp biển nổ tung về phía trước đốt thành một bức tường lửa.

Bóng người màu đen kia tựa hồ rất sợ lửa, toàn thân lông tơ dựng ngược, hắn ta lui về phía sau mấy bước, gần như tiêu tán thành một làn khói đen, sau đó lại tụ lại ở cách đó không xa.

Cùng lúc đó, góc váy Mộ Dao như cuốn lên tuyết trắng, nàng xoay người chắn trước mặt Liễu Phất Y, lòng bàn tay đánh ra bốn năm lá bùa, lao về phía bóng đen.

"Liễu đại ca, Liễu đại ca." Đế cơ khàn cả giọng hét lên.

Liễu Phất Y thân bị trọng thương, y phục trắng tràn đầy máu tươi, sắp đứng không nổi, môi chàng tái nhợt, cố gắng đặt Đoan Dương lên mặt đất, nói: "Không sao, điện hạ đừng sợ."

Đoan Dương ôm chàng vào lòng, nước mắt càng rơi dữ dội.

Mộ Dao nghe thấy tiếng thét chói tai của Đoan Dương, nhất thời tâm loạn như ma, chỉ vừa quay đầu nhìn lại, bóng đen sau lưng nhanh chóng vươn ra một cái gai nhọn, dường như chuyên môn chờ nàng phân tâm.

"Bùm ——"

Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một bông hoa lửa... không thể gọi là hoa lửa, mà là một quả cầu lửa cực mạnh nháy mắt nổ tung, bên trong quả cầu lửa là màu xanh lạnh lẽo, viền ngoài có sọc màu cam, lộng lẫy nhưng lực sát thương rất lớn.

Hắc ảnh bị quả cầu lửa đánh nổ tung, phát ra tiếng rít kinh thiên động địa, âm cuối mơ hồ nghe thấy giọng một người đàn ông rống to kêu.

Đây là oán linh của Đào Huỳnh.

Góc áo Mộ Thanh tung bay, lá rụng đầy trời, những chiếc lá khô héo cuộn tròn bị một sức mạnh khổng lồ đánh ra ngoài, hình thành một vòng lốc xoáy vây xunh quanh nó, không chịu được cơn gió dữ dội nó vỡ tan thành bột trong không khí.

Lại đến chậm một bước, hậu quả không dám tưởng tượng.

Khuôn mặt trắng như tuyết của Mộ Thanh trong tình cảnh này trông có vẻ cực kỳ u ám. Hắn từ xa nhìn bóng đen lắc lư trên mặt đất, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo chết chóc: "Chạy tiếp đi."

Sương đen trong không khí hồi lâu vẫn không thể thành hình, tựa như một người bị nổ phá tướng đang bụm mặt khóc, oán hận nhìn chằm chằm hắn sau một lúc lâu mới vụt tan biến vào không trung.

"A tỷ, tỷ không sao chứ?"

Khoảnh khắc Mộ Thanh xoay người lại đã thu sạch toàn bộ lệ khí trên người, nháy mắt biến thành một thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời, đôi mắt đỏ hoe chạy tới nắm lấy tay Mộ Dao, thấy trên tay nàng có vài vết xước, hắn kinh ngạc kêu lên: "Tỷ bị thương?"

Liễu Phất Y – người đang chảy máu đầm đìa ở bên cạnh: "......"

Mộ Dao ngơ ngác nhìn đệ đệ, nhất thời đã quên rút tay lại.

Hắn xuất hiện đột ngột bất ngờ, sức mạnh bộc phát ra là nàng chưa bao giờ thấy, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng vị đệ đệ này có được. Hơi thở trên người hắn đã không thể dùng bốn từ yêu khí dày đặc tới hình dung...

Là bởi vì dính máu yêu vật sao? Hay là...

"Các ngươi còn thất thần làm cái gì?" Một tiếng hét lớn đánh gãy suy nghĩ của nàng, Đoan Dương đế cơ khóc sưng cả mắt, ôm chặt Liễu Phất Y đang bất tỉnh: "Liễu đại ca sắp chết, các ngươi còn đứng đó nói chuyện phiếm?"

Mộ Dao đại kinh thất sắc, nhào tới định xem vết thương của Liễu Phất Y, lại bị Đoan Dương tức giận hất tay ra: "Đều tại ngươi." Nàng quay sang Mộ Thanh: "Còn có ngươi."

Mộ Thanh sắc mặt trầm xuống, bị Mộ Dao giữ chặt, khuyên nhủ: "A Thanh."

Mộ Dao cố nén uất ức, ôn tồn nói: "Để ta giúp chàng xử lý một chút."

Nàng lấy ra lá bùa cầm máu duy nhất còn sót lại trên người, dán lên miệng vết thương của Liễu Phất Y.

Cũng may đó chỉ là vết thương bình thường, không có yêu lực cũng không có độc, có điều mất máu sẽ chịu khổ một chút. Chỉ cần tu dưỡng cẩn thận mấy ngày là không đáng ngại.

Mộ Dao nhẹ nhàng thở ra một hơi, vô thức vươn tay vuốt v e khuôn mặt tái nhợt của Liễu Phất Y, ngữ khí vô cùng mềm mại, như là dỗ chàng ngủ: "Phất Y, không sao rồi. A Thanh tới."

Liễu Phất Y thật sự từ trong lúc hôn mê tỉnh lại, mở mắt, hai người nhìn nhau, chàng khẽ cười nói: "Ừ, ta không có việc gì." Chỉ một câu, chàng lại tiếp tục hôn mê, dường như cố chống tới bây giờ chỉ vì cho nàng một nụ cười trấn an.

Lăng Diệu Diệu từ cái lỗ sau lưng tượng Phật chui qua, nhìn thấy chính là cảnh tượng ấm áp của cặp vợ chồng già như vậy.

Nàng tưởng tượng vô số lần cảnh hội hợp với nam nữ chính, tưởng tượng vô số lần lang thang một mình, dọc đường có thể gặp khó khăn gì. Nhưng trăm triệu lần không ngờ được vừa chui vào kết giới ảo cảnh liền trực tiếp làm nàng hội hợp với nhóm vai chính.

...... Thật là xuyên thư một cách có lệ.

"A tỷ, cho ta xem tay tỷ."

Đối mặt với đôi mắt ướt át như lấp lánh nước và dáng vẻ đáng thương của Mộ Thanh, mặc cho ai đều không thể cự tuyệt. Mộ Dao vươn bàn tay thon dài ra khỏi tay áo, vô cùng không tình nguyện đưa tới trước mặt đệ đệ.

Mộ Thanh cẩn thận thổi qua mấy vết xước, đang định kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: "Ta giúp tỷ tỷ bôi thuốc..."

"Không cần." Mộ Dao dở khóc dở cười rút tay lại: "Đều là bị thương ngoài da, ta không yếu ớt như vậy."

Mộ Dao mặc một chiếc áo màu ánh trăng không hề có trang trí, phía trên phần váy mạt ngực màu tím khoai môn trên là xương quai xanh xinh đẹp, một vài lọn tóc rũ xuống, mặt đầy vẻ chật vật nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. Gió đêm thổi bay góc váy nàng, nàng rũ mi, nốt ruồi nơi khóe mắt kiều diễm động lòng người.

Chỉ là nàng nghĩ đến thương thế Liễu Phất Y, mới rời khỏi chàng chưa tới mười lăm phút đã có chút đứng ngồi không yên.

Vốn dĩ nàng có chút nghi ngờ khí thế áp đảo hung ác khi Mộ Thanh xuất hiện nhưng nhìn thấy bộ dạng chó con quen thuộc vẫn chỉ là người đệ đệ mà nàng hiểu rõ nhất, nghĩ ngợi xong lại bỏ qua.

Về phần hơi thở mãnh liệt trên người hắn, đại khái là do trên quần áo của hắn dính quá nhiều máu của yêu vật.

Mộ Thanh không chớp mắt nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Liễu công tử chỉ lo Đế cơ, không rảnh lo tỷ tỷ. Lần sau ta sẽ không bao giờ rời khỏi A tỷ."

"Lời nói trẻ con." Mộ Dao nghe vậy chỉ thấy buồn cười, cười một chút lại thấy chua xót: "Chúng ta chịu sự ủy thác của Triệu thái phi, đương nhiên phải chăm sóc tốt cho Điện hạ. Nếu không thể bảo vệ Điện hạ, cần gì đạo sĩ bắt chúng ta làm gì?"

Nàng quay lại nhìn mặt Mộ Thanh, có chút vui mừng lại có chút thất vọng.

Mộ Thanh đã cao hơn nàng một cái đầu. Tuy không cùng huyết thống nhưng tướng mạo lại không thua kém gì người Mộ gia, còn có tài bắt yêu nhau xuất sắc giống nàng.

Nhưng mà nhiều năm như vậy, đệ đệ hình như vẫn không lớn lên, vẫn là cậu bé canh trước cửa phòng chờ nàng trở lại, chỉ một câu chuyện là đổi được nụ cười rạng rỡ của hắn.

Hiện giờ Mộ gia đã xuống dốc, gánh nặng đè lên vai nàng, con đường phía trước mêng mông vô định. Mộ Thanh chỉ ỷ lại nàng, có nhiều chỗ tùy hứng, không thể cùng nàng chia sẻ... dù chỉ một chút cô đơn trong lòng.

Khi con gái cô đơn lạc lõng, đa phần sẽ nhớ tới người mình vẫn luôn ỷ lại.

Giờ phút này nàng vô cùng nhớ Liễu Phất Y, nhớ cái ôm ấm áp của chàng, chàng dịu dàng an ủi cũng đủ để tạo ra một bầu trời nhỏ cho nàng.

Chút tức giận vì việc nhỏ mà tranh giành thắng thua với chàng lúc trước đều trở nên không quan trọng nữa.

Ảo cảnh này chính là con đường từ chùa mới tới chùa cũ trong giấc mơ của Đoan Dương đế cơ. Ánh sao lấp lánh, tiếng côn trùng kêu trong mùa thu giống như đúc thế giới thật. Gió đêm hơi lạnh, cuốn lên ống tay áo và vạt áo, thổi bay mọi nóng bức trong lòng người.

Mộ Thanh đứng sóng vai với tỷ tỷ, trên mặt thì có vẻ yên bình, trong lòng lại như một cuộn chỉ rối, trong đầu không ngừng nhớ tới câu nói của Lăng Diệu Diệu: "Thay vì nghe nó nói nhảm, không bằng đi hỏi tỷ tỷ ngươi."

A tỷ thật sự sẽ biết sao?

Nếu tỷ ấy biết, liệu nàng có nói cho hắn biết chân tướng mà mọi người đang ra sức che giấu không?

Mấy chục năm qua chưa bao giờ giống mấy ngày này, tràn đầy hoang mang lo sợ mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể thoát khỏi. Nếu tất cả mọi thứ đều chỉ là biểu hiện tốt đẹp giả dối, hắn vừa duỗi tay chọc mộng sẽ tỉnh, vậy phải làm sao bây giờ?

Hắn nhìn sườn mặt trầm lặng của Mộ Dao, trong lòng hiểu rõ thật ra nàng cũng có chuyện muốn hỏi hắn, chỉ là bây giờ nàng còn bận lo cho Liễu Phất Y, tạm thời không rảnh lo hắn.

Khóe miệng hắn nở một nụ cười tự giễu.

Hai người đứng trong gió, đứng rất gần, nhưng mỗi người đều có tâm sự riêng, không thể chạm vào.

Đoan Dương đế cơ như gà mái che chở cho con.

Lăng Diệu Diệu đi đến đâu, Đoan Dương nhìn chằm chằm nàng đến đó, nhìn đến nỗi Lăng Diệu Diệu trong lòng tức giận: "Điện hạ, ngài... ngài cứ nhìn ta làm gì?"

Đoan Dương ngồi dựa vào gốc cây, trên vai còn khoác áo ngoài của Liễu Phất Y, cưỡng bách Liễu Phất Y đang bất tỉnh nằm trên đùi nàng, ngay cả chân đã tê rần cũng không chịu nhúc nhích.

Lăng Diệu Diệu trao đổi với nàng: "Để ta xem Liễu đại ca thế nào?"

"Không cần." Đoan Dương ôm Liễu Phất Y, khuôn mặt nhỏ kiêu căng lộ ra sự cảnh giác: "Liễu đại ca uống thuốc mới vừa ngủ, ngươi đừng quấy rầy chàng."

Lăng Diệu Diệu thương cảm nhìn Liễu Phất Y vặn vẹo nằm trên đùi Đoan Dương thỉnh thoảng còn bị nàng vỗ vỗ. Lăng Diệu Diệu thầm nghĩ rốt cuộc là ai đang quấy rầy huynh ấy?

Nhưng nàng không mở miệng châm chọc, chỉ thành khẩn nói: "Điện hạ, Liễu đại ca đã từng cứu ta."

"Việc đó không có gì ghê gớm cả, chàng cũng là ân nhân cứu mạng ta." Đoan Dương hất cao cằm, mang theo vẻ kiêu ngạo quen thuộc của một vị tiểu thư sống trong nhung lụa: "Chàng còn cứu ta tới ba lần."

Thần sắc nàng bỗng trở nên dịu dàng, nghĩ đến lúc chàng bị yêu vật đả thương, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn nhẹ nhàng trấn an nàng: "Điện hạ, không phải sợ."

Cái mũi đau xót muốn khóc, nhưng nàng nghĩ không thể khóc, nàng là Đế cơ tôn quý nhất nước Hoa, hoàng đế giàu có khắp thiên hạ, nàng sở hữu trăm sông. Bây giờ Liễu đại ca bị thương, về sau đổi thành nàng bảo vệ chàng, vô luận thế nào nàng cũng sẽ không lại để chàng bị thương, một chút cũng không được.

Lăng Diệu Diệu thấy Đoan Dương nước mắt lưng tròng, một lúc sau lại lau mặt làm ra vẻ kiên định, trong lúc nhất thời không muốn quấy rầy giấc mộng của nàng, đành phải đi về phía một gốc cây lớn cách đó không xa.

Trước khi đi, vô cùng thương hại nhìn thoáng qua Liễu Phất Y nghi ngờ đã bị sái cổ, trong lòng thầm nói: "Xin lỗi Liễu đại ca, không thể cứu huynh khỏi nguy khốn..."

Cây Thanh Đồng vỏ cây nhẵn nhụi, cành lá tốt tươi, là một cây duyên dáng và xinh đẹp. Lăng Diệu Diệu cởi ngoại thường đắp lên người, vô cùng thoải mái dựa vào gốc cây.

Bất luận đêm dài vô tận, tối nay cũng là thời gian tốt để nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.