Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 2: Xuất Sứ




Có một nhà vĩ nhân đã từng nói rằng:

“Kết thúc không hẳn đã là dấu chấm hết, đó chính là một sự khởi đầu mới!”

Ngày x, tháng xx, năm xxx,

Tại cơ quan cục hàng không NASA của Mỹ, một nơi mà vô số nhân tài đang tụ tập và làm việc chăm chú. Bọn họ đến từ khắp nơi trên thế giới, mặc dù bất đồng màu da, không cùng một truyền thống văn hóa, nhưng vẫn như cũ hòa hợp với nhau. Chỉ vì mục đích cống hiến cho toàn nhân loại.

Dường như thường ngày, nhân viên NASA bình thản làm việc, nhưng hôm nay … không giống vậy.

Tiếng la hoảng hồn từ phòng quan sát vang vọng lại khiến toàn thể nhân viên giật mình.

Hai người đàn ông mặc áo trắng chạy vội vào bên trong, giật mình! Một màn hình giả lập thật lớn giống như chiếm hết toàn bộ chỗ ngồi của nơi đây. Nhưng đó không phải là thứ mà những con người này chú ý.

Họ đang hốt hoảng nhìn vào một khối đá tảng đang bốc lửa lao xuống hành tinh hình tròn xinh đẹp màu xanh biếc ẩn chứa sự sống vô vàn.

Đó có phải là tảng đâu!

Đập vào mặt họ chính là một viên thiên thạch cực kì to lớn.

Và nó … đang tiến tới phá hủy bề mặt Trái Đất.

“Ông trời ơi! John, cậu đã thông báo cho nhà Trắng chưa?”

“Tọa độ 19XX, Hướng Tây 108 độ.”

“Rồi! Nhưng viên thiên thạch này đến quá đột ngột, làm sao mà bất kì vệ tinh tiên tiến của chúng ta lại không hề phát hiện ra nó từ sớm hơn chứ?”

Chàng thanh niên trẻ đeo mắt kính thở dài, cậu quay sang nói với bốn người bên cạnh.

“Tôi mong rằng quốc gia còn có thể sơ tán kịp người dân.”

“Chỉ mong vậy đi!”

“Nguyện chúa phù hộ.”

Cả năm người nhắm mắt lại thành khẩn cầu nguyện, nhưng trong thâm tâm họ biết rõ rằng, điều này là vô nghĩa.

Một khối thiên thạch đường kính chỉ cần một trăm mét đã đủ tàn phá năng nề một thành phố, huống hồ gì viên này kích cỡ lên đến gần cả cây số.

Thật sự không một ai dám tưởng tượng hậu quả của nó cả!

Rất nhanh sau đó, khối thiên thạch to lớn đến từ vũ trụ đã tiến xuyên qua bầu khí quyển, bốc cháy hừng hực rồi đâm thẳng vào bề mặt quả đất.

“ẦM! ẦM! ẦM”

Tiếng nổ lớn vang vọng khắp bầu trời, mắt thường có thể thấy từng đợt khói đen cùng bụi mù mịt tỏa ra xung quanh, bán kính đạt đến vài kilomet.

Nhìn từ xa, giống như là một đợt pháo hoa mỹ lệ và hoành tráng. Nhưng nào ai biết đâu, đó chỉ là hủy diệt cùng chết chóc.

Tiếng khóc la, khắp nơi, tiếng đội cứu hỏa, máy bay trực thăng đến cứu viện, nhưng đều bất lực trước một sự cố không thể dự đoán trước như vậy.

Trọng đợt thảm họa đó, tỉnh giáp giữa biên giới China và Indian chịu ảnh hưởng trực tiếp, con số thương vong lên đến hàng ngàn người.

Chỉ vài người đứng may mắn sống sót mới có thể hiểu rõ được sự khủng bố và tuyệt vọng của thiên tai tự nhiên.

Và những ai đã trải qua hay từng chứng kiến khung cảnh ấy có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ quên!

……………

Ngày z, tháng zz, năm zzz

Sau đó không lâu, cách vùng đất xấu số chỉ vài quãng đường, một bệnh viện nhỏ nằm ở sát vùng ngoại thành thuộc tỉnh Quiefeng, đã xuất hiện một hiện tượng kì lạ. Những đứa trẻ mới sinh ra đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, và làm hoảng loạn toàn bộ người dân nơi ấy.

Mặc dù chính phủ đã cố gắng ngăn cản thông tin thoát ra, nhưng tất cả đều vô ích.

Kể từ ngày này, trên thế giới bắt đầu xảy ra vô số hiện tượng siêu nhiên. Rất nhiều người bỗng phát hiện ra rằng họ sở hữu được các năng lực đặc biệt.

Có người biến hóa một phần cơ thể, giống như kết hợp gien với động vật. Lại có người tay không tạo thành những cột nước to lớn …. đóng băng, phun lửa hay bay nhảy, vô vàn những năng lực kì quái xuất hiện tạo nên sự hỗn loạn cho xã hội.

Và kì lạ thay, không một nhà khoa học nào có thể giải thích hay chứng minh cho điều đó! Nhưng cũng chính vì thế, siêu nhiên đã trở thành tự nhiên, một xã hội mơ tưởng đã biến thành hiện thực. Con người không còn yếu ớt trước thiên tai, nhân loại đã có được sức mạnh của chính mình.

Một thế giới mới đã được mở ra. Một thế giới của các siêu nhân!

………………

Vào một buổi sáng đẹp trời, sương sớm còn đọng lại trên hàng cây bông giấy đong đưa bên hè phố. Con đường ngày thường tập nập người qua lại giờ khắc này còn đang vắng vẻ, từng dãy nhà mờ mờ ảo ảo dần dần hiện ra. Thời gian lặng lẽ trôi như chờ đợi phút giây yên bình này đi qua.

“Két!”

Tiếng phanh thắng nhẹ, thanh âm vang vọng phá vỡ sự an tĩnh đó. Một chiếc Liber sang trọng thoáng dừng lại, từ bên trong bước ra một người đàn ông. Nhìn lướt qua thôi thì có lẽ chẳng một ai nghĩ tới được sự hài hòa giữa một con người ăn mặc bình thường với bộ quần áo cũ kĩ lại sở hữu một chiếc xe giá trị to lớn đến vậy.

Nhưng có lẽ chính bản thân người đàn ông cũng không hề nhận thức, hay là ông cũng chẳng chút nào bận tâm điều này. Ông chỉ đứng im và lẩm bẩm một mình. Rồi ông ngước nhìn cẩn thận từng tòa nhà.

“118?”

“120…”

“122…”

“124 … Kamino!”

Nhìn tới đây,người đàn ông chợt dừng lại. Luồn tay vào trong cốp lấy ra một bọc lớn, đăm chiêu rồi cười nhẹ, giống như một hồi ức xa xăm đang tràn về trong tâm trí.ông.

“Nếu còn tại, chắc hẳn mấy thứ này sẽ được yêu thích lắm!”

Hai tay cầm bọc, ông sải nhanh từng bước về phía ngôi nhà trước mắt.

Hình ảnh quen thuộc, ngôi nhà quen thuộc, nhưng người nay đã khác rồi.

Cốc cốc! Cốc cốc!

Tay ông gõ chậm nhịp lên khung cửa che chắn đã sờn màu,đôi mắt ông bình thản nhưng chăm chú, dường như ông đang ngóng trông một điều gì, liệu rằng phía sau cánh cửa đó đã có những điều đổi khác… quá khứ thân thương của ông giờ có còn không?

Lạch cạch! Lạch cạch!

Tiếng bước chân vang vọng mỗi lúc một gần.

Có ai đó đang đi tới.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm. Ít ra, nơi đây vẫn còn hoạt động.

Kẽo kẹt!

Cánh cửa rung nhẹ rồi khẽ mở, xuất hiện trước mặt ông là một bà sơ tuổi đã ngoài sáu mươi.

Bà quấn một lớp khăn trên đầu, ngạc nhiên nhìn phía trước vị khách không mời. Có chút quen thuộc nhưng lại không thể nhớ nổi, bà chặp hai tay giữa ngực bỗng mở lời:

“Xin hỏi, cậu tìm ai?”

Ức!

Người đàn ông bỗng nhiên nấc nghẹn, mắt ông nhìn trân trân vào bà. Tuy rằng người đã già, nhưng giọng nói ấm áp vẫn còn đó. Hình bóng con người hiền lành mà vĩ đại trong lòng ông trập trùng rồi hòa lại làm một.

Bước lên trước một bước, ông bỗng cúi khom đầu, thanh âm rung rung cố che đậy sự xúc động của bản thân.

“Là con, thưa sơ Manila! Con đã trở về!”

“Ồ…Cậu là…?”

“ ….Yaoyorozu Shigeo?”

Bà sơ hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, những đứa trẻ ở viện mồ côi rất nhiều, mặc dù bà vẫn coi việc thuộc tên từng khuôn mặt bé bỏng là niềm hạnh phúc vủa mình. Nhưng năm tháng phai mòn con người, trí nhớ của bà đã không còn tốt như lúc trước nữa.

Nhìn khuôn mặt thành thục kèm theo một cỗ bề trên khí tức dù cho cố thu lại nhưng sơ vẫn nhận ra một cách dễ dàng. Bà nhẹ giọng đầy cảm khái:

“Thật lâu rồi không có người đến thăm, cậu là người đầu tiên đấy!”

Sơ Manila mở rộng cánh cửa, nở một nụ cười hiền hậu đưa tay ngỏ ý mời vào. Ông Yaoroyoru khẽ khom lưng lần nữa, cúi chân tháo đôi giày của mình ra. Hôm nay ông cũng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường mà thôi, nhưng về lại chốn xưa là tất cả những gì ông đang quan tâm bây giờ. Nhưng thứ màu mè tao nhã chẳng cần phải xuất hiện tại đây.

…………

Viện mồ côi không lớn, một tòa nhà nhỏ đằng sau gồm hai căn phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp. Sau nhà là một vườn cây ước chừng vài ba mét vuông đặt đồ chơi cho lũ trẻ quậy phá.

“Bọn nhỏ còn đang ngủ?”

Sơ nói với một khuôn mặt hạnh phúc, “Cậu có muốn ăn bữa sáng cùng già này và lũ trẻ không?”

“Dĩ nhiên, thưa sơ!”

“Vậy đợi một chút, tôi đi đánh thức tụi nhỏ dậy.”

“Con có thể thăm quan nơi này trong chốc lát được chứ?”

“Cậu cứ tự nhiên coi như đây là nhà mình nhé!”

Sơ đáp lại bằng một cái gật đầu, bà ra hiệu ông tùy tiện, còn mình tiến ra cửa sau để gọi lũ nhóc còn đang say sưa trong giấc mộng.

Thật là hoài niệm a!

Ông Shigeo thầm thì, hướng mắt về phía khu vườn nho nhỏ chỉ giành cho con nít. Nơi đó, hôm nay ông đã trở về!

Hai chân sải từng bước đi chậm rãi mà vững chắc, ông Yaoroyoru hít thật sâu giống như muốn tận hưởng trọn vẹn bầu không khí yên bình mà giản dị này. Dường như đã lâu lắm rồi, ông không hề cảm thấy thư thích và nhẹ nhõm như vậy.

Chốn quan trường hiểm ác, lúc nào cũng đầy rẫy những nguy hiểm rình rập. Tội phạm thì có mặt khắp nơi, dẫu cho anh hùng luôn làm việc tích cực cũng chẳng cách nào xóa bỏ hoàn toàn điều đó được. Làm một người dân thường, ông phải đối mặt với nhiều gánh nặng hơn người ta tưởng. Bởi vì đàn ông, phải là trụ cột của gia đình.

Nhưng ở nơi này, ông có thể giải tỏa tâm tình của mình. Bởi vì ở nơi này, ông chỉ là một đứa bé con!

Trong vườn thỉnh thoảng vang lên tiếng chim ríu rít, chiêm chiếp thật vui tai vui mắt. Dọc theo con đường nhỏ lát đá chen giữa từng cây chuối với tán lá rộng tạo thành đợt đợt bóng râm mát, gió khẽ thổi nhẹ như đang thì thầm vào tai, ông Yaoroyoru ngồi xuống một chiếc xích đu đã bạc màu cạnh cây chò già to lớn.

Ông tham lam hít thở từng ngụm không khí trong lành, như mát tận tâm can!

“Ồ?”

Bỗng nhiên, ông Shigeo giật mình lắng nghe, dường như có tiếng ai đó đang ngay bên cạnh.

Mà đúng thế thật, hơi nhướn đầu ra sau nhìn, ông thấy đằng sau mấy khóm hoa mai vàng có một thằng nhóc đang hít đất. Tiếng hô “Một, hai” đầy khí thế, vẻ mặt của nó thì đã lấm tấm mồ hôi nhưng động tác vẫn lên xuống đều đặn không nghỉ.

Trời sáng sớm còn se lạnh, nếu không phải thời điểm đặc biệt thì chính ông còn chẳng muốn lặn lội hơi sương mà ra ngoài. Vì lí gì mà thằng nhỏ lại dậy sớm đến vậy để luyện tập?

Ông không hiểu.

Tò mò, ông Shigeo chăm chú vào khuôn mặt lấm lem mồ hôi của thằng nhỏ, thậm chí có người ngoài đứng gần đó mà chính nó cũng không biết.

Huống hồ trong điều kiện thời tiết như vậy, ắt hẳn cần dậy rất sớm tập luyện thậm chí còn sớ hơn thời gian lúc ông đến rất nhiều.

Trong lòng đột ngột nổi lên hứng thú với thằng bé, ông không vội bắt chuyện mà lặng im quan sát một hồi.

Hai quả đấm của thằng nhỏ đã đỏ au vì chống đẩy, nó lập tức chuyển sang ngồi xổm, đếm liên tục năm mươi cái rồi lại gập người. Dường như bản thân thằng bé không hề uể oải một chút nào. Mặc dù, nó vẫn chưa quá mười tuổi.

Có vẻ như là tâm trí của nó không ở luyện tập, mà đang chấp nhất về một điều gì đó vậy.

Năm phút trôi qua, thằng nhỏ đã thấm mệt, nó thở hù hù, đứng dậy xoay vai vòng, bất chợt, nhìn thấy một ông chú đang đứng ngó mình chằm chằm, nó chợt “A” lên một tiếng rồi cúi đầu. Đôi mắt tròn đen láy có vẻ ngạc nhiên.

“Cháu chào chú, nãy giờ cháu mải tập thể dục nên không để ý!” – Thằng nhỏ lí nhí, vẻ mặt ngố ra làm người ta thấy tức cười.

“Ồ… Không sao, chú chỉ mới tới thôi! Cháu tên gì nào?”

“Dạ, Hitomi ạ!”

“Một cái tên rất ý nghĩa! Mà Hitomi-kun này, tại sao cháu không ngủ cùng với các bạn mà lại dậy sớm như thế?”

“Bởi vì … cháu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nên cháu phải tập luyện!” – Thằng nhóc hơi lắp bắp, bỗng nhiên ngẩng cao đầu, giọng nói đầy dõng dạc, ẩn chứa quyết tâm mãnh liệt.

Bất chợt, ông Yaoroyoru cảm thấy bóng hình khí còn bé của mình trùng lặp với cậu nhóc trước mắt. Dù không cùng mục đích, không cùng phương pháp, nhưng khí thế này, hành động cùng với quyết tâm như vậy quả thật giống y đúc ông.

Hành động vì ước mơ, sẵn sàng để trả giá!

Một cái vô cùng kiên cường đứa nhỏ!

Rốt cuộc là ra sao một đứa bé mới có thể có được quyết tâm lớn như thế cơ chứ?

Điều này làm khơi dậy lòng hiếu kì của ông, thế là Yaoyorozu –san nhủ thầm trong lòng cần phải hỏi thăm sơ Manila về cậu bé này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.