Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 4: Đánh cho mi biết thế nào là lễ độ




Nhân tài, Trần Băng không khỏi tán thán, nếu mà ở thời hiện đại, bản thân cũng là một người quảng cáo có tiếng, chỉ cần lời nói không đã kiếm được ối tiền rồi, dùng mỹ nhân kế quả là quá hấp dẫn.

Dưới sự hấp dẫn của tiền tài mỹ nữ, Trần Băng và Chu Ngô Năng đều hiểu cả, phát ám hiệu cho nhau biết, sau đó hai người hiên ngang tiến tới, Chu Ngô Năng dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lý công tử, bốn mặt nhìn nhau, như bốn lò lửa tuôn trào, hey hey, khoa trương quá đi.

Ánh mắt Trần Băng chỉ đảo qua Lý công tử một lượt, rồi đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào bạch y thư sinh kia. Như trùng hợp vậy, ánh mắt của bạch y thư sinh cũng đang nhìn về mình, lúc hai người đưa mắt nhìn nhau, liền mỉm cười với nhau.

Trận chiến này nói là trận chiến giữa Chu Ngô Năng và Lý công tử, nhưng thực ra là sự đấu trí ngầm giữa Trần Băng và bạch y thư sinh.

Không khí căng thẳng của trận cờ dần được bắt đầu, bạch y thư sinh không chút e dè gì dùng quạt đứng sau lưng Lý gia công tử viết viết cái gì đó, Trần Băng cũng không chịu thua kém, dùng tay nhẹ nhàng chỉ điểm cho Chu Ngô Năng ở sau lưng.

Bạch y thư sinh quả thật là một cao thủ, bắt đầu trận đấu đã xuất mã rồi, mở rộng phạm vi chiến đấu, rất nóng lòng khiêu chiến, thế công rất dị thường mãnh liệt.

Trần Băng thì có sự khai cuộc khách thường, lấy nhu khắc cương, khắc chế đối phương.

Ở đời trước Trần Băng đã tu luyện mình có một phong cách rất cẩn thận và nghiêm túc, lúc đi nước cờ, hoặc lúc Trần Băng nghiêm túc chú tâm giải quyết vấn đề, hắn liền trở lên rất chững trạc và nghiêm túc, tất cả sự hài hước, vui vẻ hoàn toàn biến mất trong những suy nghĩ của hắn, thay vào đó là sự cẩn thận tỉ mỉ.

Mỗi người có một quan niệm không giống nhau, nhân sinh đã khác nhau rồi, nên có những lý giải từng nước cờ cũng không giống nhau.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nhưng cũng rất ôn hòa, không hề tỏ ra chút lo lắng gì cho ván cờ này cả.

Đây là một trận chiến của tiến công và phòng thủ, là sự khảo nghiệm của giáo và mác, trong tiềm thức của bạch y thư sinh, tiến công là một cách phòng thủ tốt nhất, công kích càng sắc bén, khả năng giành chiến thắng càng lớn, còn trong tiềm thức của Trần Băng, phòng thủ là các tiến công tốt nhất, phòng thủ càng chắc chắn, thì sức phản công càng mãnh liệt.

Nếu dưới con mắt của những cao thủ thật sự, thì trận chiến này vô cùng đặc sắc, còn dưới con mắt của gã béo trắng và gã béo đen cùng những lão bách tính đều là những người không trong nghề thì, những nước cờ này cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, tiến công thì quá lỗ mãng, chẳng có chút kết cấu gì cả, còn phòng thủ thì quá yếu kém, chẳng có chút can đảm gì cả. Tóm lại, đều là những nước cờ vớ vẩn.

Lúc bạch y thư sinh đi được bốn mươi nước, đảo mắt thấy đã tới thời cơ tiến công mãnh liệt nhất, lúc này cũng là lúc Trần Băng phòng thủ vững chắc nhất, không thành công thì cũng thành nhân.

Bạch y thư sinh không chút hối hận, mong chiếm được ưu thế, Trần Băng bị thất thế, chiếm được thượng lực tiên cơ.

Lại trải qua một nén hương, thắng bại đã phân rõ. Bạch y thư sinh vẻ hời hợt nhìn Trần Băng mỉm cười, cho rằng hắn thua chắc rồi.

Trần Băng cũng không vui vẻ gì cho lắm, còn Chu Ngô Năng thì cười một cách rất hào sảng, tóm lấy tay của Lý gia công tử, như muốn xả nhưng lửa giận trong lòng.

Cú tóm này, cũng rất nhanh, còn Lý gia công tử lại không có sự cứng rắn như Chu Ngô Năng, vội xin tha! Bạch y thư sinh lại tỏ ra thờ ơ không chút bận tâm, Lý công tử bị đánh có thảm như thế nào đi chăng nữa thì dường như cũng chẳng liên quan gì tới hắn cả, không tỏ ra chút áy náy gì cả, những điều này Trần Băng đều ghi nhớ trong lòng.

Trận cờ thứ hai kinh thiên động phách cũng chuẩn bị mở màn, nhưng dưới con mắt của Trần Băng thì đây cũng chỉ là một ván cờ có ý nghĩa hơn ván đầu chút thôi, bạch y thư sinh tiến công càng sắc bén, muốn giành chiến thắng càng quyết liệt hơn, nên những bước đi cũng rất nhanh.

Nhưng kết quả cũng giống như trước, Trần Băng vẫn là người giành thắng lợi.

Cái tên Lý gia đem mập kia bị tên béo trắng hành cho một trận thừa sống thiếu chết.

Chu Ngô Năng vênh váo tự đắc nhìn Lý công tử, rồi đứng xoay xoay cổ tay nói:

- Ngươi có phục không hả? Mẹ kiếp chứ, cho ngươi biết thế nào là kiêu ngạo, Chu Ngô Năng ta có thể để yên như vậy được sao? Định đè đầu cưỡi cổ ta sao, đừng hòng nhé, chỉ cần có ta ở đây, thì sẽ không có thằng nhãi nhà ngươi sống yêu ổn nhé, thế rốt cục ngươi có phục không hả? Có gì thì cứ mạnh dạn mà nói.

Toàn thân Lý công tử đã đau đớn lắm rồi, dường như đã nhận thua, hai tay ôm lấy quai hàm trộm nhìn bạch y thư sinh một cái, bạch y thư sinh cũng quay đầu lại, dường như đang mỉm cười, rồi lắc lắc đầu với Lý công tử.

Lý công tử có vẻ bất đắc dĩ cố nghiến răng nghiến lợi kiên trì nói:

- Không phục, chơi tiếp!

Trần Băng rất chú ý tới những tình tiết nhỏ này, rất nhiều những nguyên do hoặc chân tướng đều từ những chi tiết nhỏ này mà ra cả, rồi sau đó tìm ra cách để phá, ánh mắt của Lý công tử và bạch y thư sinh khiến Trần Băng cảm thấy hoài nghi, cái tên bạch y thư sinh này rốt cuộc là ai chứ? Có lai lịch gì mà có thể nắm quyền phát ngôn chứ? Ngay cả cái tên Lý bá thiên hung ác này cũng phải nhìn vẻ mắt của hắn mà hành sự nữa chứ.

Sự thật chứng minh, nguyên do của sự sai lầm chính là sự chấp nhất quá đáng, lúc trận cờ thứ ba kết thúc, Lý công tử không thể tránh khỏi những cú đánh bán sống bán chết của Chu Ngô Năng.

- Không phục, lại nữa!

Lý công tử lại quay đầu trộm nhìn, lại bắt gặp bạch y thư sinh đang mỉm cười, hắn lại bất đắc dĩ cố nói ra những câu hùng hồn.

Thân phận của bạch y thư sinh này không bình thường chút nào, lần này Trần Băng quả quyết, địa vị của bạch y thư sinh còn trên cả Lý công tử nữa, nếu không thì sao một khi hành sự đều xem xét những cử chỉ ánh mắt của bạch y thư sinh chứ?

Trần Băng tương đối tò mò, rõ ràng bạch y thư sinh cho dù đánh vài ván nữa thì chắc chắn cũng thua thôi, vì sao cứ cố chấp như vậy chứ, không hề để ý tới những sự đau đớn của Lý công tử.

Những ván cờ tiếp theo cũng không có gì khác lạ với những ván trước cả, bạch y thư sinh vẫn giữ phong cách cương mãnh, nhưng vẫn không thể nào phá vỡ được những thành lũy phòng thủ kiên cố của Trần Băng.

Còn lúc này toàn thân Lý công tử máu me đầy người, cố chụi đau đớn ghé sát bên bạch y thư sinh nói:

- Công tử gia, tạ hạ quả thật không trụ nổi rồi, bị tên mập kia đánh, toàn thân đau nhức vô cùng, xem ra hôm nay chúng ta gặp phải đối rồi, chi bằng chúng ta tha cho hắn một lần, sau này tìm hắn trả thù sau vậy?

Bạch y thư sinh mỉm cười nhìn Trần Băng, trong lòng cảm thấy lành lạnh, cái tên Lý gia công tử bị đánh như vậy mà hắn không hề tỏ ra chút quan tâm nào cả, máu mê đầy người, về nhà chữa trị cũng phải mấy ngày mới đỡ được, nhưng nụ cười tai quái của gã công tử áo thô kia có gì mà lợi hại ghớm nhỉ? Từ ngày mình xuất sư tới giờ, khổ luyện binh thư, chưa bao giờ chịu thua những tên tiểu bối nào trên bàn cờ cả, cho dù có chơi với cả Đạo Duyệt ở Thiếu Lâm Tự thì vẫn có ván thắng ván thua, sao hôm nay có thể bại dưới một tên vô danh tiểu tốt này chứ, hay là mình hồ đồ rồi sao? Chắc chắn tên tiểu tử này dám ăn gan hổ mà tới rồi, hay là có ai đó phái tới để đối chọi với mình chăng? Muốn làm mất thanh danh của mình? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Bạch y thư sinh biết nếu có chơi nữa thì mình cũng chỉ mất mặt thêm thôi, khiến Lý công tử bị ăn đòn tiếp thôi, cái kết quả này, hảo hán không chấp nhặt nỗi nhục trước mắt, trong lòng phải nhớ rõ diện mạo của Trần Băng mới được, trong lòng cũng thấy có chút tâm tư, lần này cuối cùng thì cũng có trò để chơi rồi, cũng có việc để làm ở Hàng Châu này rồi, phải điều tra xem tên công tử áo thô kia là ai, từ đâu tới mới được, biết đâu sẽ có sự thu hoạch ngoài ý muốn nào thì sao, hắn nhìn Trần Băng lạnh lùng nói:

- Công tử tài cao, tại hạ cũng chỉ thử xem lưỡi kiếm của mình sắc thế nào thôi, khiến các hạ kinh hãi rồi.

Trong lời nói còn mang hàm ý huênh hoang nữa chứ, chẳng biết ai kinh hãi đây.

- Không sao, da mặt tại hạ dầy, chỉ có lưỡi kiếm nhỏ bé này không hề hấn gì.

Trần Băng cười rồi trả lời.

Bạch y thư sinh đưa ánh mắt nhìn Lý công tử, ý là có thể kết thúc trận chiến rồi, lúc này Lý công tử mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy mông, nhìn Chu Ngô Năng và Trần Băng hỗn sược nói:

- Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn, hai tên lưu manh này, cứ chờ đấy, xem ông mày xử các ngươi thế nào nhé.

Nói những câu độc địa đó rồi cùng đám tùy tùng rời đi, chỉ có bạch y thư sinh thì rất tao nhã cầm chiếc quạt, thong thả bước đi, dường như trận chiến này, thắng thua chẳng liên quan gì tới hắn cả.

- Thằng nhãi, hạng ngươi mà cũng đòi là nam nhân quân tử á, nhiều nhất cũng chỉ là loại chó săn mà thôi, lại còn mạnh mồm nói nữa chứ, từ từ mà đi, không lại gãy lưng đó, lần sau tới chiến thì cho ngươi một trận tơi bời hơn cơ, để ngươi không còn hống hách được nữa.

Chu Ngô Năng cười hớn hở nói.

Lý Phách Thiên vô cùng xấu hổ, trộm nhìn bạch y thư sinh vẻ thản nhiên tự đắc, rồi chửi thầm:

- Mẹ kiếp chứ, Lý Phách Thiên ta, anh hùng một đời, không ngờ hôm nay phải làm một tên cẩu nô tài như vậy.

Trong lòng hắn rất phẫn nộ, dẫn theo đám tùy tùng lảo đảo mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.