Siêu Cấp Gen

Chương 709: Ta cũng có trợ giúp




Ta cũng có trợ giúp

Ta cũng có trợ giúp

Cái tên Yêu tộc to lớn kia, đáng sợ nhất không phải là uy năng trên người của hắn, mà là cái mùi khai ngút trời kia! Bởi vì nguyên nhân phương thức triệu hoán đặc thù, thực sự là...

Hơn nữa bởi vì nguyên nhân lực lượng đặc thù, đoán chừng cái mùi kia sẽ không có cách nào thanh trừ hết. Không biết vị cường giả kia sau khi thức tỉnh chân chính, sẽ cảm thấy mừng rỡ, hay là sẽ phẫn nộ đem hết thảy những người đã triệu hoán mình ra xử lý? Ừm, đó cũng là một cái vấn đề.

"Ha ha ha, lão tử còn sống." Có người mừng như điên.

Những người còn lại cũng là vui mừng cười cười.

Sau đó, có một người quay đầu lại, liền thấy một vệt ánh sáng màu xanh lục, bầu không khí khoan khoái liền trở nên ngưng kết.

Đúng rồi, Lữ Hồn, vẫn còn có cái tên này!

Xoạt! Hai bên bốn mắt nhìn nhau, tản ra sát ý nồng đậm, ban đầu chính là hợp tác không có thành ý, giờ phút này nếu đã đi ra, sẽ không có ai thèm quan tâm đến ai.

Xoạt! Một người công kích thẳng về phía Lữ Hồn.

Nhưng mà, Lữ Hồn chỉ lành lạnh nhìn cảnh này.

Oanh! Công kích của người kia bị đánh gãy trên không trung.

Mà bất khả tư nghị nhất chính là, người cắt ngang đòn công kích này, lại là đồng bạn bên cạnh của hắn, là người điều khiển năng lực không gian của Gen Công Hội kia!!!

"???" Đám người đột nhiên giật mình, chuyện gì đã xảy ra?

"Ngươi cứ nói đi?" Năng lực giả không gian kia bỗng nhiên cười hết sức quỷ dị.

"Bằng vào loại thực lực này, cũng muốn giết ta?" Năng lực giả không gian phát ra âm thanh lạnh lùng.

Thanh âm, vẫn là thanh âm nguyên bản của hắn, thế nhưng cái giọng điệu cùng với phương thức nói chuyện này...

"Lữ Hồn!"

"Ngươi lại có thể là Lữ Hồn!" Sắc mặt của Lý Lôi đại biến.

"Ha ha." Năng lực giả không gian nghiền ngẫm cười một tiếng: "Hiện tại mới phát hiện ra, có phải hay không là đã chậm?"

Oanh! Một câu nói xong, toàn thân của hắn run lên, con ngươi thất thần trong nháy mắt, lại khôi phục như bình thường.

"Ta... ta làm sao vậy?" Hắn lộ ra vẻ mặt mờ mịt nhìn đồng bạn bên cạnh.

Đám người giống như rơi vào hầm băng.

"Ngươi...vừa rồi chúng ta làm chuyện gì ngươi còn nhớ hay không?" Lý Lôi run giọng hỏi.

"Vừa rồi?" Người kia lộ ra vẻ mặt mờ mịt: "Không phải mới vừa nói là chuẩn bị hợp tác hay sao?"

Xoạt! Sắc mặt của mọi người trắng bệch.

Chuẩn bị hợp tác...nói một cách khác, vào lúc kia, hắn đã bị Lữ Hồn... hết thảy những câu hỏi mà Lý Lôi hỏi thăm hắn, hết thảy những toạ độ hỏi thăm...

Đám người đột nhiên nhìn bốn phía, ở đây là một mảnh hỗn độn!

Lý Lôi thử nghiệm liên hệ với Gen Công Hội, có thể liên hệ, thế nhưng trợ giúp của Gen Công Hội, cách nơi này không biết bao xa, căn bản là không kịp chạy đến!

Coi như có dùng năng lực đặc thù chạy đến, cũng phải mất vài phút! Mà vào thời gian này...

Oanh! Trong bóng tối hỗn độn, có từng thân ảnh cường đại xuất hiện.

Cổ tộc...thuần một sắc cường giả Cổ tộc!

"Chư vị, chỉ sợ các vị phải lưu lại ở chỗ này." Ánh mắt của Lữ Hồn trở nên lạnh lẽo.

"Cho dù là ngươi..." Ánh mắt lạnh như băng của gã nhìn về phía Trần Phong: "Cũng phải đi với ta một chuyến."

Gã tin tưởng, chỉ cần bắt Trần Phong đi, trắng đen tròn dẹp, Trần Phong chỉ có thể nghe theo lời của gã.

"Đó là một chuyện không tốt lắm." Trần Phong ngượng ngùng nói: "Ta cũng không quen chơi ba người đâu."

Xoạt! Mặt mũi của Lữ Hồn tái lại.

"Ta sẽ làm cho ngươi hài lòng." Lữ Hồn cười gằn nói.

Oanh! Mấy cường giả Cổ tộc sau lưng gã rốt cục cũng đi ra.

Mặc dù gã đã bố trí xong tất cả những thứ này, cho dù Gen Công Hội nhanh nhất cũng phải mất vài phút mới đến được nơi đây, thế nhưng Lữ Hồn y nguyên sẽ không để cho bất luận một chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.

Cho nên...gã nhất định phải nhanh chóng giải quyết.

"Giết!" Gã lạnh lùng ra lệnh.

Đám người Lý Lôi cảm thấy ớn lạnh.

Cuộc chiến đấu vừa rồi kia, bọn hắn đã tiêu hao tất cả lực lượng, hiện tại gần như không thể chống đỡ được một chút nào, nhìn mấy tên cường giả Cổ tộc trước mắt...đám người Lý Lôi đã tuyệt vọng.

Bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng không nghĩ tới, Lữ Hồn thế mà lại còn có loại thủ đoạn này!

Cái này tính là cái gì? Khống chế linh hồn? Phụ thể? Lữ Hồn thế nhưng vẫn luôn ở trước mắt bọn hắn cơ mà?

Viên kỳ thạch trên mi tâm của Lữ Hồn không ngừng lấp lánh, dường như đang chế giễu bọn hắn dốt nát. Đúng thế, nhân loại hiểu rõ đối với Cổ tộc, cuối cùng vẫn có hạn. Nhất là một mạch sư môn của Lữ Hồn!

Làm sao bây giờ? Mấy người liếc nhìn nhau.

"Xem ra chỉ có thể làm chuyện kia." Lý Lôi thở dài một tiếng.

Những người còn lại liếc nhau, cũng khẽ gật đầu.

Bọn hắn đã không có bất luận một năng lực chiến đấu nào, như vậy chỉ có một cái biện pháp, đó chính là dùng con át chủ bài cuối cùng, đồng quy vu tận cùng với Lữ Hồn!

Ô...ô...n...g —— Trên người mấy người đã lấp lóe ánh sáng nhạt.

"Ba." Trần Phong đem bọn hắn ấn trở về.

??? Lý Lôi hơi nghi hoặc một chút.

Trần Phong chỉ cười cười, nhìn về phía Lữ Hồn nói: "Tự sát là không có tác dụng với gã, cái tên này có thuật phân thân, không biết chừng đây cũng chỉ là một cỗ phân thân của gã."

"Ha ha." Lữ Hồn chỉ cười lạnh.

Đám người Cổ tộc vẫn không hề ngừng đòn công kích.

Muốn kéo dài thời gian? Không có cơ hội!

Xoạt! Mấy cường giả Cổ tộc đánh tới, tốc độ vô cùng hung mãnh.

"Cần gì chứ?" Trần Phong lắc đầu.

"Lữ Hồn."

"Ngươi thật sự cho rằng chỉ có ngươi kêu trợ giúp?" Trần Phong thở dài.

"Ha ha." Lữ Hồn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Trần Phong, gã biết, Trần Phong nhất định là đang dự định kéo dài thời gian! Trợ giúp? Nói đùa cái gì, tọa độ không gian thế nhưng chính là do gã thiết trí!

Loại địa phương này, ngươi làm sao lại có trợ giúp? Trước kia còn cảm thấy cái tên Trần Phong này thông minh, hiện tại xem ra, ha ha, bất quá chỉ là một tên ngu xuẩn làm ra vẻ thông minh...

Ha ha. Lữ Hồn cười lạnh hai tiếng.

Chỉ có điều là vào ngay lúc này, có từng đạo hàn quang bỗng nhiên lóe lên trên không trung.

Phốc! Máu tươi bắn ra tung toé.

Mấy cường giả Cổ tộc nguyên bản đang lao về phía đám người Lý Lôi, thân thể trên không trung thình lình chia làm mấy khối, ầm ầm rơi trên mặt đất, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ mặt đất.

"?!" Lữ Hồn đột nhiên trợn to con mắt, đây là...

"Người nào?" Lữ Hồn quát to một tiếng

Tàn ảnh chung quanh lấp lóe, lần lượt có từng bóng người phiêu nhiên xuất hiện.

"Cẩu Lực." Một người ở bên trái gã đi ra.

"Quách Gia." Một người từ phía sau lưng gã đi ra.

"Thịnh Ti Nghi." Một người ở bên phải gã đi ra.

Ba đạo thân ảnh đứng chung một chỗ, tràn ngập sát cơ.

"Là các ngươi?!" Lữ Hồn đột nhiên co con ngươi vào.

Ba cái thân ảnh quen thuộc này khiến cho trong lòng của gã cảm thấy lạnh buốt, mà ngoại trừ ba người này ra, ở nơi xa mơ hồ dường như còn có mấy người, đã ngăn chặn hết thảy đường lui của gã.

Bọn gia hỏa này...là bọn hắn! Là đoàn đội mà năm đó gã muốn tiêu diệt hết!

"Các ngươi thế mà còn sống!" Trong mắt của Lữ Hồn tràn ngập sát ý.

Nguyên lai lại là những tên gia hỏa lúc trước bị gã bức đến tuyệt cảnh này, vậy mà không chết!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.