Siêu Cấp Gen

Chương 522: Cơ hội tốt




Cơ hội tốt

Cơ hội tốt

Sức chiến đấu chỉnh thể, giảm xuống một phần mười!

Bởi vì lực lượng đột nhiên bị giảm xuống như vậy, khiến cho thủ lĩnh dã nhân rơi vào thế yếu!

Oanh! Thủ lĩnh dã nhân thế mà bị Tần Hải đánh lùi lại hai bước.

"Ảo giác sao?" Trần Phong khẽ lắc đầu, trong nháy mắt hắn đang định kêu gọi Tiểu Ảnh quay trở về, chợt phát hiện ra thực lực của tên thủ lĩnh dã nhân vậy mà đột nhiên tăng lên dữ dội, vậy mà có thể đem 1/10 lực lượng bị mất đi kia bù đắp trở lại!

Oanh! Cuộc giao phong giữa hai người, một lần nữa trở nên ngang tay!

"Ồ?" Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.

"Tiểu Ảnh!" Hắn bảo Tiểu Ảnh rút lui, theo sự áp chế của Tiểu Ảnh biến mất, thực lực của thủ lĩnh dã nhân tăng lên dữ dội, một lần nữa lực áp Tần Hải, nhưng mà cũng chỉ trong vài giây đồng hồ, thực lực của thủ lĩnh dã nhân lại một lần nữa khôi phục lại như bình thường! Đánh ngang nhau!

"Quả nhiên là có chuyện ẩn ở bên trong!" Trần Phong cảm thấy kinh sợ.

Tên dã nhân này thế mà còn biết ẩn giấu thực lực? Thế nhưng mà...làm như vậy thì đối với hắn sẽ có chỗ tốt gì? Nhìn tên dã nhân hai mắt đỏ bừng đang chém giết cùng với Tần Hải, Trần Phong cũng không cảm thấy cái tên dã nhân này sẽ hiểu biết chuyện ẩn giấu thực lực, như vậy thì...

"Tiểu Ảnh." Tâm thần của Trần Phong khẽ động.

HƯU...U...U...U...U! Đường ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt xuyên qua mặt đất, bởi vì Tiểu Ảnh có đặc tính xuyên qua giữa hiện thực và hư ảo, cho nên Tiểu Ảnh có năng lực ẩn giấu gần như là vô địch, nó thành thạo điêu luyện đi vòng quanh bộ lạc dã nhân một vòng, lúc này mới trở về phản hồi cho Trần Phong, ở phụ cận, có người!

"Phe thứ ba..." Tâm thần của Trần Phong khẽ động khẽ động.

Hắn chợt nhớ tới người có ý đồ dẫn dụ hai nhóm người của tổ chức thần bí cùng Gen Công Hội chém giết nhau kia! Có lẽ...

HƯU...U...U...U...U! Trần Phong lại bảo Tiểu Ảnh đi qua nơi đó, truyền hình ảnh về cho hắn xem, quả nhiên lại là tên gia hỏa này! Mỗi một lần có hai phe giao phong, đều có sự tồn tại của người này!

Như thế, vô luận là Tần Hải cùng với cái tên thủ lĩnh dã nhân này giao thủ như thế nào, đều sẽ có thực lực ngang nhau! Cuối cùng...sẽ lưỡng bại câu thương! Rõ ràng, có một con sóc ranh mãnh ở đây, mấy lần trước kém chút nữa đã hố chết bọn hắn, lần này lại lặng yên không tiếng động tới quấy rối! Trình độ âm hiểm của người này, có thể thấy được một chút ít.

"Cái tên này là ai?" Ánh mắt của Trần Phong lộ ra sự nghi hoặc.

Cái thế giới này mặc dù có rất nhiều thế lực, thế nhưng có thể được xưng tụng là thế lực đỉnh cấp lại lác đác không có mấy, phần lớn thiên tài, cũng đều gia nhập vào các tổ chức mạnh mẽ! Ở bên trong các tổ chức nhỏ có thể sinh ra thiên tài nghịch thiên hay không? Không tồn tại, hoặc là bị các thế lực lớn lấy đi, hoặc là trực tiếp sát nhập, hoặc là...giết chết!

Bất kỳ một cái thế lực lớn nào cũng không cho phép các thế lực nhỏ hơn mình xuất hiện thiên tài nghịch thiên, huống chi, theo thủ pháp của đối phương mà nói, hắn hẳn là người qua đường! Một người qua đường, thế mà biết trại huấn luyện? Một người qua đường, thế mà có thể thuần thục ám toán tổ chức thần bí và Gen Công Hội?

Ngay cả Trần Phong cũng đều vì tài nguyên mà không thể không gia nhập vào Hiệp hội chế tác Gen hoặc là tiềm phục vào tổ chức thần bí, một người qua đường như cái tên này, đã làm như thế nào để đi đến tình trạng như bây giờ?!

Bất quá...mặc kệ cái tên này có bối cảnh như thế nào, thử một chút chẳng phải là sẽ biết?

"Hắc hắc." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười lạnh.

HƯU...U...U...U...U! Tiểu Ảnh lặng yên không tiếng động ẩn núp đến ở bên cạnh người kia.

Oanh! Một đoàn quang hoa nổ tung.

"Ngưng!" Người kia trong chớp mắt triệu hoán phòng ngự, chống lại công kích đột nhiên xuất hiện.

Nhưng mà, mục đích thực sự của Tiểu Ảnh cũng không phải là vì công kích hắn, cho nên, khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy đám dã nhân đang nhìn về phía hắn lúc này sắc mặt mới đại biến.

Ngư ông đắc lợi, ưu thế lớn chính là bí ẩn! Chỉ có âm thầm làm việc, mới có thể trở thành ngư ông cuối cùng! Vào thời điểm hắn bị lộ mặt, liền bị mất đi ưu thế.

"M* kiếp." Người kia lộ ra vẻ mặt phát mộng, hiển nhiên là hắn không biết mình làm sao lại bị phát hiện? Còn có cái đường ánh sáng màu đỏ vừa mới loé lên rồi biến mất kia? Dường như vừa dài vừa thô, đó là cái quỷ gì?!

"Quả nhiên là hắn." Trần Phong nhướn lông mày lên, vào thời điểm lần trước Gen Công Hội giao phong cùng với tổ chức thần bí, lúc bị dã nhân truy sát cũng xuất hiện cái tên này! Là một loại năng lực đặc thù nào đó hay sao? Cái tên này tựa như là một kẻ làm ngư ông đắc lợi chuyên nghiệp!

Mà vào lúc này, tên thủ lĩnh dã nhân đang giao phong cùng với Tần Hải cũng hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm vào người kia, chỉ huy mười tên dã nhân đuổi theo.

"Xuất sư bất lợi a!" Người kia thở dài.

Thật sự là rất kỳ quái, năng lực ngư ông đắc lợi dùng vô số lần đều không xảy ra vấn đề, vì cái gì ở loại địa phương này lại liên tiếp xảy ra vấn đề? Là bởi vì tính toán không đúng hay sao? Hay là bởi vì đám dã nhân ấy có đặc tính miễn dịch năng lượng? Thế nhưng cái đường ánh sáng màu đỏ kia...

"Được rồi." Hắn lắc đầu: "Chạy là thượng sách."

Xoạt! Trong tay hắn ngưng tụ ra một quả cầu khói mù, ném lên trên mặt đất.

Oanh! Vô cùng vô tận khói mù trong nháy mắt tuôn ra, sương mù nồng đậm màu trắng, trong nháy mắt đem trọn cái bộ lạc bao phủ, tầm nhìn trong nháy mắt cũng bị giảm xuống chỉ còn một mét, hơi xa một chút, ngay cả bóng dáng đều không thấy được.

Xoạt! Người kia thuần thục biến mất ở bên trong sương mù nồng đậm, thân làm một người qua đường, mong muốn nhổ răng cọp ở bên trong các tổ chức lớn, làm sao có thể không chuẩn bị một chút? Coi như bị phát hiện thì lại như thế nào? Liếc mắt nhàn nhạt nhìn đám người, hắn nhẹ nhõm rời đi.

"Cơ hội tốt." Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng.

"Đi!" Trần Phong mừng rỡ.

"Chúng ta cũng không thấy rõ phương hướng." Vẻ mặt của Tần Hải trở nên nghiêm túc.

Nhất là loại sương mù kỳ quái này lại có thể che chắn hết thảy năng lượng, căn bản là không có cách nào cảm ứng, đừng nói là dã nhân, ngay cả bọn hắn, cũng không có cách nào phát giác được bất kỳ một vật gì! Lại thêm tầm nhìn bị giảm xuống...

"Ầm!" Tần Hải vừa quay đầu lại liền đụng phải hông của một dã nhân, va chạm rất đau nhức.

"Nhìn không thấy đường..." Tần Hải cười khổ.

"Bên này." Trần Phong kéo Tần Hải đi qua.

"Ngươi nhìn thấy?" Tần Hải ngạc nhiên hỏi.

"Nhìn không thấy." Trần Phong cười cười: "Bất quá ta lại có biện pháp dò đường."

"Tốt!" Tần Hải đi theo Trần Phong.

Xoạt! Hai người ở bên trong sương mù màu trắng xuyên qua, ánh mắt của Trần Phong trở nên sáng ngời có thần, thận trọng tránh đi dã nhân ở trên đường, thế nhưng từ đầu đến cuối, đều chỉ hướng về một phương hướng, mục tiêu rất kiên định! Dưới mặt đất, có một đường ánh sáng màu đỏ đang điên cuồng xuyên qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.