Siêu Cấp Gen

Chương 492: Trần Phong chết




Trần Phong chết

Trần Phong chết

Tên gia hỏa này đánh ra một kích đồng quy vu tận, đến cùng sẽ khủng bố đến mức nào? Mọi người đều biết phàm là công kích tự bạo hoặc là bất cứ đòn công kích kích phát tiềm năng thân thể nào, đều có thể bộc phát ra uy năng gấp mười lần, thậm chí là uy năng siêu cường gấp trăm lần! Mà bây giờ...

"Đi!" Vẻ mặt của mọi người đều biến sắc, cho dù là Lữ Hồn cũng không ngoại lệ! Gã mặc dù tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, thế nhưng cũng không dám tùy tiện tiếp nhận một kích này của Trần Phong, gã rất rõ ràng, thân thể của gã tuyệt đối không thể bị thụ thương ở chỗ này!

"Muộn rồi." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Xoạt! Đám người của tổ chức thần bí hoảng sợ lui lại.

Ánh sáng màu đỏ càng trở nên nồng đậm! Ở vị trí mà Trần Phong đứng, đã không nhìn thấy bất kỳ một vật gì, chỉ có ánh sáng màu đỏ vô cùng vô tận, cái ánh sáng màu đỏ quỷ dị kia, ở giữa ánh sáng màu xanh lục của Lữ Hồn, càng lộ ra vẻ yêu dị, màu đỏ phối với màu xanh, vào lúc này đều làm cho tất cả mọi người cảm thấy e ngại từ trong đáy lòng.

"Mau trốn!" Mọi người điên cuồng lui lại.

Nhưng mà, vào ngay lúc này, có một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện, cái bóng người này di chuyển vô cùng lặng lẽ, ngay cả Lữ Hồn cùng với Kim Điển, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Ồ? Trên mặt của Lữ Hồn lộ ra thần sắc kinh ngạc, vào cái thời điểm nguy hiểm này, gã vậy mà dừng bước lại, mà Kim Điển đồng dạng cũng chú ý đến chuyện này, cũng dừng bước lại, nhìn về phía trung tâm điều khiển.

Ở nơi đó, ở vị trí mà Trần Phong đang đứng! Ở đằng sau luồng ánh sáng màu đỏ chói mắt, vậy mà xuất hiện một cái bóng đen!

Xoạt! Lữ Hồn cùng với Kim Điển liền nhíu con mắt lại, luồng ánh sáng màu đỏ này quá mức chói mắt cùng với quỷ dị, tràn ngập đủ loại năng lượng hỗn loạn, khiến cho bọn hắn không có cách nào có thể nhìn thẳng, thế nhưng khi ngưng tụ ánh mắt, y nguyên vẫn có thể thấy một chút mánh khóe.

Ở nơi đó, dường như còn có một người khác? Có một cái bóng người, đang thận trọng tới gần Trần Phong, dường như đang sợ hãi Trần Phong phát giác, động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, lặng yên không một tiếng động đi tới.

10 bước! 9 bước! 8 bước! 7 bước!

...

Mỗi một bước bóng người tới gần, ánh sáng màu đỏ chung quanh Trần Phong càng trở nên nồng đậm.

3 bước! 2 bước! 1 bước! Ánh sáng màu đỏ giống như đã hóa thành một vầng mặt trời nhỏ, cỗ lực lượng tản ra cũng đã đạt tới cực hạn cấp A đỉnh phong, ngay vào thời điểm nó sắp nổ tung, thì có biến cố xảy ra.

Phốc! Một âm thanh nhỏ vang lên.

Xoạt! Hào quang đầy trời dường như vào thời khắc này biến mất! Ánh sáng màu đỏ biến mất toàn bộ!

Cảnh sắc khôi phục lại như bình thường, chờ đến thời điểm bọn hắn nhìn lại, đều trợn mắt hốc mồm.

Ở nơi đó, trước ngực của Trần Phong, có một thanh dao găm lạnh buốt đâm thủng lồng ngực.

Trần Phong không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại nhìn bóng người ở sau lưng, theo quần áo ở trên người của đối phương, hẳn là nhân viên công tác của trung tâm điều khiển.

"Ngươi..." Trần Phong không dám tin nhìn đối phương.

HƯU...U...U...U...U! Người kia mạnh mẽ đẩy Trần Phong ngã xuống sàn nhà.

Phốc! Từng đao đâm vào ngực, máu tươi bắn ra tung toé.

!!!!!! Tất cả mọi người ở bên ngoài đều sợ ngây người!

Chuyện này...cho dù Trần Phong đã ngã xuống sàn nhà, bọn hắn ở phía dưới nhìn thấy không rõ ràng, thế nhưng cái thanh âm trầm muộn đâm vào da thịt kia, vẫn có thể truyền rõ ràng vào trong tai của mọi người.

"Ngươi là ai..." Trần Phong dường như muốn kéo dài thời gian.

Phốc! Lại là một đao.

"Ta là Trần Phong..."

Phốc! Lại là một đao.

Người kia không có trả lời, chỉ là lạnh lùng đâm từng đao xuống, máu tươi bắn ra tung toé. Rất lâu sau, đến thời điểm âm thanh dao găm đâm vào da thịt không còn nữa, toàn bộ thế giới rốt cục cũng trở nên an tĩnh.

Ở phía trước cánh cửa sổ, có một người toàn thân nhiễm đầy máu tươi đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn mọi người ở bên ngoài cửa sổ, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng rét lạnh!

Hắn là ai? Đám người cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong tổ chức thần bí, từ lúc nào đã xuất hiện một người như vậy? Ra tay rất quả quyết! Không cho Trần Phong một cơ hội mở miệng nói chuyện!

Đúng thế...đối mặt với loại người này, cho hắn cơ hội nói chuyện, chính là muốn chết! Mặc dù bọn hắn lúc nào cũng muốn bắt sống Trần Phong, sau khi moi ra hết bí mật mới hành hạ hắn đến chết! Thế nhưng bọn hắn không thể không thừa nhận, xử lý gọn gàng Trần Phong, đó mới là biện pháp chính xác nhất!

Xoạt! Người kia đi đến trước mặt đài điều khiển, ấn xuống một cái nút.

Ô...ô...n...g ——Hệ thống phòng ngự của toàn bộ trung tâm điều khiển được giải trừ, lồng phòng ngự năng lượng biến mất!

HƯU...U...U...U...U! Thân ảnh của đám người lóe lên, bay vọt tới, gần như trong nháy mắt đã bay đến tầng cao nhất của tòa cao ốc, ở nơi đó, dưới sàn nhà, chỉ còn lại một bộ thi thể lạnh như băng.

Trần Phong! Hắn thế mà chết rồi? Đám người nuốt một ngụm nước bọt.

Cái tên Trần Phong quấy cho tổ chức thần bí long trời lở đất này, cuối cùng còn dự định tự bạo đồng quy vu tận với mọi người, cứ thế mà chết đi?!

Kim Điển đi qua kiểm tra một chút, Trần Phong đã không còn hơi thở.

Chết thật hay giả chết?

Phốc! Hắn thuận tay đâm vào trái tim, không có phản ứng.

Ừm...xem ra đã chết thật rồi.

Mà lúc này, Lữ Hồn cũng lặng yên đi tới, nhìn thoáng qua.

Phốc! Lại là một đạo công kích đâm vào trong cơ thể của Trần Phong, bộ thi thể đã cứng ngắc kia không có bất kỳ một phản ứng nào.

"Đã chết thật rồi?" Lữ Hồn nhíu lông mày lại, gã đã nhìn thấy Trần Phong giả chết quá nhiều lần! Ngay cả khi hắn đã chết thật sự, thì vẫn có biện pháp để cứu trở về, ví dụ như...cái bức tượng thiếu nữ kia...

"Hừ!" Lữ Hồn hừ lạnh một tiếng.

Oanh! Vô cùng vô tận hào quang trong tay tỏa ra.

Oanh! Một đoàn năng lượng màu xanh lục kinh khủng đánh xuống thi thể của Trần Phong, ánh sáng màu xanh lục nổ tung, biến thân thể của Trần Phong thành vô số hạt bụi!

"Như thế, ta mới có thể yên tâm." Lữ Hồn thì thầm.

Đám người Kim Điển liếc nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu.

Như vậy...Trần Phong đã thật sự chết rồi.

—-

Ở một nơi nào đó, Vương Dao cùng với Minh Nguyệt đã chạy ra khỏi tổ chức thần bí, chạy trốn đi rất xa, mãi đến thời điểm xác định được người của tổ chức thần bí không truy đuổi nữa, hai người mới dừng bước lại.

"Rốt cục cũng chạy thoát." Minh Nguyệt tức giận nói.

Nàng đường đường là người đứng đầu ở Minh giới, đã lúc nào phải chật vật như thế này? Nếu như có thể khôi phục thực lực, nàng căn bản sẽ không phải e ngại cái tên gia hỏa xanh lét kia! Chuyện hiện tại mà nàng lo lắng nhất vẫn là Trần Phong! Trần Phong nếu như chết rồi, Tiểu Ảnh hẳn sẽ phải chết! Tiểu Ảnh nếu như chết rồi, vậy thì nàng... Minh Nguyệt hít vào một hơi thật sâu.

Nhân duyên khóa cũng không phải là vạn năng, nàng nếu như dám thi triển, tự nhiên sẽ có bản lĩnh giải trừ, thế nhưng cái giá phải trả lại quá lớn, nàng quả thực không dám tùy ý vận dụng!

"Hi vọng ngươi có thể chạy thoát được?" Minh Nguyệt tự lẩm bẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.