Siêu Cấp Gen

Chương 383: Năng lực của Ngô Huy




Năng lực của Ngô Huy

Năng lực của Ngô Huy

"Ngươi thi triển ra cho ta xem một chút." Trần Phong nhíu mày, hắn cũng không tin, lại còn có cả loại năng lực không có cách nào phán đoán?

"Ừm." Ngô Huy thấp giọng.

Ô...ô...n...g —— Trong tay của hắn loé lên một tia sáng lung linh, tản ra hào quang nhàn nhạt, sau đó liền biến mất.

"Hết rồi sao?" Trần Phong có chút phát mộng.

"Hết rồi." Ngô Huy cúi đầu xuống.

Trần Phong: "..."

Đây là cái năng lực quỷ gì thế! Hắn khẳng định, những người ở cái viện nghiên cứu kia cũng đã bó tay hết cách, cho nên mới phán định Ngô Huy là phế vật.

"Ngay cả một chút tác dụng gì đó cũng không có hay sao?" Trần Phong nhịn không được hỏi.

"Ừm." Ngô Huy thấp giọng nói: "Viện nghiên đã thử nghiệm hơn 3000 loại đồ vật và biến dị thú, đều vô hiệu."

Trần Phong: "..."

Được rồi, nếu Ngô Huy không có sức chiến đấu, chỉ có thể dựa vào chính mình! Trần Phong nhìn số điểm giá trị may mắn của mình, có một chút đau lòng, vì cách điều chế, liều mạng!

Mà vào lúc này, trong tay của Ngô Huy lại không ngừng lóe lên gợn sóng như có như không. Hắn cũng biết mình gần như không có bất kỳ cái sức chiến đấu gì, cho nên đang không ngừng dùng tinh thần lực đáng thương của mình thử nghiệm, hy vọng có thể nghiên cứu ra được một chút thủ đoạn. Cho dù là chưa từng thành công qua một lần nào, hắn vẫn không có từ bỏ.

"Có thể biến thành được cái chày gỗ hay sao!" Trần Phong tức giận nói: "Đi thôi."

Hắn giữ chặt Ngô Huy chuẩn bị kéo đi, nhưng mà vào lúc này, hào quang nhàn nhạt ở trong tay của Ngô Huy, vậy mà vào thời khắc này ngưng kết, biến thành một cái chày gỗ!

Ngô Huy há lớn miệng.

Đây là...Trần Phong đột nhiên co con ngươi vào, chày gỗ? Làm sao có thể! Ngô Huy làm sao lại làm ra một cái chày gỗ?

Chờ một chút, chẳng lẽ là...Trần Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ngô Huy, bởi vì nếu như suy đoán của hắn là thật, tên tiểu tử này chỉ sợ là có được một loại năng lực kinh thiên!

"Ta có thể tạo ra đồ vật?" Ngô Huy lộ ra vẻ mặt phát mộng.

Hắn đã dùng năng lực của mình thử nghiệm qua vô số lần, thế nhưng mỗi lần đều không có bất kỳ vật gì! Thậm chí là không phát huy ra bất cứ tác dụng gì, thế nhưng vừa rồi...Ngô Huy cầm cái chày gỗ nện vào đầu của mình.

Hắn che đầu rên rỉ nói: "Đau quá!"

Trần Phong: "..."

Thế mà con m* nó còn có thể đem chày gỗ tự đập vào đầu của mình!

"Ta muốn thử xem đây là thật hay giả." Ngô Huy xoa xoa đầu, trong ánh mắt lại tràn ngập sự mừng rỡ: "Thật, tựa như là thật! Ha ha ha, năng lực của ta là hữu dụng, ta thật sự là có năng lực!"

Ngô Huy cảm thấy hưng phấn không thôi.

"Tốt, vậy chúng ta thử lại một lần nữa." Trần Phong hít vào một hơi thật sâu.

"Được." Vẻ mặt của Ngô Huy trở nên nghiêm túc.

Hắn bày ra một cái tư thái thành tín, gầm nhẹ một tiếng: "Xuất hiện đi! Chày gỗ!"

Ô...ô...n...g —— Một vệt ánh sáng lung linh lóe lên, đường hầm tối om hơi sáng lên một chút liền ảm đạm biến mất.

Biểu lộ trên mặt của Ngô Huy hơi đình trệ.

Vô hiệu! Lại là vô hiệu!

"Tại sao lại có thể như vậy..." Ngô Huy có một chút mờ mịt, vẫn không có bất kỳ vật gì là sao?

Hắn điên cuồng thôi động năng lực, nhưng mà vẫn cứ vô hiệu.

"Dừng lại." Trần Phong khoát khoát tay: "Ngươi thi triển như vậy là sai bản chất rồi, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, vừa rồi trong cái nháy mắt ngươi làm ra cái chày gỗ đó, là làm như thế nào?"

"Làm như thế nào?" Ngô Huy mờ mịt nói: "Ta chỉ là muốn chứng minh cho ngươi thấy..."

"Cho ta thấy?" Trần Phong xác nhận.

"Đúng." Ngô Huy cúi đầu xuống nói: "Ngươi đã cứu ta, ta chỉ muốn giúp đỡ... không muốn cho ngươi thêm phiền phức."

"Rất tốt." Trần Phong gật đầu: "Như vậy, tiếp tục đem lực chú ý của ngươi lực đặt lên trên người của ta, vào thời điểm phóng thích năng lực, đem tinh thần lực khóa chặt vào ta!"

"Hiểu rõ chưa?" Trần Phong lập lại.

"Hả? Ừm." Ngô Huy gật đầu.

"Như vậy thì—— bắt đầu đi!" Trần Phong nhắc nhở.

"Hô." Ngô Huy hít vào một hơi thật sâu, ngưng tụ hào quang nhàn nhạt, khởi động năng lực!

Lần này, hắn cũng không có triệu hoán chày gỗ nữa, mà làm theo lời của Trần Phong, đem lực chú ý đặt ở trên người của Trần Phong, sau đó liền khởi động năng lực!

Ô...ô...n...g ——Ánh sáng lưu chuyển.

Trong tay của Ngô Huy, lại một lần nữa xuất hiện một cái chày gỗ.

"Xuất hiện rồi!" Ngô Huy cảm thấy kinh sợ.

Chuyện này...làm sao có thể?!

??? Lúc nãy rõ ràng hắn đã thử nghiệm rất nhiều lần cũng không thể triệu hoán ra được...

"Quả nhiên." Trong lòng của Trần Phong càng rung động hơn.

Hăn đoán không có sai, năng lực của Ngô Huy chính là cái ở trong sự tưởng tượng của hắn!

"Lại đến." Ngô Huy một lần nữa thôi động năng lực.

Lần này, trong tay của hắn xuất hiện một cây trường thương, Ngô Huy vẫn như cũ lộ ra vẻ mặt phát mộng.

Đây là...chuyện gì đã xảy ra?!

Sau khi dùng tinh thần khoá chặt vào Trần Phong, chỉ cần thi triển năng lực đối với Trần Phong, là trong tay của hắn có thể xuất hiện đủ loại đồ vật kỳ kỳ quái quái, đây chính là năng lực của mình hay sao?!

Mà ở trong cái nháy mắt này, Ngô Huy một lần nữa thi triển năng lực.

Ánh sáng bắt đầu khởi động, quanh người của Ngô Huy, vậy mà xuất hiện một bộ cơ giáp năng lượng cường đại, cỗ khí tức năng lượng kinh khủng kia, vậy mà không khác nhau một chút nào so với bộ cơ giáp năng lượng của Trần Phong!

Đây là...Ngô Huy trừng lớn con mắt, hắn cảm giác được chính mình đã trở nên cường đại trước nay chưa từng có! Năng lượng rất nhanh liền biến mất, thế nhưng Ngô Huy vẫn như cũ đắm chìm bên trong cỗ lực lượng cường đại kia, khát vọng nhìn Trần Phong, hắn biết, bí mật năng lực của chính mình, có lẽ đã bị Trần Phong đã phá giải!

"Trần đại ca..." Ánh mắt của Ngô Huy bắn ra sự chờ mong.

Hắn đã bị phán định là phế vật quá lâu rồi! Ngay cả phụ thân của hắn cũng vì chuyện này mà chết mất, hắn đã quá muốn chứng minh chính mình!

"Giúp ta một chút..." Ngô Huy khát vọng nhìn Trần Phong.

"Không cần ta phải giúp ngươi."

Trần Phong nhàn nhạt lắc đầu, bên trong ánh mắt tràn ngập ý cười, nói: "Bởi vì năng lực của ngươi, vốn là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian, thậm chí là tồn tại vô địch! Nó là năng lực yếu nhất, cũng là năng lực mạnh nhất!"

Ngô Huy lộ ra vẻ mặt mờ mịt, cái gì gọi là năng lực yếu nhất, cũng là năng lực mạnh nhất?

"Bởi vì năng lực của ngươi, là căn cứ vào sự phán định của người khác, đối phương cho rằng năng lực của ngươi mạnh, năng lực của ngươi liền mạnh, đối phương cho rằng năng lực của ngươi yếu, năng lực của ngươi liền rất yếu, đối phương cho rằng ngươi là phế vật...như vậy —— ngươi chính là phế vật!" Trần Phong thở dài một tiếng.

"Cái gì?" Con ngươi của Ngô Huy đột nhiên phóng to.

"Ta chưa bao giờ thấy qua một loại năng lực nào như vậy."

"Thế nhưng...vào thời điểm người khoá chặt đối phương, nếu có thể khiến cho đối phương nghĩ rằng ngươi là phi thường mạnh mẽ, lúc đó, ngươi sẽ phi thường mạnh mẽ! Thậm chí có thể xưng là vô địch! Thế nhưng nếu đối phương cho rằng ngươi là phế vật, cho rằng năng lực của ngươi là vô dụng, cho dù ngươi có thử nghiệm một vạn lần, cũng đều vô dụng!" Trần Phong thản nhiên nói.

Thì ra là thế... Ngô Huy thống khổ nhắm mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.