Siêu Cấp Gen

Chương 342: Chạy trốn




Chạy trốn

Chạy trốn

Công kích trong phạm vi mấy trăm mét! Đối với chiến sĩ cấp A như bọn hắn mà nói, căn bản không phải là vấn đề, tất cả mọi người vây quanh Trần Phong, hiển nhiên là muốn ở một khoảng cách xa chém giết Trần Phong!

"Ngươi nhất định sẽ phải chết!" Khuôn mặt của Dạ Đồng trở nên vặn vẹo, hắn bây giờ vẫn còn có thể cảm nhận được sự đau rát trên khuôn mặt.

"Thật sao?" Trần Phong cười cười, sau đó lôi kéo Tần Hải cùng với Tả Tiểu Nhu trực tiếp nhảy xuống hố sâu.

Cái gì? Vào thời điểm Dạ Đồng dẫn người đi đến phụ cận hố sâu, đã phát hiện ra một chiếc tàu ngầm do Trần Phong ngưng tụ loé lên ánh sáng màu tím, lặng yên chìm vào dưới đáy...

??? Nửa khuôn mặt của Dạ Đồng lộ ra vẻ phát mộng, Trần Phong đã thành công chạy trốn, trước khi đi còn hung hăng càn quấy bắn giết một trận!

Trần Phong cứ như thế không có một chút kiêng kỵ nào dùng năng lực năng lượng hoá vũ trang chế tạo ra một chiếc tàu ngầm, cho dù Dạ Đồng biết, chỉ cần tuỳ ý một kích của hắn liền có thể phá huỷ chiếc tàu ngầm kia! Thế nhưng mà...đánh không đến!

Oanh! Dạ Đồng điên cuồng công kích vào đáy hố sâu.

Nhưng mà, hết thảy công kích của hắn khi chạm vào nước biển liền bị phân giải, không phải là loại năng lượng nào cũng có thể không bị nước biển ảnh hưởng, ngoại trừ Trần Phong, bọn hắn chỉ có thể đứng ở bên trên cái hố hậm hực nhìn xuống!

Như vậy liền kết thúc rồi? Đám người ở phía sau Dạ Đồng càng lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Cho nên nói, bọn hắn đã từ bỏ nhiệm vụ của mình, tới phục kích Trần Phong, sau đó nhận phải thương vong vô số, cường giả cấp A như Dạ Đồng cũng bị hủy dung, sau đó kẻ địch ở ngay trước mặt của bọn họ, đường hoàng rời đi, mà bọn hắn chỉ có thể đứng nhìn! Cho dù bọn họ có hai cường giả cấp A! Chuyện này...

"Bọn hắn trốn không được xa." Có người bỗng nhiên mở miệng: "Chiếc tàu ngầm kia, khẳng định chỉ là một cái xác ngoài."

Đúng thế, Trần Phong chắc chắn sẽ không hiểu được cái gì là nguyên lý máy móc a, cái gì là tàu ngầm chân chính, cho nên, chiếc tàu ngầm mà hắn chế tạo ra kia, chỉ là một cái vỏ bọc!

Hắn có khả năng thông qua năng lượng để khống chế tàu ngầm di chuyển, thế nhưng những cái khác thì sao? Ví dụ như ——không khí!

"Ở dưới nước không có có không khí." Có người kinh hô.

"Bọn hắn coi như chạy trốn vào trong đáy biển cũng chỉ có một con đường chết."

"Đúng, ở đây cách Biển Băng quá mức xa xôi, không khí ở bên trong tàu ngầm, căn bản là không đủ để bọn hắn chống đỡ được một phần mười lộ trình!"

"Hắn khẳng định sẽ đi ra." Đám người phân tích.

"Rất tốt." Dạ Đồng tản ra sát ý nồng đậm.

Hắn có thể khẳng định, ba người kia không có một năng lực nào liên quan đến không khí!

"Phong tỏa cái hố sâu này! Chỉ cần bọn hắn đi ra —— giết không tha!" Dạ Đồng tức giận hạ lệnh.

"Vâng!" Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào hố sâu.

Bọn hắn vừa rồi đã chủ quan, thế nhưng lần này, chỉ cần ba người Trần Phong thò đầu ra, chỉ cần xuất hiện trong nháy mắt, sẽ nghênh đón công kích mạnh nhất của bọn hắn! Trần Phong, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Đương nhiên...Trần Phong cũng có thể không xuất hiện, ba người ở trong nước biển sẽ bị chết ngạt! Có khả năng này hay không? Lôi Hạo khẽ nhíu mày nhìn vào hố sâu.

Trên lý luận, kế hoạch này là không có bất cứ một vấn đề gì, thế nhưng không hiểu sao, Lôi Hạo luôn luôn có một cảm giác không đúng, chỉ cần giằng co cùng với Trần Phong, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện một số vấn đề quỷ dị.

Hi vọng là không có vấn đề... Lôi Hạo tự lẩm bẩm.

Nếu như không bắt được Trần Phong, lần tổn thất này là quá mức thảm trọng! Hơn nữa, căn cứ theo sự hiểu rõ của hắn về Dạ Đồng, cái tên gia hoả có độ tự luyến đối với dung mạo của mình rất cao này, rất có thể sẽ bởi vì chuyện này mà trở mặt thành thù cùng với hắn!

Nghĩ tới đây, hai huynh đệ Lôi Hạo cũng gắt gao nhìn chằm chằm về phía hố sâu.

Bông tuyết bay xuống, bóng tối dần buông xuống, cánh đồng tuyết càng trở nên băng hàn.

Mà vào lúc này, ở bên trong Biển Băng vô tận, ở bên trong chiếc tàu ngầm màu tím, ba người Trần Phong di chuyển ở trong nước biển, ở phần đuôi tàu ngầm, có một chuỗi bọt khí không ngừng toát ra: "Ùng ục!"

Ừm... Tả Tiểu Nhu hít vào một hơi thật sâu.

"Oa, không khí ở đây thật là trong lành." Tả Tiểu Nhu kinh ngạc tán thán.

Nàng còn tưởng rằng chiếc tàu ngầm nho nhỏ này sẽ không chứa đủ dưỡng khí.

"Ha ha." Trần Phong chỉ cười cười một tiếng.

Nói nhảm! Đây chính là dưỡng khí tinh khiết!

Nước Biển Băng, bản chất là chỉ là nước biển bình thường! Nó sở dĩ huyền bí, cũng không phải là bởi vì nước biển, mà là bởi vì cỗ lực lượng thần bí ở trong nước biển!

Chỉ cần đem nước biển hút lên tàu ngầm, chờ ba giây sau, nó sẽ lại biến thành nước biển bình thường, sau đó liền bị năng lượng điện ly, phân giải ra dưỡng khí cùng với khí hydro...Trần Phong nhớ kỹ, cái này tựa hồ đã được học ở trường trung học?

Nhưng mà, trường trung học ở cái thế giới này lại không có dạy những thứ này! Trong thời đại gen, là thời đại cường giả vi tôn, ở bên trong giáo dục cơ sở, cũng không có những kiến thức này, chỉ có các môn học về gen! Cho dù ở bên trong một số loại sách khác cũng có viết, thế nhưng lại không có người quan tâm.

Đương nhiên, Trần Phong nếu như biết đám người Dạ Đồng giờ khắc này đang ở trên hố sâu trông chừng hắn, chỉ sợ là sẽ cười chết rồi, đám người kia toàn là kẻ ngốc hay sao!

Xoạt! Tàu ngầm khoan thai di chuyển.

Thỉnh thoảng, có một con cự thú lướt qua, bóng đen to lớn bao phủ cả chiếc tàu ngầm, rất là kinh người. Cũng may, đối với bọn chúng mà nói, năng lượng màu tím này có tính uy hiếp, bởi vì ở trong nhận thức của bọn chúng, loại năng lượng màu tím nhạt này, chỉ có ở trên bờ biển hoặc đá ngầm mới có thể xuất hiện! Cũng không có gì đáng để mà chú ý.

Xoạt! Nước biển chảy xuôi, ba người tranh thủ thưởng thức phong cảnh dưới đáy biển khó có được này.

"Sinh vật ở đây thế mà có cả cấp B!" Tần Hải kinh ngạc.

Hắn hấp thu một chút lực lượng của thằn lằn Thuỷ Dong khổng lồ, liền có được thân thể đạt đến cấp C, có được sức chiến đấu vô địch trong cấp C, nếu như có thể hấp thu những sinh vật trong Biển Băng này...

"Tần Hải..." Tả Tiểu Nhu dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn.

Tần Hải có một chút đau đầu, vừa rồi Tả Tiểu Nhu đã nói cho hắn biết thân phận của nàng, hắn cũng rốt cục đã nhớ tới tiểu cô nương này là ai, thế nhưng mà hắn thật sự không quen nàng biết nàng a! Bây giờ đã là cái niên đại nào rồi!

Tần gia cũng đã bị huỷ rồi có được hay không? Thế nhưng tiểu cô nương này lại cố ý tới cứu mình...

"Ai." Tần Hải cũng cảm thấy hết sức đau đầu, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

"Trần Phong, xem kìa, con cá mập thật to." Tần Hải bỗng nhiên biểu lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tả Tiểu Nhu: "..."

Trần Phong: "..."

Đánh trống lãng thật tốt.

"Ta sẽ không bức ép ngươi." Ánh mắt của Tả Tiểu Nhu rất ôn nhu thế nhưng lại tràn ngập sự kiên định: "Ta nhất định sẽ làm cho ngươi thích ta, bởi vì ta là Tả Tiểu Nhu, Tả Tiểu Nhu độc nhất vô nhị!"

Tần Hải: "…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.