Siêu Cấp Gen

Chương 163: Giết Vương Việt




Giết Vương Việt

Giết Vương Việt

"Đừng có giết ta." Vương Việt nói năng lộn xộn.

Trần Phong chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

"Mấy lần rồi? Ngươi đã mài mòn hết sự kiên nhẫn của ta rồi." Trần Phong lắc đầu nói.

"Ô...ô...n...g —— " Lại một luồng gen tuôn ra từ trong tay của Trần Phong.

Vương Việt lộ ra vẻ hoảng sợ, chật vật bỏ chạy ra phía sau.

"Oanh!" Trần Phong phất tay, một dòng gen khổng lồ bao phủ thân thể của Vương Việt.

"Phốc!" Vương Việt đang chạy trốn liền khựng lại, trên lồng ngực, xuất hiện một cái lỗ thủng to lớn.

"Ta..." Vương Việt không dám tin sờ sờ vào lồng ngực, hắn thế mà bị đâm thủng? Phải biết rằng, thể tinh thần có khả năng chữa trị tự động, thế mà bây giờ lại bị đâm thủng, chỉ có thể nói rõ rằng...

Vương Việt run run rẩy rẩy ngẩng đầu, phát hiện ra thân thể của hắn gần như đã biến thành trong suốt, thể tinh thần đã muốn sụp đổ!

"Không, không thể nào." Vương Việt điên cuồng gầm rú: "Ta không thể chết, ta là cường giả tương lai! Ta là người sẽ giúp cho Vương gia quật khởi a! Ta làm sao có thể chết ở chỗ này được!"

"Hừ." Trần Phong hừ lạnh một tiếng.

HƯU...U...U! Lại có một luồng gen xuyên qua thân thể của Vương Việt.

"Bịch." Vương Việt ngã xuống đất.

"Oanh!"

"Oanh!"

Toàn bộ thế giới Số chiều bắt đầu chấn động, cái thế giới này là do hai thế giới Số chiều chồng chất lên nhau tạo thành, theo Vương Việt chết đi, tất cả mọi thứ trong thế giới Số chiều của hắn, đều nổ tung!

Mà có một vài thứ ——lại vĩnh viễn dung nhập vào thế giới Số chiều của Trần Phong!

"Cơ hội tốt." Mai lão mừng rỡ, Vương Việt đã chết, phong tỏa cũng được giải trừ, hắn rốt cục cũng đã có thể chạy trốn.

"Xoạt!" Một đạo lưu quang hiện lên, hắn cưỡi đóa hoa mai điên cuồng chạy ra bên ngoài.

Nhưng mà, sau khi Trần Phong vung tay lên, lại có một lượng lớn đoạn gen bao trùm thân thể của Mai lão, ngăn chặn hết thảy đường lui của Mai lão.

"Trần Phong!" Mai lão rít lên một tiếng: "Ngươi đang tự tìm chết!"

"Cút ngay!" Hào quang trên đóa hoa mai không ngừng lấp lóe, phá một lượng lớn đoạn gen, nhưng mà, số lượng đoạn gen mà Trần Phong điều khiển lại quá nhiều, căn bản là không thể phá hủy hết.

Thậm chí —— ngay cả đám gen vô chủ của Vương Việt, thế mà cũng bắt đầu tiến tới ngăn cản!

"Làm sao có thể?" Vẻ mặt của Mai lão trở nên trắng bệch.

Trần Phong, thế mà ngay cả đám gen của Vương Việt cũng đều có thể điều khiển?

Cái tên yêu nghiệt này rốt cuộc là ai! Mai lão biết, lần này thực sự là rất phiền phức, nếu không trốn thoát được, thì thật sự sẽ chết ở đây, thực lực của cái tên Trần Phong này, đã vượt xa ngoài sự tưởng tượng của hắn.

Nhất định phải rời đi! Trong đôi mắt già nua bắn ra hào quang sắc bén.

Hô ——Hắn hít vào một hơi thật sâu nói: "Trần Phong, đây là do ngươi bức ta."

Đoá hoa mai bỗng nhiên tỏa ra quang mang lấp lóe, đó là một đạo tinh mang màu tím quỷ dị, toát ra lực lượng làm cho người khác phải kinh hãi.

"Ô...ô...n...g —— " Tinh mang màu tím lấp lánh, có một lượng lớn đoạn gen trong nháy mắt này tuôn ra.

"Ngươi không phải là rất thích khống chế hay sao? Để ta nhìn xem ngươi có thể khống chế được bao nhiêu!" Mai lão cười lạnh.

"Oanh!" Vô cùng vô tận đoạn gen bắn thẳng vào Trần Phong, Trần Phong điều khiển một lượng lớn đoạn gen để ngăn cản, thế nhưng số lượng đoạn gen lần này thực sự quá nhiều, hắn kém chút nữa liền ngăn không được! Mà Mai lão, đã nhân cơ hội này nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng mà, vào ngay lúc này, có một đoàn ánh sáng màu đỏ hiện lên.

HƯU...U...U! Ánh sáng màu đỏ lấp lóe, Mai lão còn không chưa kịp phản ứng, liền hoảng sợ phát hiện, tinh mang màu tím phóng xuất ra một lượng lớn đoạn gen kia, thế mà trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi, trong hư không, có một đoàn ánh sáng màu đỏ quỷ dị không ngừng lấp lánh.

"Đó là cái gì?" Mai lão cảm thấy khiếp sợ, tinh mang màu tím kia chính là một giọt tinh huyết a! Nó ít nhất cũng ẩn chứa mấy vạn đoạn gen a! Đó là lá bài tẩy của hắn ở trong thế giới Số chiều, thế mà trong nháy mắt, liền bị đoàn ánh sáng màu đỏ quỷ dị kia xử lý?

Tiểu Ảnh làm tốt lắm. Trần Phong thầm nghĩ.

HƯU...U...U! Lại có một lượng lớn đoạn gen bao phủ thân thể của Mai lão.

"Xem ra là ngươi không có cách nào trốn được rồi." Trần Phong giống như cười mà không phải cười, đạp phá hư không mà đến.

"Trần Phong, ngươi dám giết ta, ta chắc chắn sẽ truy sát ngươi suốt đời!" Mai lão bén nhọn nói: "Đây chỉ là một cỗ phân thân mà ta lưu lại ở trên người của Vương Việt mà thôi, ngươi giết cũng vô dụng, nếu bây giờ ngươi thả phân thân của ta đi, ân oán của chúng ta sẽ xóa bỏ từ đây."

"Ha ha." Trần Phong cười lạnh.

Xoạt! Hắn đưa tay bóp một cái vào đóa hoa mai.

"Trần Phong!" Mai lão oán hận nói.

"Phân thân sao?" Trần Phong giống như cười mà không phải cười nói: "Phân thân chỉ sợ cũng không thể đi theo Vương Việt vào đây được đi? Nếu như đây chỉ là một cỗ phân thân, ngươi cũng sẽ không sợ hãi như vậy? Thứ này coi như không phải là chân thân của ngươi...thì chắc hẳn cũng là bảo bối của ngươi."

"Ta rất hiếu kì, nếu như bóp nát nó, sẽ phát sinh ra cái gì?" Trần Phong nghiền ngẫm nói ra.

"Đừng bóp!" Mai lão càng thêm hoảng sợ.

"Ngươi có biết hay không? Từ lúc ngươi xuất hiện, vào thời điểm ngươi có ý đồ giết ta, thì cái kết cục này của ngươi cũng đã được định sẵn."

Trần Phong lạnh lẽo nói: "Ngươi càng cảm thấy sợ hãi, ta càng cảm thấy hiếu kỳ."

"Không được!" Thanh âm của Mai lão trở nên gấp rút: "Trần Phong, ta cũng không có nói đùa! Thứ này là bảo bối của ta, ẩn chứa lực lượng vô cùng khinh khủng, nếu ngươi phá hủy nó đi, sẽ xảy ra việc lớn!"

"Thì ra là như vậy?" Trần Phong cảm thấy kinh ngạc.

Lời này của Mai lão, có vẻ như là cũng có mấy phần tin cậy.

"Thật." Mai lão thở phào, nói: "Nếu như ngươi buông tha cho ta..."

"Răng rắc!" Một tiếng vỡ vụn phát ra, đóa hoa mai, bị bóp nát.

"Ôi cha?" Trần Phong có chút ngẩn người, sau đó lộ ra một vẻ mặt vô tội nhìn Mai lão, nói: "Thật có lỗi, trượt tay..."

"Trần Phong!!!" Toàn thân của Mai lão run lên, kinh sợ nhìn đóa hoa mai đã vỡ vụn kia, có một vệt năng lượng kỳ dị đang tiêu tán ra xung quanh.

"Oanh!" Một lượng lớn năng lượng bùng nổ trong nháy mắt.

Mà lúc này, tại phân hội Kim Thành, trong sân thi đấu, dưới sự quan sát của hơn 100 vạn người, dưới ánh mắt khẩn trương của đám người Trương Vĩ, Vương Việt bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ.

"Đã xảy ra chuyện!" Trương Vĩ hét to.

Vào lúc Vương Việt tiến hành số chiều công thủ Trương Vĩ liền biết là sẽ xảy ra chuyện, thế nhưng Trương Vĩ không ngờ được, tại sao người xuất hiện vấn đề đầu tiên, lại có thể là Vương Việt?!

"Mau cứu người!" Trương Vĩ gấp rút nói ra.

"Hiểu rõ." Nhân viên y tế đã sớm chuẩn bị vội vã đi tới.

Mà ở trong cái nháy mắt này, có một cỗ lực lượng kinh khủng bỗng nhiên tản ra từ phần đầu của Vương Việt, cỗ lực lượng đáng sợ này khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người bao gồm cả Trương Vĩ đều đại biến.

"Cỗ lực lượng này..." Đám người hoảng sợ lui lại.

"Phốc!" Một tiếng nổ vang truyền ra, cái đầu của Vương Việt trong nháy mắt nổ tung, giống như là một quả dưa hấu chín nẫu rơi xuống đất, máu tươi văng khắp nơi.

"Chuyện gì vậy?" Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt phát mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.