Siêu Cấp Gen

Chương 116: Người thần bí




An Đặc là đội trưởng của cái tiểu đội thám hiểm này, những loại chuyện này, hắn so với Vương Thuần còn hiểu rõ hơn rất nhiều.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Thuần cảm thấy hơi đau đầu.

"Đi sâu vào bên trong!" An Đặc không chút do dự nói: "Bão cát đầy trời mặc dù mang đến phiền phức cho chúng ta, nhưng bọn hắn cũng sẽ không dễ chịu, càng đi sâu vào bên trong cái kẽ núi hoang vu này, bão cát càng trở nên nghiêm trọng hơn, tầm nhìn càng bị giảm đi!"

"Được." Đám người liếc nhìn nhau.

Vào lúc này, chỉ có nghe theo sự an bài của một người có kinh nghiệm phong phú như An Đặc, mới có thể tránh thoát được một kiếp này.

"Trần Phong, thật xin lỗi." Vương Thuần tràn ngập áy náy nói.

Không nghĩ tới một chuyến đi săn giết Huyễn Xà, lại mang đến sự phiền toái này cho Trần Phong!

"Không có việc gì." Trần Phong chỉ cười cười nói.

Vương Việt? Hắn ra tay thật sự chỉ là vì Vương Thuần thôi sao? Hay là vì chính hắn? Hoặc là... Vương Việt nhắm vào cả hai người?

Trần Phong nhìn giá trị may mắn còn lại trong cơ thể còn lại 500 điểm, cười lạnh một tiếng, hắn nếu dám tới nơi này thám hiểm, tất nhiên là đã chuẩn bị rất chu đáo!

Vương Việt sao? Ha ha, có một số việc, vẫn nên sớm kết thúc.

"Hô —— " Bão cát vẫn như cũ bao phủ bầu trời.

Một nhóm bảy người Trần Phong đi xuyên qua bão cát.

Sắc mặt của mọi người đều tỏ ra hết sức nghiêm túc, coi như có gặp được Huyễn Xà, bọn hắn cũng không để ý đến, mà lại lựa chọn tránh đi, lúc này, lực chú ý của tất cả mọi người, đều đặt lên trên người của địch nhân mà lúc nào cũng có thể xuất hiện!

Nguy cơ! Bao phủ trong lòng của tất cả mọi người, Tần Kiệt càng là không dám có một chút thả lỏng nào!

Hai mắt mở to!

Hai lỗ tai khẽ run!

Hai loại năng lực được thôi động hết công suất! Coi như địch nhân có mạnh hơn, hắn cũng có thể bắt được một tia dấu vết!

"Bọn hắn rất có thể cũng là cấp E đỉnh phong."

"Coi như có mạnh mẽ hơn chúng ta, cũng sẽ không mạnh hơn quá nhiều, bằng không thì sẽ không dùng loại phương thức này để săn giết chúng ta, cho nên, chúng ta vẫn còn có cơ hội!" Đây là tin tức do An Đặc dựa vào tình hình phân tích ra.

Hiện tại ——bọn hắn muốn ở trong nguy hiểm, tìm kiếm một đường sinh cơ.

Bỗng nhiên, ở một chỗ mà bọn hắn mới đi qua, phía sau bọn hắn đang bị bão cát bao phủ, thế mà không hiểu sao trở nên phai nhạt đi rất nhiều, có một tia ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

"Ở nơi đó!" Tần Kiệt là người trước tiên chú ý tới.

Có dị thường! Ở phía sau lưng bọn hắn, tựa hồ có đồ vật gì, đang nhấp nhô.

"Cẩn thận." An Đặc dặn dò.

Tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, gắt gao nhìn chằm chằm vào trong bão cát, bỗng nhiên, hào quang loá mắt trong nháy mắt xuất hiện.

"Cẩn thận!" Tất cả mọi người đều phát động thủ đoạn phòng ngự.

"Oanh!" Có một vài người vô thức phát ra đòn công kích, đánh thẳng về phía hiện ra hào quang!

"Oanh!" Một tiếng nổ vang truyền tới, hết thảy các đòn công kích đều đánh vào mặt đất.

Rất nhanh, bão cát liền khôi phục lại sự ác liệt như bình thường, ánh hào quang lóa mắt kia, giống như là đã biến mất.

"Chạy trốn rồi sao?" Tần Kiệt tự lẩm bẩm.

Ánh hào quang kia khiến cho người ta có một cảm giác hết sức quỷ dị, giống như người mà không phải người, có thể trong nháy mắt toát ra hào quang lóa mắt, đến cùng đó là loại năng lực đặc thù nào? Xạ kích tia la-de? Tần Kiệt lắc đầu.

"Thực lực của người này hiển nhiên không quá mạnh." Vương Thuần thở phào một hơi.

"Không tệ." Tần Kiệt gật đầu, nói: "Nếu như thực lực của đối phương có thể nghiền ép được chúng ta, hắn đã sớm xuất hiện trực tiếp đánh giết, hắn lựa chọn dùng thủ đoạn ám sát, điều này nói rõ đối phương không muốn tổn thất hoặc là..." Tần Kiệt mới nói được một nửa bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Làm sao? Mọi người đều kinh hoàng.

Địch nhân xuất hiện sao? Bọn hắn gần như vô thức nhìn ra chung quanh.

Mà Trần Phong thì theo ánh mắt của Tần Kiệt nhìn theo, con ngươi cũng đột nhiên co rụt lại, nói: "Lại thiếu đi một người."

Đám người liếc nhìn nhau, chuyện này thật sự là quá khinh khủng, tiểu đội An Đặc! Lại thiếu đi một người! Tiểu đội của An Đặc nguyên bản có 5 người, lúc này, thế mà chỉ còn lại 3 người!

"Làm sao lại như thế..." Một đội viên hoảng sợ nói: "Vừa rồi hắn rõ ràng còn đang đứng ở sau lưng của ta."

Tựa lưng vào nhau, đây là tư thế tốt nhất khi bọn hắn tiến hành tác chiến, thế nhưng vừa rồi, lại mất đi một người!

"M* kiếp!" An Đặc giận dữ mắng một tiếng.

Sắc mặt của Tần Kiệt cũng trở nên vô cùng khó coi, vì cái gì, hết lần này tới lần khác lại là lúc này! Nếu như cho hắn thêm một quãng thời gian nữa, hai đội viên kia...Tần Kiệt nắm chặt hai quả đấm.

"Sao thế?" Trần Phong chú ý tới thần sắc của Tần Kiệt có một chút dị thường.

"Không có việc gì." Tần Kiệt lắc đầu, không muốn nói cái gì nữa.

Trần Phong cũng không hỏi nhiều, liên tục mất tích hai người, không có cảm giác nguy hiểm đương nhiên là giả! Thế nhưng —— hắn lại một mực không cảm giác được bất cứ một mối nguy hiểm nào!

Nếu như ở dưới tình huống bình thường, chỉ cần ảnh hưởng đến sinh mệnh của mình, Trần Phong nhất định sẽ có thể bắt được một tia cảm giác nguy hiểm, đây cũng không phải là năng lực đặc thù gì cả, mà là do hai mươi năm làm bạn với sinh tử rèn luyện ra được! Thế nhưng vừa rồi, hai người trong đội ngũ liên tiếp mất tích, hắn thế mà lại không có cảm giác được một tia dị thường nào! Đây tuyệt đối không phải là một chuyện bình thường! Trừ phi...

"Chúng ta có khả năng đã đoán sai." Trần Phong bỗng nhiên mở miệng nói: "Theo sự suy đoán của chúng ta, đối phương là một tiểu đội gen chiến sĩ, bởi vì thực lực của bọn hắn không mạnh hơn chúng ta bao nhiêu, hoặc là không muốn xuất hiện tổn thất, cho nên mới dùng loại thủ đoạn này để ám sát từng người, thế nhưng, có khả năng hay không, đối phương chỉ có một người?"

"Chỉ có một người, cho nên hắn chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này! Thực lực của người này rất mạnh, thế nhưng cũng sợ bị chúng ta vây công, cho nên...hắn cũng chỉ có thể xử lý từng người một!"

Trần Phong sau khi phân tích xong, đám người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy chuyện này rất có khả năng.

Như vậy ——năng lực của người này là cái gì? Ở cái thời đại đặc thù này, đáng sợ nhất không phải là đối phương có thực lực cao hơn ngươi, mà là không biết đối phương có năng lực gì!

Suy nghĩ kỹ một chút, mấy lần đối phương ra tay, ánh hào quang lấp lóe kia, năng lực có thể khiến cho đối phương ẩn giấu trong bão cát, thậm chí có thể yên lặng bắt người khác đi, đến cùng là cái gì?

Đây cũng được xem như là một loại năng lực thần kỳ hay sao? Nếu như có một người sở hữu năng lực không biết, ẩn giấu ở trong bão cát, bí mật quan sát bọn hắn, tùy thời tìm cơ hội ra tay, chỉ nghĩ thôi đã khiến cho người ta cảm thấy rùng mình!

"Y Y, em có biện pháp gì hay không?" Vương Thuần nhìn qua Thần Y.

"Không có." Thần Y lắc đầu, nói: "Đối thủ căn bản không có xuất hiện, em không có cách nào nhằm vào."

"Vậy sao?" Sắc mặt của Vương Thuần trở nên nghiêm túc, lần này, thật sự là có một chút nguy hiểm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.