Siêu Cấp Gen

Chương 44: Cạn lời




"Đầu óc có bệnh hay sao?" Trần Phong cười lạnh một tiếng!

"Ha ha." Chu Linh nghe thế liền bật cười, khóe miệng của mấy người Từ Phi cũng co giật, cố nén ý cười, lúc Trần Phong nói ra mấy chữ này, thật đúng là đã nói trúng tim đen của bọn họ.

"Trần Phong!" Hàn quang trong mắt của Tạ Khang Trung đại thịnh, nói: "Ba năm ở trường cấp ba ta đối đãi với ngươi là tốt nhất, ngươi lại hồi báo ta như vậy sao?"

"Bớt nói nhảm." Trần Phong lắc đầu: "Trường học phát tiền lương để ngươi giảng bài, lúc nào lại trở thành ngươi đối đãi với ta tốt? Ngươi nếu như thật lòng muốn tốt cho ta, ta tất nhiên sẽ cảm ân, nhưng mà sau khi ngươi biết ta thi rớt đại học, căn bản cũng không có mời ta đi tham gia lịch luyện, đây chính là sư đức của ngươi hay sao?" (Sư đức: đức hạnh của giáo viên)

"Ta biết rất nhiều lão sư trong trường học. Có một số lão sư là thật sự nhân hậu thiện tâm, có một số lão sư mặc dù có một chút thế lực, nhưng mà rất quang minh lỗi lạc, nhưng mà chỉ có duy nhất một mình người, là người ta xem thường nhất."

Trần Phong cười lạnh, nói: "Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, thật sự cho rằng học sinh dễ gạt như vậy hay sao?"

"Miệng lưỡi thật là bén nhọn." Tạ Khang Trung xanh cả mặt, quát lên: "Ngươi không có cha không có mẹ, không có giáo dưỡng, ta có thể lý giải, nhưng mà ngay cả việc tôn sư trọng đạo cũng đều không hiểu, thì đúng là đồ vong ơn. Nếu như không gặp được ngươi thì cũng thôi, nhưng hôm nay nếu gặp được, ta sẽ hảo hảo giáo dục cho ngươi một chút, cho ngươi một bài giảng cuối cùng, cho ngươi biết rằng, cái gì gọi là sư đức!"

"Oanh!" Hàn quang trong tay của Tạ Khang Trung tỏa ra, chuẩn bị xuất thủ, đám người Từ Phi đã yên lặng đứng ở bên người Trần Phong.

"Sư đức?" Trần Phong nhịn không được cười lên, nói: "Lời này từ trong miệng của ngươi nói ra, thật đúng là miệng chó phun ra ngà voi a."

"Trần Phong!" Sát ý của Tạ Khang Trung đại thịnh, nói: "Ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng vào mấy tên củi mục cấp E này là có thể bảo hộ được cho ngươi?"

"Sẽ không." Trần Phong lắc đầu, nói: "Ngươi sẽ không dám ra tay."

"Vì sao?" Tạ Khang Trung cười lạnh.

"Ngươi rất mạnh." Trần Phong giống như cười mà không phải cười nói: "Nếu như thật sự chém giết, chúng ta tự nhiên sẽ không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà ngươi xác định đám học sinh ở phía sau có thể còn sống sót sao? Ừm... Để cho ta ngẫm lại một chút, trong quá trình học sinh lịch luyện, lão sư vì báo thù riêng, khiến cho tất cả học sinh tử vong, chỉ có một mình lão sư trở về, tràng diện này cũng là tương đối là hùng vĩ đi."

Sắc mặt của Tạ Khang Trung nhất thời cứng đờ, hắn lúc này mới nhớ tới, mình bây giờ thế nhưng là lão sư mang đội! Mấy tên chiến sĩ gà yếu lúc trước cũng coi như là thôi đi, hiện tại đối thủ của hắn thế nhưng là bốn chiến sĩ cấp E đỉnh phong, chính mình thật sự có thể ở dưới cơ sở bảo đảm an toàn cho đám học sinh, ra tay chém giết bọn hắn hay sao?

"Trần Phong..." Một thanh âm ôn nhu truyền đến.

Trần Phong vô ý nhìn lại, đó là một nữ học sinh rất xinh đẹp, có một loại yếu đuối của tiểu thư khuê các, khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy thương tiếc.

"Tô Cẩn." Trần Phong nhớ tới cái tên này, nghĩ thầm: "A, đúng rồi, là nữ sinh mà nguyên chủ nhân đã từng mến thầm, bởi vì quan hệ với thành tích đứng đầu của nguyên chủ nhân, quan hệ của hai người coi như cũng không tệ."

"Ngươi làm sao lại biến thành như thế?" Tô Cẩn buồn rầu nói: "Ở trường học ngươi vừa hiền lành hết vừa hết sức khiêm tốn."

Trần Phong: "..."

"Chúng ta đều biết là do ngươi thi rớt đại học, cho nên tâm tình trở nên táo bạo, nhưng mà ngươi làm sao lại có thể nói như vậy với lão sư? Tạ lão sư trong ba năm cấp ba thế nhưng đối đãi với ngươi phi thường tốt, liền ngay cả học bổng của ngươi cũng là do lão sư xin giúp cho ngươi, không phải như vậy thì ngươi làm sao có thể mua được thuốc thử gen loại hình tinh thần?" Tô Cẩn nghiêm túc nói.

Trần Phong: "..."

Hắn cảm giác được Tô Cẩn trước mắt mình quả nhiên là một kiệt tác của thiên sứ, toàn thân tỏa ra ánh sáng thánh khiết, bên trong ánh sáng nồng đậm thậm chí còn viết 5 chữ to —— "Con nai vàng ngơ ngác".

Đây chính là cô nương mà nguyên chủ nhân ưa thích sao? Khẩu vị rất là mặn nha, Trần Phong chỉ có thể bất lực chửi đậu xanh rau muống.

Mà lúc này, đám học sinh còn lại cũng rất là tức giận bất bình, lời nói của Tô Cẩn hiển nhiên đã làm cho tâm tình của bọn hắn lay động, chính xác, làm người tại sao có thể làm như thế?

"Cô ta nói là thật sao?" Từ Phi cũng tò mò nói.

"Đúng vậy a." Trần Phong cũng dở khóc dở cười nói: "Thành tích của ta là đứng nhất toàn trường a, học bổng không cho ta còn có thể cho ai... Hắn muốn cho người khác cũng đâu có được, hắn có tư cách đó sao."

Thì ra là thế, đám người Chu Linh giật mình, má ơi, ngay cả học bổng trường học cấp cho học sinh cũng thành nhân tình của lão sư? Trường học hiện tại thật là đáng sợ.

"Lão sư, không cần phải nói nhảm cùng với bọn hắn." Vương Việt bỗng nhiên mở miệng, nói: "Ta sẽ bảo vệ mọi người, ngài cứ thoải mái ra tay với bọn hắn."

"Ngươi có biện pháp sao?" Tạ Khang Trung biết người học sinh này rất có thực lực, chỉ là hắn nịnh bợ rất nhiều lần, Vương Việt vẫn lãnh đạm đối với hắn, hiện tại làm sao lại ra mặt?

"Đương nhiên." Vương Việt cười nhạt một tiếng.

"Khởi động!" Hắn nhanh chóng thể hiện ra thủ đoạn của mình, kích hoạt một con Chip.

"Ong —— " Một vòng bảo hộ năng lượng nhàn nhạt đem tất cả đám học sinh bao phủ lại.

"Vòng bảo hộ năng lượng Cấp E, có thể ngăn cản công kích của gen chiến sĩ cấp E."

Vương Việt từ tốn nói: "Tuy nhiên, nếu lão sư để cho bọn hắn xông lại công kích quá nhiều, cái lồng năng lượng này của ta sẽ không ngăn cản được bao lâu."

Vương Việt có chút tiếc nuối, bởi vì thực lực của hắn quá yếu, cao nhất cũng chỉ có thể kích hoạt con Chip lồng năng lượng cấp E, nếu không mà nói...

"Yên tâm, sẽ không." Tạ Khang Trung âm lãnh cười, nói: "Chỉ là mấy con chó hoang cấp E mà thôi, ta còn không để vào mắt. Thuận tiện ta cũng muốn nhìn một chút, không có mấy con chó hoang này làm cho chỗ dựa ngươi, Trần Phong ngươi còn có thể lớn lối được hay không?"

"Lão sư, ta không muốn làm cho hắn bị thương." Tô Cẩn ôn nhu nói: "Tâm địa của Trần Phong không xấu."

"Sẽ không." Tạ Khang Trung cười cười đối với nàng: "Ta chỉ dạy cho hắn một bài học, không phải như vậy thì lấy tính cách hiện tại của hắn, về sau lại đi trêu chọc những người khác sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Tô Cẩn lúc này mới lui ra.

Trần Phong: "..."

Hắn đối với biểu hiện của cô nương này chỉ có thể dùng hai chữ than thở để hình dung.

Mà lúc này, Tạ Khang Trung đã phóng ra.

"Oanh!" Khí thế khủng bố của gen chiến sĩ cấp D ập tới, cho dù đám người Từ Phi đã đạt đến cấp E đỉnh phong, y nguyên vẫn cảm giác được một cỗ áp lực đáng sợ.

"Cấp D sao..." Từ Phi cười, vị giáo viên chủ nhiệm cấp D ở trường học này, thật sự cho rằng cấp D là có thể hoàn toàn ngược đãi cấp E hay sao? Thậm chí là ngược đãi năm chiến sĩ cấp E đỉnh phong?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.