Siêu Cấp Gen

Chương 11: Đánh ra bã




"Ngươi thật sự cho rằng ta không có chuẩn bị gì hay sao?" Vương Việt cười lạnh, nói: "Coi như ngươi có thể may mắn đào thoát từ trong miệng của cá mập, hôm nay cũng là tử kỳ của ngươi! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới là hiện thực!"

"Giống như ngươi loại người cùng bức không có bối cảnh này! Vĩnh viễn —— Đều chỉ có thể là đá đặt chân của chúng ta!"

"Oanh!"

Vương Việt gầm nhẹ một tiếng, lực lượng toàn thân bắt đầu khởi động, hung hăng dùng một quyền hướng về phía Trần Phong đánh tới, cái khí thế khủng bố kia, cũng không phải là Trần Phong có thể ngăn trở!

Chỉ là...Trần Phong cần phải ngăn cản hay sao? Trần Phong thở dài, khẽ nâng tay phải của chính mình lên.

"Đao gió!"

Ong ——

Một vòng sáng màu lam nhạt hiện lên.

"Lại là cái năng lực rác rưởi này?" Vương Việt cười lạnh nói. Mặc dù đao gió là gen năng lực loại hình tinh thần, nhưng uy lực của nó, đối phó với người bình thường còn có hiệu quả, còn đối phó với hắn? Tinh thần lực của hắn bây giờ còn cao hơn Trần Phong rất nhiều!

Phốc!

Đao gió bắn trúng lên trên người của Vương Việt, lưu lại một vết thương sâu 1 cm.

"Chỉ có uy lực như thế thôi sao?" Ánh mắt của Vương Việt trở nên lạnh lẽo, nói: "Vậy thì đi chết đi!"

Nhưng mà, ra ngoài ý muốn chính là, một quyền của Vương Việt còn chưa rơi xuống, ánh sáng màu lam nở rộ bên trên không trung kia, lại xuất hiện ra một lưỡi đao gió! Trong lúc Vương Việt còn đang ngây người, lưỡi đao gió lại xuất hiện thêm một cái nữa.

"Ta dựa vào, đây là..." Vương Việt trợn to con mắt.

Oanh!

Đao gió nổ tung, Vương Việt bị đánh bay ra ngoài.

Ba cái đã không chịu được sao? Trần Phong cười lạnh, dứt khoát đem Vương Việt kéo tới một nơi hẻo lánh trong bóng tối, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, thậm chí mơ hồ còn có thể trông thấy từng đạo từng đạo ánh sáng màu xanh lam hiện lên.

Về sau rất mạnh? Lão tử hiện tại liền có thể ngược đãi ngươi!

Một hồi lâu, Trần Phong đi ra khỏi nơi hẻo lánh, hắn sửa sang lại y phục một chút, đi về nhà với tinh thần sảng khoái. Mà qua rất lâu, trong bóng tối ở nơi hẻo lánh kia, Vương Việt mới chậm rãi đi ra với hai chân run rẩy, mặt mũi bầm dập, y phục trên người rách te tua, giống như là bị một đám người chà đạp không biết bao nhiêu lần. Vịn tường, tay của Vương Việt hơi run rẩy. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lại có người dám đối xử với hắn như vậy!

Hắn chính là Vương Việt a! Hắn chính là thiên chi kiêu tử của Vương gia a! Hắn rõ ràng đã tính qua thực lực của Trần Phong, tên gia hỏa này căn bản không thể nào là đối thủ của mình, nhưng ai biết được, vận khí của Trần Phong thế mà lại tốt như vậy, liên tục xuất hiện ba, bốn lần đao gió! Loại thất bại này, mới là điều làm cho người ta tức giận nhất.

"Trần Phong, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ đem ngươi chém thành muôn mảnh!" Vương Việt hận đến mức nghiến răng.

"Tình huống của đứa nhỏ này là như thế nào..."

Có mấy bác gái đi ngang qua dãy trọ, nhìn Vương Việt có chút kỳ quái.

"Ai mà biết được, hiện tại khẩu vị của mấy đứa nhỏ nặng hết sức, nghe nói hai ngày trước có hai nam sinh..."

Vương Việt gắt gao xiết chặt nắm đấm, cúi đầu rời đi.

Mà giờ khắc này, ở trên bầu trời một ngàn mét, có một tiểu cô nương đang khoan thai quan sát 1 màn này. Nàng nhìn qua chỉ có bộ dáng mười hai, mười ba tuổi, ăn mặc một thân váy ngắn trắng noãn, mái tóc đen mềm mại phủ ở sau lưng, đang ngồi trên một đám mây quơ bàn chân.

"Vương lão đầu vào thời điểm bảo ta bảo vệ tên ngu ngốc này đã nói rõ ràng, bình thường cứ để cho hắn ma luyện một chút, vào thời khắc sống chết hãy ra tay, việc này hôm nay...Ừm, việc nhỏ, cũng không cần phải ra tay." Tiểu cô nương vỗ vỗ bàn tay nhỏ, nói một mình: "Tên gia hỏa gọi là Trần Phong kia lại có chút ý tứ, đáng tiếc gen năng lực thứ nhất lại là loại gen củi mục này, đừng nói là hậu kỳ a, ngay cả tác dụng ở tiền kỳ cũng không lớn bao nhiêu."

Mà đúng lúc này, nàng bỗng nhiên dừng lại một chút, ngưng ánh mắt nhìn xuống phía dưới, một cỗ lực lượng đáng sợ trong nháy mắt bắn ra, mây mù chung quanh cũng đang không ngừng run rẩy. Tuy nhiên rất nhanh, tiểu cô nương lại lắc lắc đầu, khôi phục lại như bình thường.

"Kỳ quái...Làm sao mình lại có cảm giác bị tên kia phát hiện? Không có khả năng. Gia hỏa này chỉ là một con gà có 30 điểm tinh thần lực mà thôi, ừm...Có khả năng là gần đây ngủ không ngon, vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút." Tiểu cô nương càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, dứt khoát bỏ qua. Nói xong, nàng liền ngáp một cái, nằm ở trên đám mây, mây mù chung quanh chậm rãi phiêu động, đem thân thể của nàng bao bọc lại, rất nhanh liền không nhìn thấy thân ảnh của nàng nữa.

Mà lúc này, Trần Phong đã về đến nhà, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, sự kiện nguyên chủ nhân bị giết, hiện tại Trần Phong nguyên bản cũng không có thời gian để tính toán, nhưng mà đến khi Vương Việt xuất hiện vào ngày hôm nay, Trần Phong liền biết, mâu thuẫn giữa hai người, đã không thể hóa giải! Nếu đã như thế, thì cũng không cần phải hóa giải! Tới trào phúng sao? Quá ngây thơ.

Lúc nãy thực sự là Trần Phong cũng đã có dự định xử lý Vương Việt, nhưng mà hắn cảm giác được ở trên không trung có một tia nguy cơ như có như không rất nguy hiểm, cho nên cuối cùng vẫn không có ra tay. Không hổ là thế gia đệ tử, ở trên không trung ngoài ngàn mét kia, lại có thể có một người đang âm thầm bảo vệ Vương Việt! Về phần nguyên nhân tại sao hắn có thể cảm giác được, thì rất là đơn giản —— bởi vì hiện tại là đang là mùa hè nóng bức a!

Mặt trời có thể đem người đi đường nướng chín a! Bầu trời trong trẻo không có mây a! Vậy mà hết lần này tới lần khác ở phía trên bầu trời của dãy trọ lại có một đám mây trắng xoá như vậy, hắn làm sao lại có thể không nhìn thấy? Lại thêm vào một cảm giác nguy cơ như có như không truyền đến từ bầu trời nữa, Trần Phong còn không biết thì mới là có quỷ. Tuy nhiên hắn lại không biết vì cái gì mà người bảo vệ Vương Việt lại khắc nghiệt như vậy, hắn đánh cho Vương Việt ra bã mà người này vẫn không xuất hiện.

"Vẫn là do mình quá yếu." Trần Phong trầm ngâm một lát, xem ra trong khoảng thời gian này, hắn phải chú ý một chút hành vi của mình, tốt nhất là không nên hành động ở nơi nhiều người hoặc là có camera giám sát, không cho đối phương cơ hội để thừa dịp ám hại. Không có bối cảnh, hắn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Tuy nhiên Trần Phong cũng không có lo lắng quá lớn, ở kiếp trước hắn khổ cực đến loại trình độ đó cũng có thể sống đến hai mươi tuổi, kiếp này mới có như vậy thì có gì mà phải sợ?

Lo lắng có người ám sát sao? Cái này tính là cái gì a! Ngươi có biết ở ngay trong nhà bị máy hút bụi truy sát sẽ có cảm giác như thế nào sao? Ngươi biết đang tắm trong bồn tắm suýt bị chết sặc là cảm giác như thế nào sao? Ngươi có biết đi ra ngoài kém chút nữa bị cứt chim nện chết là như thế nào sao, ở chỗ ngoặt lúc nào cũng có thể xuất hiện một chiếc xe vận tải, nắp giếng dưới chân cống thoát nước đột nhiên biến mất là cảm giác gì hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.