Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 91: C91: Không thể giấu được




"Cô bé" trẻ tuổi nhìn túi nhựa trên tay, ước tính thời gian, nếu giải quyết xong mọi việc trong 20 phút thì tôm hùm đất về đến nhà vẫn còn nóng, không cần phải tìm cách giữ ấm.

Nếu không phải vì một trong hai cảnh sát kia có thể là người một nhà, sau khi bỏ chạy có thể sẽ gây thêm rắc rối, thì cô nhóc đã bỏ chạy từ lâu.

À đúng rồi, cô nhóc còn muốn mua thêm một cốc trà sữa nữa, đặt trước đi, sau khi xử lý hai tên cảnh sát phiền phức kia xong rồi đến cửa hàng lấy.

Cô nhóc vừa đặt hàng trên điện thoại xong thì hai bóng người đuổi theo cô nhóc không bỏ đã đến.

Con đường này vắng người qua lại, lại còn là đêm hôm khuya khoắt, có một cô bé mặc đồng phục học sinh chạy đến đây, khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng.

Nhưng không phải hai cảnh sát phía sau kia đuổi theo để đưa cô nhóc về nhà hay lo lắng cho sự an toàn của cô nhóc, mà là vì "học sinh cấp 3" trông rất nhỏ tuổi và vô hại này vừa dính vào một vụ án giết người.

Vừa rồi, một vị khách ở tiệm tôm hùm đất cách đó không xa đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tướng chết cực kỳ bi thảm, thời gian này vừa lúc là thời điểm cửa hàng đông khách nhất, không ít khách hàng bị hoảng sợ.

Sau khi nhận được cuộc gọi, cảnh sát lập tức đến khám nghiệm hiện trường, kiểm tra camera giám sát nhiều lần nhưng không phát hiện vấn đề gì.

Vì vậy cảnh sát nghi ngờ hắn bị đầu độc, hoặc là bị đầu độc từ trước, thi thể của hắn được mang về, những đồ vật hắn dùng đều bị lấy đi để lấy chứng cứ, đó là tất cả những gì người bình thường có thể làm.

Nhưng cố tình người đến hiện trường lần này là Khấu Tử Thư có Mắt Âm Dương, cô nàng vừa bước vào tiệm tôm hùm đất đã rùng mình vì âm khí lạnh lẽo bên trong.

Chắc chắn trong tiệm tôm hùm đất này có thứ gì đó không sạch sẽ, trên thi thể kia có quỷ khí vờn quanh, linh hồn của người đã khuất cũng không thấy đâu nữa, oan hồn chết oan uổng như thế này, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ quanh quẩn ở nơi mình đã chết, nhưng bây giờ lại đột nhiên biến mất thì chắc chắn có ẩn tình.

Vì thế cô nàng thử tìm kiếm quỷ đã tới đây, nhưng không ngờ cô nàng lại tìm thấy một "tiểu nữ quỷ" mặc đồng phục học sinh, "tiểu quỷ" kia thoạt nhìn rất hưởng thụ cuộc sống, mua một cân tôm tỏi băm, một cân tôm cay tê.

Khấu Tử Thư lặng lẽ hỏi ông chủ tiểu nữ quỷ kia đến đây lúc nào, thời gian cô nhóc ở đây trùng hợp với thời điểm người chết bị hại, cho dù cô nhóc không phải là nghi phạm, vậy có lẽ cũng sẽ biết được vài thứ.

Thế là Khấu Tử Thư đuổi theo.

Về việc tại sao Phó Du Thư lại đi cùng cô nàng... Còn không phải là vì cảnh sát Khấu không thể hoàn toàn lừa dối cấp trên của mình sao, lúc đó cô nàng không chỉ bị cấp trên nhà mình đoán được một nửa mọi chuyện, trong một lần nọ còn bị bắt quả tang tại trận khi đang đấu trí đấu dũng với quỷ, cuối cùng phải khai ra sạch sẽ!

Nhưng cảnh sát tiểu Khấu rất nghĩa khí, đến bây giờ vẫn ngậm chặt miệng không khai ra hai người đã bày mưu tính kế cho cô nàng là Mộc Chiêu và Phó Du Thường.

Mặc dù Phó Du Thư không lộ ra trước mặt cấp dưới nhưng thật ra cô ấy phải mất một thời gian rất lâu mới hoàn toàn tiếp nhận chuyện này, cô ấy đã từng, là một người theo chủ nghĩa vô thần chân chính! Thấy cấp dưới của mình đấm đá với không khí, cô ấy không lập tức đưa cấp dưới của mình đến bác sĩ tâm lý để khám bệnh, mà là bán tín bán nghi xem xét Khấu Tử Thư có nói dối hay không, từ đó có thể nhìn ra cô ấy thiên vị Khấu Tử Thư!

Và kể từ khi biết được bí mật nhỏ của cấp dưới, biết rằng cuộc sống hàng ngày của cô nàng sẽ tràn ngập rất nhiều nguy hiểm khó lường, Phó Du Thư càng lo lắng hơn cho sự an toàn của cô nàng.

Sau khi xem đi xem lại video giám sát, mặt Khấu Tử Thư biến sắc, vẻ mặt muốn lén chạy đi hoàn toàn không thoát khỏi con mắt của Phó Du Thư, hỏi xong mới biết chuyện này còn có ẩn tình khác, thế là cùng Khấu Tử Thư đuổi theo.

Nữ quỷ ở phía trước dẫn bọn họ đến một con đường hẻo lánh đột nhiên dừng lại.

Trong lòng Khấu Tử Thư căng thẳng, cô nàng cầm trong tay vũ khí Mộc Chiêu cho, sẵn sàng đón quân địch, dù sao trên thế giới này có rất nhiều quỷ không muốn tuân theo trật tự, cũng có vài con quỷ sẽ vô cớ tấn công người khác.

"Hai vị đi theo tiểu nữ lâu như vậy, sao bây giờ người ta dừng lại, hai người lại ngơ ngác đứng đó? Không bằng tiến lên nói chuyện?" Con quỷ trước mặt mời bọn họ.

Tiểu nữ?

Nhìn nữ quỷ rõ ràng mặc đồng phục học sinh, miệng lại đầy vẻ nho nhã, Khấu Tử Thư nghĩ nghĩ, quả quyết xếp loại nữ quỷ này khi chết trông có vẻ còn trẻ vào hàng ngũ những cô học sinh "được yêu thích".

Để đối phó với loại nữ quỷ có phần "bướng bỉnh" này, trong tình huống bình thường không thể làm trái ý được, phải vuốt lông xoa dịu mới có hiệu quả.

"Khụ khụ, quấy rầy cô nương, cô nương đừng trách." Khấu Tử Thư vừa mở miệng, đừng nói Phó Du Thư, ngay cả quỷ đối diện cũng ngẩn ra.

"Phụt..." Nữ quỷ cười ha ha, "Được rồi, được rồi, cô dùng giọng điệu bình thường nói là được, không cần phải bắt chước tôi, cũng không cần phải đứng xa như vậy, cô tiến lên đây nói chuyện, người bên cạnh cô đứng đó đừng nhúc nhích, tôi có bóng ma tâm lý với mặt của cô ấy."

Phó Du Thư bị đối xử khác biệt cau mày, ngăn cản cấp dưới đang ngoan ngoãn tiến lên, nói: "Chúng tôi đứng đây cũng có thể nghe rõ được, thoạt nhìn các hạ không giống người bình thường? Vậy chúng tôi nói chuyện chắc cô cũng nghe được."

"Hừ, quả thật có thể nghe rõ, có gì muốn nói thì mau nói, tôi cho các cô 20 phút, tôi còn đang vội, tôm sắp nguội rồi." Nữ quỷ hừ nhẹ một tiếng, hai người kia đều biết thân phận của mình, thế này thì dễ làm, nói chuyện cũng không cần tìm cách che giấu... Vừa rồi bản thân đã muốn nói, cái người bên kia... Sao lại cảm thấy giống sát thần họ Phó thế này?! Sẽ không có quan hệ người thân gì đó chứ? Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn lùi lại!

"Vừa rồi ở tiệm tôm nơi cô mua tôm xảy ra án mạng, trông không giống chuyện người bình thường gây ra, cô có thấy ai sát hại hắn không?" Đây là lần đầu tiên Phó Du Thư đối mặt với lệ quỷ theo một nghĩa nào đó, nhưng cô ấy không sợ hãi chút nào, không thẹn với danh hiệu "Quỷ Kiến Sầu".

"Hắn đã tạo nghiệt quá nhiều, trên người hắn cõng rất nhiều mạng người, nhiều quỷ muốn giết hắn đến tê cả da đầu, ai biết hắn bị tên nào báo thù thành công, các cô cứ việc giao chuyện này đến bộ phận đặc biệt là được."

Nữ quỷ xua tay, hiển nhiên cô nhóc không muốn bị liên lụy vào rắc rối này.

"Chờ một chút!" Phó Du Thư gọi nữ quỷ.

"Lại có chuyện gì?" Nữ quỷ bất đắc dĩ quay đầu lại, cảnh sát nhân gian này thật là phiền phức.

"... Bạn, bạn nhỏ, nói thật là manh mối này thật sự rất quan trọng với bọn chị, nếu không giải thích rõ ràng, em sẽ bị nghi ngờ..." Khấu Tử Thư luôn cảm thấy đối phương hẳn là biết cái gì đó, cho nên hy vọng có thể dùng chân tình làm đối phương cảm động, dùng đạo lý thuyết phục đối phương, để đối phương nói hết những gì đối phương biết.

"Ha ha ha!" Đột nhiên một tiếng cười lớn phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

"Ha ha ha! Bạn nhỏ, ha ha ha... Liễu Thất Ngọc, cô không cần mặt mũi sao? Già đầu rồi mà còn giả bộ nai tơ!" Ô Hạm Tầm nhìn Liễu Thất Ngọc biến thành bộ dáng 15 16 tuổi, còn mặc đồng phục học sinh cấp 3, cười suýt ngất.

Đó, đó là Liễu tiểu thư sao? Tại sao cô ấy lại thay đổi nhiều đến vậy? Cải lão hoàn đồng? Mộc Chiêu sửng sốt, bộ dáng nguyên bản của đối phương là hơn 20 tuổi, thoạt nhìn mang theo không ít hơi thở ngự tỷ thành thục vũ mị, bây giờ trông cô ấy không khác nào một cô nhóc học cấp 3? Nhiều nhất trông cô ấy giống một cô học sinh trưởng thành hơn chút.

Còn Liễu Thất Ngọc thì không hề thấy nhục mà còn tự hào, cô ấy thẳng lưng kiêu hãnh trước lời chế nhạo từ xa của Ô Hạm Tầm: "Bạn gái tôi thích như thế này, không còn cách nào khác, chỉ có thể chiều chuộng thôi!"

Chỉ cần A Ngu có thể vui vẻ rồi cho cô ấy vào nhà, cô ấy biến nhỏ lại nữa cũng không sao! Chỉ là A Ngu nói nếu cô ấy biến nhỏ hơn một chút nữa thì em ấy sẽ muốn đến đồn cảnh sát tự thú, cho nên đã từ bỏ ý định đó.

"Ha ha ha ha... Chỉ sợ bộ dáng thật sự của Liễu Thất Ngọc là như thế này, chẳng qua sau khi cô ta biến thành quỷ đã đặc biệt điều chỉnh ngoại hình của mình." Ô Hạm Tầm giải thích cho Mộc Chiêu: "Sợ vợ như vậy thật đáng sợ, chết cười... Ủa? Sao tên cảnh sát kia cứ nhìn chằm chằm về phía chúng ta? Nhìn nữa là tính phí đó!"

Ô Hạm Tầm chưa kịp nói xong đã bị đánh nhẹ vào đầu một cái.

Tại sao lại nhìn chằm chằm, còn không phải là vì em gái và em dâu xuất hiện ở một nơi không nên xuất hiện này sao?

Vốn dĩ các nàng không có ý định lộ diện, muốn bí mật quan sát và giải quyết chuyện này nhưng đã bị giọng nói vang dội của Ô Hạm Tầm kéo ra, một lưới bắt hết.

Nhìn ánh mắt uy hiếp của Phó Du Thư, Mộc Chiêu đang định vờ như một người qua đường vô tội đi qua nhưng Liễu Thất Ngọc sợ đến mức hét lên, đổi giọng: "Vl! Phó Du Thường, cô tránh xa tôi ra! Đừng đến gần tôi! Tôi và cô không thù không oán, cô muốn cái mạng già của tôi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.