Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 89: C89: Lành dữ




"Shh..." Tiền Hựu Ngư rùng cả mình, "Chẳng lẽ so với những kịch bản bình thường mà mình viết này, Phó học tỷ thích... Kịch bản kích thích hơn nữa, mẹ... Con hả?"

Chuyện này, chuyện này... Thật ra không phải là không thể! Chúng ta cũng có thể đi hệ dưỡng thành! Người họ Tiền nào đó cũng rất am hiểu những kịch bản cấm kỵ!

"Cài gì mà mẹ con! Tiền Hựu Ngư, trong đầu cậu đang suy nghĩ những thứ bẩn thỉu gì vậy hả! Sẽ không thật sự dùng nước thải màu vàng để nuôi cá đó chứ! Mau nghiêng đầu vỗ vỗ để đổ nước ra đi!" Nghe những lời khác không rõ nhưng Mộc Chiêu lại nghe rõ hai chữ "mẹ con" cuối cùng một cách kỳ lạ, thế là khiển trách người kia qua điện thoại.

"... Khụ khụ, cũng đúng. Học tỷ của chúng ta có vẻ là một người khá chính trực nên có lẽ chị ấy sẽ không thích kịch bản này... Ừm, vậy mình nghĩ có hai khả năng. Một... Phó học tỷ thật sự bình tĩnh và lòng không loạn, vậy nhiệm vụ của cậu vừa nặng mà đường còn xa nữa! Nhưng cậu tin mình đi, nếu một khi người như vậy nếm được chút thịt, vậy về sau chị ấy tuyệt đối là hàng đêm sênh ca, mình sợ tiểu Mộc cậu sẽ chịu không nổi..." Tiền Hựu Ngư như đang biểu lộ cảm xúc, thật sự, đến lúc đó sợ là một đoạn thời gian rất dài cũng không thể tìm bạn thân đi mua sắm được.

"Về phần khả năng khác, cậu nói xem, có khi nào thật ra Phó học tỷ rất trong sáng, không hiểu cũng không biết nên làm gì? Cậu có hiểu ý của mình không?" Tiền Hựu Ngư tận lực ám chỉ.

"Hả? A..." Suy nghĩ của Mộc Chiêu rơi vào trạng thái trì trệ trong chốc lát, có lẽ nàng thật sự không nghĩ tới điều này.

Hóa ra học tỷ trong sáng đến vậy sao?

Trong sáng mặc cho nàng muốn làm gì thì làm ở trên giường, nghĩ đến cảnh đó, chuyện này cũng quá, quá hắc hắc hắc...

Vẻ mặt Mộc Chiêu dần dần biến thành nụ cười thô bỉ, thậm chí còn vô tình cười lớn ra tiếng.

"Khụ khụ, kiềm chế, kiềm chế! Xem cậu đắc ý như thế nào kìa? Mình chỉ đoán thôi, coi chừng Phó học tỷ chỉ là chịu đựng mà thôi, lần sau cậu lại đi khiêu khích, Phó học tỷ sẽ ăn cậu không chừa miếng xương nào!" Sau khi nghe thấy tiếng cười thô bỉ kia, Tiền Hựu Ngư ghét bỏ đưa điện thoại ra xa tai mình, hơn nữa, cho dù là khả năng sau, cô nàng lo lắng cuối cùng người bị "phản công" cũng là Mộc Chiêu.

"Không chừa miếng xương nào? Hắc hắc... Cũng được cũng được!" Thậm chí Mộc Chiêu còn rất mong chờ, nàng xoa xoa mũi, may mà lần này không chảy máu mũi khiến cho bản thân bị mất mặt.

"Shh..." Tiền Hựu Ngư giơ điện thoại ra trước mặt, nhìn họ tên được hiển thị trên đó, không sai mà, đúng là Mộc Chiêu! Mới có bao lâu không gặp, sao tiểu Mộc ngây thơ của cô nàng lại trở nên như thế này rồi?! Hay là Mộc Chiêu luôn như vậy nhưng bản thân chưa từng nhìn thấu cậu ấy?

Không thể nào! Nghĩ đến đây, Tiền Hựu Ngư lắc đầu, bọn họ cũng là bạn thân mười mấy năm, làm sao bản thân có thể không nhìn thấu từng cọng gân từ đầu đến đuôi của đầu gỗ này? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Tiền Hựu Ngư sẽ không bao giờ thừa nhận hay tin rằng Mộc Chiêu có thể diễn trước mặt mình, cho nên cô nàng xem nhẹ vấn đề này như một lẽ đương nhiên.

"Dù sao... Cậu có thể thử thêm xem sao, thử thêm cũng không mất mát gì... Người xưa nói rất đúng, đi đường nhiều sẽ luôn có một con đường là đúng." Tiền Hựu Ngư xúi giục Mộc Chiêu thử nhiều hơn.

Mộc Chiêu suy nghĩ một chút, gãi rách da đầu cũng không nhớ câu nói này là người xưa nào nói.

"Ngư Ngư, đây thật sự là lời người xưa nói sao?"

"Hây dà, quan tâm có phải hay không làm gì, đó không phải là trọng điểm! Trọng điểm là cậu phải thử nhiều hơn, thử nhiều hơn nữa, biết không?"

"Ò ò..."

"Hai ngày nữa mình sẽ đi tìm cậu, mang cho cậu một số hàng mình trữ, đảm bảo cậu sẽ được lợi không ít!"

Dưới lầu, Ô Hạm Tầm bị chế phục chỉ bằng một chiêu, hai chân trước khoanh lại buộc với nhau, bị treo lơ lửng trên không với vẻ mặt không tình nguyện, biến thành một "sợi mèo" dài.

Cho dù dưới tình huống như vậy, cô ấy vẫn không chịu thua Phó Du Thường mà còn nhe răng nhỏ không chút lực uy hiếp gì.

Phó Du Thường lật tạp chí tài chính, trong tay còn cầm một tách cà phê vừa pha.

"Họ Phó! Cô..."

"Cô mấy ngàn tuổi rồi, còn chưa tìm được người yêu sao?" Phó Du Thường đột nhiên cắt đứt lời nói của Ô Hạm Tầm.

"... Không, không! Làm sao vậy?!" Ô Hạm Tầm đột nhiên run cả người, cảm nhận được một cảm giác ớn lạnh chạy từ đỉnh đầu đến chóp đuôi.

"Nếu cô tìm được người yêu, hôm nay cô sẽ không nhảy nhót lung tung, cách làm việc nên trưởng thành hơn, vững vàng hơn trong hành động, cũng không thể để em ấy thấy mấy ngàn năm trôi qua, cô vẫn còn như một đứa con nít chưa lớn?" Phó Du Thường chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.

"Ai, ai là con nít chưa lớn?!" Ô Hạm Tầm ghét nhất khi nghe những lời như vậy, bốn chân múa múa trong không trung, cào cấu, cô ấy đột nhiên cảm thấy lời Phó Du Thường nói có chút không thích hợp, cụ thể là không thích hợp chỗ nào thì cô ấy không nói được.

"A Tầm đúng là có tính trẻ con, không sao, cũng rất đáng yêu!" Một đôi tay đột nhiên vươn ra từ phía sau ôm lấy Ô Hạm Tầm.

Ô Hạm Tầm lập tức không vùng vẫy và kêu la nữa, còn ngoan hơn cả túm lấy gáy.

Mộc Chiêu thay một bộ quần áo xù xù trắng tinh mặc ở nhà, trên mũ sau lưng có hai chiếc tai mèo nhọn.

"A Tầm trở về như thế nào vậy? Có muốn đòi tiền lương từ Tần Quảng Vương không?" Mộc Chiêu chạm chạm cái đầu nhỏ của Ô Hạm Tầm.

Ô Hạm Tầm ngồi xổm trên ghế sô pha thở dài: "Sao mà được, tôi có thể trốn thoát là tốt lắm rồi, tiền lương gì đó để lại cho Diêm Vương đi!"

"Yên tâm, học tỷ nói sẽ nghĩ biện pháp giúp cô lấy được tiền lương." Mộc Chiêu an ủi.

"Thật sao?" Ô Hạm Tầm nghi ngờ nhìn thoáng qua Phó Du Thường, như là không tin đối phương sẽ tốt bụng như vậy.

"Chờ đến khi tôi chết rồi đi gặp Diêm Vương, tôi nhất định sẽ giúp cô nói chuyện này với ông ta." Phó Du Thường đặt tạp chí xuống, bình tĩnh nói.

"... Tôi chỉ nghe nói Diêm Vương đi đòi nợ quỷ hồn chứ chưa từng nghe nói có quỷ hồn nào đỉnh đến mức vừa xuống Địa Phủ đã đi tìm Diêm Vương để đòi nợ. Nếu cô có thể làm được, cô sẽ được ghi vào lịch sử của Địa Phủ!" Ô Hạm Tầm bĩu môi.

Mộc Chiêu ngồi vào bên cạnh Phó Du Thường, chui vào lòng cô, nói: "Đến lúc đó em cũng sẽ đi tìm Tần Quảng Vương nói chuyện, học tỷ, đừng bỏ rơi em!"

Phó Du Thường không nói gì, chỉ đặt tách cà phê xuống, sau đó nắm lấy tay Mộc Chiêu.

"Vậy tôi sẽ dọn đường cho cô, nếu Tần Quảng Vương không nghe lời cô, tôi sẽ cắn ông ta hai cái, tiền lương coi như dùng để trả tiền thuốc!" Thái độ của Ô Hạm Tầm thay đổi, nhiệt tình vẫy đuôi, không hề ý thức được mình đang làm bóng đèn.

"Ha ha, vừa lúc! Như vậy chúng tôi không cần lo bị lạc đường!" Mộc Chiêu giơ ngón tay cái lên cho Ô Hạm Tầm.

"Meo ô meo ô!" Hòn Than đột nhiên kêu Ô Hạm Tầm hai tiếng, Ô Hạm Tầm nghe xong, bừng tỉnh nhớ ra vỗ đầu mình. "Thiếu chút nữa tôi đã quên chuyện chính!"

"Nhóc này gọi tôi tới, nói là bắt được La phu nhân rồi, sau đó hỏi thêm được nhiều tình báo phải không?"

"Đúng vậy." Phó Du Thường đơn giản tóm tắt tình báo mới có này.

Mộc Chiêu còn bổ sung thêm chuyện Quỷ Vương muốn giết Phó Du Thường, chuyện này quả thực là đang nhảy Disco trên dây thần kinh lý trí cuối cùng của nàng!

"Mẹ kiếp! Đây thật đúng là chuyện hắn có thể làm!" Ô Hạm Tầm thầm mắng một tiếng, tuy rằng cô ấy và Phó Du Thường trời sinh không hợp nhau nhưng vì Mộc Chiêu, cô ấy cũng hy vọng Phó Du Thường có thể sống khỏe mạnh, nhưng nếu Phó Du Thường chết, Mộc Chiêu sẽ rất đau khổ, mà bản thân mình sẽ không chịu nổi!

"Nhưng bây giờ biết hắn không vô địch nữa thì dễ rồi, tôi và con mèo này có thể cùng nhau lấy đi một cái mạng của Quỷ Vương!" Ô Hạm Tầm vỗ vỗ vai Hòn Than, lại vỗ vỗ ngực mình.

"Đừng miễn cưỡng." Khi có nguy hiểm thực sự, Phó Du Thường cũng giống như Ô Hạm Tầm, vì Mộc Chiêu, cô không thể để đối phương gặp nạn. "Phương pháp giết chết hắn không chỉ có một, cô không cần phải liều mạng."

"Cũng không xem như liều mạng, chỉ là khi không thật sự bị ép đến đường cùng, Quỷ Vương sẽ tương đối lơ là. Khi đó, nếu tôi và con mèo này thật sự dùng sức mạnh của Đào Ngột đánh hắn trở tay không kịp..." Giọng nói của Ô Hạm Tầm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng sợ đến mức không dám cử động.

"Không thể dùng sức mạnh nguy hiểm nha ~" Mộc Chiêu cười tủm tỉm nhéo nhéo tai mèo của Ô Hạm Tầm, cảm giác khi nhéo vào tai mèo mỏng rất dễ chịu.

Động tác của nàng rất nhẹ nhưng lại làm cho Ô Hạm Tầm nhớ đến một số hình ảnh khi còn nhỏ, khi đó, Đại Vu Chúc cũng như thế này, khi phát hiện mình muốn làm chuyện xấu sẽ nhẹ nhàng vuốt tai của mình hỏi mình vài câu, nếu phát hiện mình nói dối, tai của mình sẽ lập tức hiểu được cái gì gọi là sảng khoái mất hồn.

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi!" Ô Hạm Tầm liên tục đáp lại: "Trừ khi thật cần thiết, tôi sẽ không bao giờ liều mạng với Quỷ Vương!"

Có phải là ảo giác của cô ấy không? Vì sao... Cô ấy lại cảm thấy Mộc Chiêu càng ngày càng giống Đại Vu Chúc! Trong chớp mắt đó, cô ấy còn tưởng là Đại Vu Chúc! Là do gần đây cô ấy làm việc đến ngu người sao?

Lúc này Mộc Chiêu mới hài lòng gật đầu, buông tai Ô Hạm Tầm ra, sau đó vỗ vỗ đầu Hòn Than, lặp lại những lời tương tự.

"Meo ô?" Hòn Than nghiêng đầu, hiển nhiên đang bối rối không biết tại sao Mộc Chiêu lại không cho mình giúp.

"Meo ô ô!"

"Con mèo ngu ngốc này nói nó rất mạnh, vì sao không để nó giúp?" Ô Hạm Tầm hỗ trợ phiên dịch một câu.

"Hòn Than quả là một áo bông nhỏ tri kỷ!" Mộc Chiêu ôm lấy Hòn Than, xoa xoa hôn hôn, "Nhưng nếu THòn Than bị thương, mọi người cũng sẽ vô cùng vô cùng đau lòng!"

Ô Hạm Tầm: Ghen tị xé nát từng tế bào của tôi!

"Chiêu Chiêu nói đúng, cho dù hai người thật sự có thực lực giết chết Quỷ Vương một lần, chắc là cái giá phải trả cũng không nhỏ?" Phó Du Thường hỏi.

"Có, có chút..." Cho dù bọn họ lại hợp nhất thành một, tái hiện lại huyết mạch và sự tàn bạo của Đào Ngột, tất nhiên sẽ gặp rất nhiều bất lợi...

Có thể khiến kẻ mạnh miệng như Ô Hạm Tầm thừa nhận, cho thấy cái giá phải trả hẳn là không nhỏ, trong lòng Phó Du Thường hiểu rõ.

"Vốn tôi muốn dùng nó làm con át chủ bài cuối cùng của mình, nghĩ là nếu tôi đua một phen cuối cùng, chắc là tôi cũng có cơ hội giết chết Quỷ Vương..." Đó là cuối cùng của cuối cùng, có thể nói một lần buông tay đánh cược trong lúc tuyệt vọng.

Ô Hạm Tầm và Hòn Than có cơ hội rất lớn để lấy đi một cái mạng của Quỷ Vương, mặc dù không thể để bọn họ ra tay một cách tùy tiện nhưng đó cũng là một tin tốt về phương diện sức chiến đấu...

Từ từ, thật sự là tin tức tốt sao?

Ô Hạm Tầm, có thể giết chết Quỷ Vương... Đây thật sự là chuyện tốt sao?

Trong đầu Phó Du Thường chợt bắt được cái gì đó, trái tim đột nhiên chùng xuống, một phỏng đoán, mảnh ghép cuối cùng còn thiếu, nhưng... Tuyệt đối không phải là chuyện tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.