Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 85: C85: Đuổi giết




"Một tên trong hố xí một tên trong con mương hôi hám, đến lúc đó, hai người các cô sẽ là một cặp hoàn hảo, không ai xứng đôi hơn hai người."

"Khụ khụ..." Sức mạnh kẹp cổ họng cô ta đột nhiên buông lỏng, La phu nhân run rẩy cố gắng chống đỡ bản thân khỏi bị ngã, bị hù dọa cho sợ đến mức mất đi vẻ ngạo mạn thà chết chứ không chịu khuất phục vừa rồi, cả quỷ cũng trở nên im lặng không ít.

Cô ta có nghe được lời đồn nhưng không để bụng.

Người ở bên cạnh cô ta này, tuy kiếp trước là người Vương thượng ái mộ nhưng cũng là người mà hắn kiêng kị nhất, La phu nhân có chút hoài nghi không biết có phải đối phương đã "thức tỉnh" hay không, nhưng... Vương thượng muốn Mộc Chiêu "thức tỉnh" dưới sự kiểm soát của hắn, một khi đối phương ở ngoài tầm kiểm soát của hắn, lấy lại được sức mạnh mà đối phương từng có, vậy thì sẽ rất rắc rối.

Khi đó cô ta nghĩ, đây chính là Vương của cô ta, đường đường là một Quỷ Xanh, là Quỷ Vương thống trị một phương, thần tiên đều không thể làm gì được hắn, thế gian này còn có người có thể khiến hắn kiêng kị sợ hãi sao? Ban đầu cô ta chỉ coi đó là một trò đùa, nhưng...

Mộc Chiêu hừ một tiếng, thái độ thù địch dần dần biến mất, đây không thể trách mình hung dữ được, đều là do đối phương gây ra.

Nàng lấy điện thoại ra xem giờ, nếu học tỷ lái xe tới đây, có lẽ cũng sắp tới rồi?

"La phu nhân, những lời cô vừa nói đó..." Mộc Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy hỏi như vậy quá lãng phí thời gian, vì thế từ bỏ thẩm vấn chậm rãi, trực tiếp ấn tay lên đầu đối phương.

Mặc dù vẫn rất ghét bỏ linh hồn của cô ta đã ngâm trong cái ao hôi thối không biết bao nhiêu ngày, nhưng... Ài, dù sao cũng sắp không cần cái tay này nữa rồi, thêm một lần nữa cũng không sao.

La phu nhân đương nhiên vùng vẫy theo bản năng nhưng chưa kịp cầm cự được hai giây, đôi mắt của cô ta đã mất đi ánh sáng.

Mộc Chiêu buông tay xuống, nhìn trái nhìn phải như một tên trộm, chắc là tạm thời sẽ không có người tới, nếu không, bị người khác nhìn thấy mình ở đây lầm bầm lầu bầu một mình sẽ không tốt.

"Tôi hỏi cô, tên Quỷ Vương khốn kiếp đó có nói hắn sẽ ra tay với vợ tôi không?"

Mặt La phu nhân vô cảm, nói: "Có."

"Mẹ kiếp!" Mộc Chiêu hung hăng đứng dậy, mi mắt phải không ngừng giật giật.

"Hắn nói như thế nào? Nói cho tôi biết quá trình cụ thể xem!" Mộc Chiêu đi tới đi lui, nóng nảy hơn cả kiến bò trên chảo nóng.

"... Có một ngày, Vương thượng đột nhiên nổi giận, đi đến chỗ Chử Hâm tiểu thư giận dữ chửi bới, ta không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe thấy có vẻ Vương thượng sắp ra tay nên ta vào thuyết phục..."

"Sau đó ta nghe Vương thượng nói gì mà nàng ấy đã thành hôn, vì sao không nói sớm cho hắn biết, cho dù ta có kéo hắn, Chử Hâm tiểu thư cũng bị ăn một cái tát."

Mộc Chiêu dừng lại, sắc mặt khi nhìn La phu nhân càng thêm nguy hiểm: "Hắn chết chắc rồi!"

Trước khi xé nát hắn ra thành từng mảnh, nàng sẽ đánh cho mặt hắn thành đầu heo trước!

La phu nhân nói tiếp: "Bọn họ muốn giấu ta, lúc đó ta nghe không hiểu, sau này nghĩ lại, có lẽ là chuyện liên quan đến người phụ nữ mà Vương thượng nhớ mãi không quên, không ngờ cô ta đã lập gia đình rồi mà Vương thượng vẫn không cam lòng, thậm chí còn không muốn đợi đến kiếp sau... Khi những kế hoạch đó sắp được thực hiện, vừa lúc những tên trộm kia trộm bảo vật, Vương thượng đến thành phố H nên tạm thời hoãn lại, lần này sau khi trở về, có lẽ Vương thượng sẽ ra tay."

"Cmn, hắn dám?!" Mộc Chiêu lớn tiếng chửi thề, nàng sắp tức giận muốn nổ tung, đồng thời cũng rất lo lắng, nàng lo lắng không biết Quỷ Vương như rắn độc trốn trở về hang ổ của hắn sẽ dùng phương pháp gì tính kế các nàng vào lần tiếp theo.

Không, nàng phải tìm cách bóp chết mối nguy hiểm khi còn trong nôi!

Mộc Chiêu ôm đầu, tuy rằng nàng có chủ ý này nhưng làm sao thực hiện lại là một vấn đề khác, đối phương đã chạy về địa bàn của mình, cho dù có là mình cũng không chắc có thể tìm được, nên tiếp cận hắn, chơi chết hắn như thế nào đây?

À đúng rồi, Quỷ Vương còn có 8 thế thân, là 9 mạng! Còn rắc rối hơn nữa!

Đmm!

"Meo meo..." Hòn Than ở bên cạnh cọ cọ nàng, như muốn an ủi nàng.

"Hòn Than... Con nói xem, mẹ nên làm gì để có thể giết hắn nhanh chóng, toàn nhẫn và giải quyết hắn triệt để đây?" Mộc Chiêu xoa đầu mèo.

"Ngao ô ngao ô!" Giọng của Hòn Than thay đổi, kêu ra tiếng hung hăng.

"Ừm ừm, Hòn Than cũng nghĩ vậy phải không? Nhưng bây giờ không có cách nào, hoàn toàn không biết nên ra tay thế nào..."

Vuốt nhỏ của Hòn Than đào đào, tạo một cái hố nhỏ trên mặt đất.

"Meo!" Nó lại dùng móng vuốt vỗ xuống đất, như muốn ám chỉ điều gì đó, nhưng rõ ràng mạch não của Mộc Chiêu và Hòn Than không cùng một đường thẳng, hoàn toàn không hiểu mèo con có ý gì.

Mộc Chiêu nhìn điện thoại, đang phân vân không biết có nên gọi điện cho học tỷ mình, bảo cô chú ý đến an toàn của mình hay không, mặc dù quỷ quái không thể đến gần cô nhưng thế lực của Quỷ Vương đã mở rộng đến nội bộ của nhân loại, không biết tên khốn đó có thể làm những việc xấu xa gì!

Thấy Mộc Chiêu gọi điện thoại, Hòn Than dùng đuôi vỗ vỗ nàng, thấy nàng vẫn không phản ứng, thế là nằm xuống một bên, nhắm mắt liên lạc với cái tên đang cố gắng trốn thoát nào đó.

Tiếng nhắc nhở trong điện thoại cho thấy bên kia đang bận, chắc là học tỷ đang nói chuyện với người khác, vì thế Mộc Chiêu dự định lát nữa sẽ gọi lại sau, nàng di chuyển đến bên cạnh La phu nhân, nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của cô ta, vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Này, tôi hỏi cô một câu..."

"Nếu Quỷ Vương mất đi sức mạnh hiện tại, trở thành một con quỷ bình thường, bị chúng bạn xa lánh, chỉ có thể dựa vào cô, lúc đó cô sẽ làm thế nào?" Mặc dù vị La phu nhân này có vẻ vô phương cứu chữa, mặc dù bị Quỷ Vương đối xử như vậy nhưng cô ta vẫn có thể tự thôi miên bản thân, quỷ như thế này, ngay cả thần tiên tới cũng không cứu được.

Nhưng Mộc Chiêu luôn cảm thấy có thể trong xương cốt đối phương có thuộc tính S nào đó, hay là lúc đó mình... Khụ khụ, khi nhắc đến những chuyện này, phản ứng của La phu nhân có chút không thích hợp.

"Ta sẽ bảo vệ Vương thượng." Không có gì bất ngờ khi La phu nhân đưa ra câu trả lời như vậy.

"Chẳng lẽ cô không muốn nhốt hắn lại, để cho hắn chỉ thuộc về cô thôi sao? Để cho hắn lấy lòng cô, để cho hắn quan tâm đến cảm xúc của cô từng li từng tí? Làm cho hắn giống như cô bây giờ, trong mắt trong lòng chỉ có một mình cô?" Mộc Chiêu gật đầu, dùng lời nói xây dựng cho cô ta một... Giấc mơ ngọt ngào mà cô ta chưa bao giờ dám tưởng tượng.

"..." Sắc mặt La phu nhân dần dần căng thẳng, sau đó bắt đầu vùng vẫy, một lúc sau mới bắt đầu nói nhảm: "Ta không phải, ta không muốn... Ta chỉ muốn bảo vệ hắn, tất cả mọi người làm phản rồi, chỉ có ta là không, Vương thượng, Vương thượng phải ngoan ngoãn đeo vòng cổ, không được đi đâu cả..."

Khá lắm! Mộc Chiêu kinh ngạc đến mức suýt sặc nước miếng, nàng chỉ tùy tiện nói ra một câu như kế hoãn binh nhưng không ngờ La phu nhân lại thật sự nghĩ tới chuyện này.

"Khụ khụ... Nhưng cô biết điều này là không thể, bởi vì Quỷ Vương có tám con rối thế mạng, chỉ cần tám con rối này còn tồn tại, Quỷ Vương sẽ không bao giờ lâm vào cảnh khốn cùng." Mộc Chiêu nhẹ nhàng vỗ tay một cái, sắc mặt giãy giụa của La phu nhân chợt giật mình, sau đó càng thêm đờ đẫn hơn, như thể có ai đó đã mạnh mẽ đánh vỡ mộng đẹp của cô ta.

"Trừ phi toàn bộ con rối thế mạng của hắn đều bị phá hủy, như vậy mới có thể khiến hắn rơi vào tuyệt cảnh, lúc đó cô mới có cơ hội."

"Đúng, đúng, ngươi nói đúng, những con rối thế mạng còn lại phải bị phá hủy..." La phu nhân đáp lại từng câu từng chữ.

"Đúng vậy, phải phá hủy những con rối thế mạng đó, cô có nghe nói những con rối thế mạng đó đang ở đâu không?"

Nhưng khiến Mộc Chiêu thất vọng, La phu nhân lắc đầu, nói: "Ta không biết, ngoại trừ Vương thượng và Chử Hâm tiểu thư thì không ai biết."

Mộc Chiêu thất vọng thở dài, ngồi trở lại lề đường.

"Vậy thì tôi không giúp được gì cho cô rồi. Không ai có thể giết Quỷ Vương tám lần liên tiếp, phải không?"

"Không, không cần tám lần, con rối thế mạng của Vương thượng đã hao tổn mấy con rồi." Thân thể La phu nhân phát run không khống chế được, có lẽ vô ta vẫn còn chút bản năng không cho cô ta nói ra bí mật quan trọng nhất của Quỷ Vương.

"Hao tổn?" Mộc Chiêu đột nhiên trở nên hưng phấn hơn, "Con rối thế mạng của Quỷ Vương không thể chế tạo lại nữa sao?"

"Không thể, ta nghe nói vật liệu chủ yếu để làm con rối đã dùng hết, không thể chế tạo ra con rối mới."

Tốt quá! Mộc Chiêu vỗ đùi, đây là tình báo quan trọng!

"Vậy cô có biết Quỷ Vương đã hao tổn bao nhiêu con rối thế mạng rồi không?"

"Có lẽ là một nửa."

Ha, hành vi của Quỷ Vương phách lối khiến người ta khó chịu, hao tổn nhiều như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, nàng lập tức hỏi: "Cô nghe được tin tức này ở đâu? Có chính xác không?"

"Là mấy trăm năm trước, Quỷ Vương phương bắc tặng cho Vương thượng một vò rượu ngon, Vương thượng uống nhiều, say rượu vô tình để lộ ra." La phu nhân nói rõ ràng.

"Rượu vào lời ra..." Mộc Chiêu "chậc chậc" hai tiếng, rất đáng tin, áp lực bên phe ta cũng giảm bớt rất nhiều, "Hừm, nghe như... Quan hệ giữa cô và Chử Hâm cũng không tệ lắm?"

"Khá được, Chử Hâm tiểu thư rất ít xuất hiện. Lúc đầu là vì muốn lấy lòng cháu ruột của Vương thượng nên mới cố gắng tìm cô ấy lôi kéo làm quen..."

La phu nhân còn chưa nói xong, Mộc Chiêu đột nhiên hoảng sợ đứng dậy, hét lớn mệnh lệnh hướng bầu trời xa xa: "Ngăn bọn hắn lại! Đâm lệch xe bọn hắn!"

"Ưm!" La phu nhân đột nhiên ôm đầu rên rỉ, Mộc Chiêu cưỡng ép cắt đứt thuật pháp, hiển nhiên lần này nàng không kịp kết thúc nhẹ nhàng như Quỷ La Sát.

"Rầm!" Xa xa, hai chiếc ô tô màu đen lần lượt đâm vào hai thân cây, phát ra một tiếng động rất lớn.

"Chíp, chíp, chíp!" Vài con chim sẻ bay ra từ kính ô tô bị vỡ, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe phía trước.

Sau khi Phó Du Thường nhìn thấy tình cảnh bi thảm của hai chiếc ô tô qua gương chiếu hậu, cô đang định liên lạc với chị gái nhà mình đến giải quyết sự việc thì đột nhiên có một bóng đen bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến cô vô thức đạp phanh gấp, lốp xe cọ xát mặt đất như đang gào thét, miễn cưỡng dừng lại trước bóng người lưng còng phía trước.

Phía trước là một bà cụ trông rất già, làn da khô cằn, gầy đến đáng sợ, như chỉ còn một lớp da bám trên xương, đôi mắt bà ta lồi ra quá mức, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, vô cùng quỷ dị tà khí.

Có lẽ là có tên nào đó cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga muốn diệt trừ mình, Phó Du Thường cũng không lạ gì, hai chiếc xe vừa rồi có thể là kẻ thù của Phó gia phái đến, nhưng hiển nhiên bà cụ này không phải.

Dù biết trước sẽ có ngày như vậy nhưng cô không hy vọng chuyện này xảy ra khi đang trên đường đón Chiêu Chiêu về nhà, không có lý do nào khác, chỉ là quá lãng phí thời gian.

Một vật nhỏ màu đen từ phía sau ghế bò lên, lặng lẽ đáp xuống vai cô, cái đuôi sắc nhọn giơ cao nhắm vào chiếc cổ trắng nõn và yếu ớt của cô.

Hai người nhìn nhau qua cửa kính, bà cụ nhếch khóe miệng, như thể lấy tính mạng của mục tiêu dễ như trở bàn tay.

Nhưng làm sao bà ta có thể ngờ rằng mục tiêu được đánh giá là người bình thường lại chỉ cần nắm lấy con bọ cạp trên vai mà không thèm nhìn rồi dùng sức bóp thật mạnh, bảo bối nhỏ của mình lập tức biến thành một nắm tro.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.