"Sao ngươi có thể lẻn đi trong lúc ta đi vắng? Ngươi có biết ta đã tìm ngươi bao nhiêu năm không?"
"Ngươi... Làm bổn vương thương tâm quá!"
"Hiện tại trở về! Trở về rồi bổn vương sẽ bỏ qua chuyện cũ! Bằng không... Bổn vương sẽ làm cho toàn bộ thành phố H máu chảy thành sông! Vì sự tùy hứng của ngươi, người bình thường ở thành H sẽ phải trả giá đại giới!"
...
Trong đầu Mộc Chiêu không ngừng vang lên những lời nói vô lý, đầu nàng đau nhức, choáng váng, trong bụng dâng lên một cảm giác buồn nôn.
"Đi cmm! Cmn, ai muốn đi chứ! Ngươi là ai! Mẹ kiếp, ta không chỉ làm ngươi thương tâm mà còn muốn đâm nát trái tim ngươi!" Mộc Chiêu đau đớn táo bạo tức giận mắng chửi chủ nhân của giọng nói kia, thuyền giấy trước mộ đột nhiên ngừng cháy, như thể có ai đó đã cưỡng ép mở đường liên lạc giữa hai cõi âm dương.
Sự việc xảy ra đột ngột, Mộc Chiêu vốn vẫn còn là gà mờ, nhất thời không thể tìm được cách cắt đứt liên lạc với âm phủ, mà kẻ ở đầu bên kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Mộc Chiêu cảm nhận được mùi máu tanh trong cổ họng, cứ như vậy, trực tiếp làm cho người nào đó yêu vợ như mạng nóng nảy, trong tình huống này, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, trực tiếp lấy nửa chiếc thuyền giấy nhỏ còn đang cháy ra ngoài.
Ngọn lửa kia thật thần kỳ, không hề khiến làn da cô bị phỏng, nhưng tiếng Mộc Chiêu thấp giọng kêu rên lại khiến trái tim Phó Du Thường siết đau.
Khi đang gấp gáp, người ta thường có xu hướng làm ra những chuyện không lý trí, đối với Phó Du Thường mà nói, khi cô không lý trí, không cẩn thận sẽ có thể gây ra tai nạn cho một bên nào đó.
Ví dụ như Địa Phủ xui xẻo hôm nay.
Thuyền nhỏ của Mộc Chiêu rơi vào tay một quỷ sai, hắn nhẹ nhàng giấu nó đi, sau đó trốn vào một nơi không có quỷ đi qua để liên lạc với chủ nhân thực sự của mình.
Nguyên nhân chính là vì mất đi thân thể của Mộc Chiêu, mà Quỷ Vương đang nhấc lên một màn gió tanh mưa máu ở nơi đóng quân của mình, dừng động tác trong tay, sau khi nghe xong báo cáo, hắn thoáng bình tĩnh lại, sau đó bảo mọi người cút hết đi.
Tất cả yêu ma quỷ quái ở lại canh giữ nơi đóng quân đều bị Quỷ Vương xử phạt, bao gồm cả Chử Hâm, nàng ấy bị xử phạt nặng nhất, không ai dám mở miệng cầu tình, Quỷ Vương sẽ không làm nàng ấy chết nhưng những thuộc hạ khác thì không may mắn như vậy, cơn giận còn sót lại của Quỷ Vương nhẹ thì khiến chúng nó bị trọng thương, nặng thì ngay cả một hạt bụi cũng không để lại.
May mà liên lạc từ Địa Phủ đã chuyển hướng sự chú ý của Quỷ Vương, đã cứu bọn chúng, nếu không, quỷ ở đây muốn đứng ra ngoài chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
"Làm tốt lắm." Quỷ Vương cuối cùng cũng nghe được tin tức tốt nhất trong khoảng thời gian này.
Gián điệp của Quỷ Vương ở Địa Phủ tranh công xin thưởng với hắn, cho rằng lần này bản thân sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, không biết bản thân sắp gặp đại họa, nếu có cơ hội nhận thưởng, chỉ sợ cũng không có thời gian để tiêu xài.
"Ầm ầm..."
Bàn làm việc của Tần Quảng Vương rung chuyển, cây bút trên đó lăn xuống đất.
"Xảy ra chuyện gì?" Động tĩnh không tầm thường khiến Tần Quảng Vương cảm thấy căng thẳng.
"Chuyện lớn rồi!" Quỷ sai đến báo cáo tình hình không nói được một câu hoàn chỉnh, "Chuyện, chuyện lớn rồi! Cầu Nại Hà, cầu Nại Hà..."
"Cầu Nại Hà xảy ra chuyện gì? Ngươi có thể nói trôi chảy hơn được không! Vội vàng hấp tấp ra thể thống gì? Không thể nào là cầu Nại Hà nổ được!"
"Nổ, nổ, cầu Nại Hà..."
Tần Quảng Vương trợn tròn mắt, trong lòng lạnh một nửa, thật sự bị cái miệng quạ của mình nói trúng rồi? Cầu Nại Hà nổ rồi?!
"Là bên cạnh cầu Nại Hà! Một quỷ sai bị nổ tung! Oan hồn trong Hoàng Tuyền cũng bị tai vạ!"
Động tĩnh kia không khác gì dùng thuốc nổ bắt cá! Ngay cả nồi nấu canh của Mạnh bà cũng bị nứt, một cái đầu của oan hồn bị nổ bay thẳng vào nồi canh của Mạnh bà, nếu hôm nay Mạnh bà không đổi canh thì tất cả quỷ hồn xếp hàng ở phía sau để đầu thai sẽ phải uống nước gội đầu của người ta.
May mà nơi quỷ sai kia phát nổ không có quỷ xui xẻo nào khác ngoại trừ những oan hồn trong Hoàn Tuyền không thể đầu thai, nếu không, những quỷ hồn bình thường bị vạ lây chỉ sợ cũng vô pháp may mắn thoát nạn.
"Ngươi không thể nói xong trong một hơi sao?" Tần Quảng Vương thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải cầu Nại Hà bị nổ là được.
"Nhưng, nhưng có thể... Tốt nhất là ngài nên đi xem thử đi!"
Tần Quảng Vương không tin ngoài chuyện cầu Nại Hà bị nổ thì còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn, chờ đến khi đi đến thấy một "hồ chứa nước" lớn bỗng nhiên xuất hiện giữa Hoàng Tuyền, sắc mặt của ông ta đen rồi trắng, trắng rồi xanh...
Tần Quảng Vương trực tiếp lấy ra một cái ghế dựa đặt ở bên cạnh "hồ chứa nước", ông ta sẽ chờ xem tên nào phía trên sẽ đến xin lỗi!
"Quỷ sai bị nổ là ai? Kiểm tra cho cẩn thận, những thần tiên trên trời kia sẽ không ra tay vô cớ." Sắc mặt Tần Quảng Vương bất thiện, hy vọng Địa Phủ của bọn họ không mắc sai lầm gì.
Sau khi lấy lại ý thức của Mộc Chiêu thành công, Phó Du Thường trực tiếp trút hết cơn giận của mình bất kể bên kia có chuyện gì, náo loạn bên kia khá lớn, liên lạc giữa âm phủ và dương gian bị cắt đứt, cho nên cô cũng không biết bên Địa Phủ đã xảy ra chuyện gì.
Lại càng không biết hành động của mình đã khiến những quỷ hồn vô tội sợ hãi đến mức nào, còn có những quỷ hồn xui xẻo bên cạnh Hoàng Tuyền, vốn dĩ không thể đầu thai là đã xui xẻo, còn có một con bị ép uống canh Mạnh Bà.
"Quỷ Vương?" Toàn thân Mộc Chiêu đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng nàng cũng nhớ ra giọng nói đó là của ai: "Sao hắn có thể..."
Sao hắn chiếm "đường dây điện thoại" của mình được? Sadako thương hiệu Quỷ Vương à?
Hắn vẫn là một con gián không đánh chết được! Lại có mặt ở khắp mọi nơi, thật là kinh tởm! Kiếp trước nàng đã tạo nghiệt gì mới bị thứ này dây dưa vậy?!
"Đầu còn đau không?" Trong lòng Phó Du Thường vẫn còn sợ hãi, cô không biết đến tột cùng đối phương đã dùng thủ đoạn gì, cho đến khi mối nguy hiểm tiềm ẩn là Quỷ Vương được giải quyết hoàn toàn, cô sẽ không dám để Chiêu Chiêu thử lại.
Điều quan trọng nhất là Quỷ Vương Sở Diệm phải bị tiêu diệt càng sớm càng tốt! Sự cố này khiến Phó Du Thường có một loại cảm giác gấp gáp, xem ra phải tiến hành kế hoạch sớm hơn.
Mồ hôi lạnh trên trán bị lau đi từng chút một, Mộc Chiêu lắc đầu, cảm thấy không còn đau như trước nữa, chỉ là sau khi cưỡng ép thiết lập kênh liên lạc giữa hai cõi âm dương, lại bị thứ gì đó dây dưa, tiêu hao tinh lực quá lớn, dẫn tới nhìn qua có chút uể oải.
"Thứ chó má kia chỉ biết chơi đánh lén! Nếu có bản lĩnh thì tới đây một đấu một với bà, xem em có tìm một đám người đến vây đánh hắn hay không!" Mộc Chiêu bị Quỷ Vương đánh lén hai lần, suy nghĩ một chút nàng đều cảm thấy phát điên!
"Chờ sau khi bắt được hắn, chị sẽ để cho em trút giận." Phó Du Thường nhẹ nhàng hứa hẹn.
"Đến lúc đó em nhất định cho hắn biết sự lợi hại của em!" Mộc Chiêu hừ hừ.
"Chắc là cha mẹ em đã an ổn đi đầu thai rồi? May mà tên kia không xen vào lúc em đang nói chuyện với bọn họ, bằng không, nếu làm cho bọn họ đi đầu thai không thuận lợi, em sẽ lột da hắn!" Mộc Chiêu nghiến răng nghiến lợi, hung dữ như thú con nhe răng sữa.
Nói quá nóng nảy, đầu nàng vẫn có chút đau và chóng mặt.
Phó Du Thường giơ tay giúp nàng xoa xoa thái dương: "Có quỷ sai trông coi, bọn họ nhất định sẽ thuận lợi nắm tay đi đầu thai, nói không chừng kiếp sau bọn họ còn có thể gặp lại."
Chuyện các nàng nói về kiếp sau không tính nhưng đó đều là những ước muốn tốt đẹp của người đang sống.
Cha mẹ trên bia mộ đều đang mỉm cười, giống như cách làm người của bọn họ vậy, tuy sau khi chết chỉ trò chuyện với nhau được vài câu nhưng Mộc Chiêu vẫn cảm nhận được tình cảm của cha mẹ còn mãnh liệt hơn nhiều so với cha mẹ nuôi của nàng hơn 20 năm qua.
"Bọn họ đều là người tốt như vậy, kiếp sau... Nhất định sẽ gặp được người nhà đáng tin cậy hơn." Mộc Chiêu chắp hai tay cầu nguyện.
"Nhất định sẽ được." Phó Du Thường chậm rãi đỡ Mộc Chiêu đứng dậy.
Mộc Chiêu đứng dậy, cảm thấy đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng vẫn có năng lực suy nghĩ, nghĩ đến những lời cuối cùng mẹ ruột để lại, nàng cười toe toét nói với Phó Du Thường: "Học tỷ, hay là đêm nay chúng ta ở lại một đêm, thế nào? Mẹ em có nói cho em biết chìa khóa dự phòng của nhà ở đâu, nói cho em ngôi nhà này nữa nha! Bà ấy còn nói nếu chị bắt nạt em, sẽ để cho em về nhà ngoại ở!"
Trọng điểm là câu cuối cùng, Phó Du Thường sao có thể không hiểu Mộc Chiêu khoe khoang đến mức đuôi muốn vểnh lên tới trời chứ.
"Vậy..." Phó Du Thường nguyện ý để vợ mình muốn làm gì thì làm, cô trầm giọng nói.