Cha mẹ ruột của Mộc Chiêu tuy không giàu có nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc, sau khi kết hôn, hai vợ chồng có một khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, rất cưng chiều hòn ngọc quý duy nhất trên tay.
Đáng tiếc đứa bé kia lại mang trong mình dòng máu của Mộc gia, trời sinh đã giống với cha mẹ ruột của mình, tham lam hư vinh, ngang ngược làm bậy, dù có dạy dỗ thế nào cũng không thể thay đổi được bản tính.
Phó Du Thường không nói với Mộc Chiêu rằng cha mẹ nàng không may gặp tai nạn xe vì bọn họ ra ngoài vào một ngày mưa lớn để đi tìm đứa con gái nổi loạn bỏ nhà đi.
Mà con gái ruột Mộc gia lại vui vẻ nhận tiền bồi thường, vừa trở về đã phung phí toàn bộ số tiền mà cha mẹ nuôi cô ta đã đánh đổi bằng mạng sống của họ, cô ta cho rằng đây là "tiền mua mạng", quả thực là như vậy, nhưng cô ta lại không biết số tiền này không phải mua mạng của cha mẹ nuôi cô ta mà là mạng sống của chính cô ta.
Phó Du Thường dự định sau khi điều tra xong mới nói cho Mộc Chiêu biết, bây giờ chuyện gấp cần phải xử lý đã quá nhiều rồi, những chuyện không chắc chắn trước hết tạm thời từ từ rồi xử lý.
Được Phó Du Thường an ủi, tâm trạng chua xót của Mộc Chiêu dần dần tốt lên một ít.
"Em muốn đi thăm bọn họ." Đối với cha mẹ ruột mà nàng chưa từng gặp mặt, điều duy nhất mà Mộc Chiêu có thể làm có lẽ là đi quét dọn tảo mộ cho bọn họ, đốt thứ gì đó để nói cho bọn họ biết mình vẫn bình an, v.v, nếu bọn họ vẫn chưa đi đầu thai, có lẽ vẫn có thể nhận được đồ mình đốt xuống.
"Được, chờ chị xử lý những việc bị dồn lại trong thời gian qua rồi sẽ đưa em đi, bây giờ ăn trưa trước, nếu không đồ ăn sẽ nguội hết." Phó Du Thường đặt đôi đũa vào tay nàng.
Cơm trưa là dì Lưu làm, nghe tin Mộc Chiêu đã được cứu về, lập tức ném gia đình con cháu ở bên ngoài, chính mình trở về trước.
Trong lúc ăn trưa, Phó Du Thường lại nhận được thêm vài cuộc điện thoại liên quan đến công việc, thỉnh thoảng có vài người quen gọi điện cho cô để hỏi xem tin đồn vợ cô "sống lại" có phải là sự thật hay không, đối với những người này, Phó Du Thường cũng chẳng muốn tiếp.
Cho đến khi một số điện thoại khá đặc biệt gọi đến.
"Liễu tiểu thư?"
Giọng nói phía bên kia kích động đến mức sắp khóc.
"Tôi nghe Ô Hạm Tầm nói vợ cô sống lại? Không đúng, không đúng, phải nói là đã tìm được thân thể?" Người gọi đến là Liễu Thất Ngọc, là người bị đuổi khỏi nhà trước khi các nàng đi.
"Đúng vậy, chúng tôi..."
"Làm tốt lắm!"
Không biết vì sao, dường như đối phương còn hưng phấn hơn cả hai người trong cuộc là các nàng, ưu nhã thường ngày hoàn toàn bị phá vỡ không còn một mảnh.
"Cảm ơn, cảm ơn! Thật sự rất cảm ơn, các cô đã nói cho A Ngu chuyện này chưa?"
"... Nói rồi."
"Vậy tốt quá, cảm ơn rất nhiều, hẹn gặp lại!" Sau khi nói một loạt từ ngữ không thể hiểu được, Liễu Thất Ngọc cúp điện thoại, như thể đang vội vàng làm chuyện gì đó.
"..." Vô cớ nhận điện thoại, lại vô cớ bị cúp điện thoại, Phó Du Thường nhìn điện thoại.
"Liễu Thất Ngọc?" Mộc Chiêu ngậm cục thịt, hàm hồ hỏi.
"Ừ, nói rất nhiều thứ kỳ lạ." Phó Du Thường nghĩ đến phản ứng của Lam Ngu Cảnh khi mình gọi đến, cũng kỳ lạ, có lẽ giữa hai bên có liên quan gì đó?
"Ừm... Theo em nhớ là cô ấy đã bị Lam học tỷ đuổi ra khỏi nhà rồi mà?"
"Có lẽ cô ấy đã nghĩ ra cách để làm Lam Ngu Cảnh tha thứ cho cô ấy?" Có thể khiến cho một lão quỷ chững chạc đã sống hàng trăm năm hưng phấn mất đi sự đúng mực, Phó Du Thường chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.
Buổi chiều, Phó Du Thường làm thủ tục xuất viện cho Mộc Chiêu, vì hôm đó Mộc Chiêu không cẩn thận bị dụng vào nóc xe nên hai ngày nay Phó Du Thường đã theo dõi nàng rất kỹ, sợ Mộc Chiêu sẽ dùng cơ thể của mình va vào thứ gì đó cứng.
Hòn Than ở nhà đã hai ngày không thấy nàng, Mộc Chiêu vừa bước vào đã kêu meo meo tiến lên cọ cọ.
Mộc Chiêu ôm mèo nhảy lên sô pha, xoa tới xoa lui, đang xoa xoa thì phát hiện hình như nhà mình thiếu mất một con.
Ồ, hóa ra là thiếu mất một con mèo khác.
"Ô tiểu thư đâu? Sau khi về cô ấy không tới sao?"
"Cô ấy nói về xử lý một số việc, sẽ sớm quay lại." Lúc rời đi, sắc mặt Ô Hạm Tầm không tốt lắm, Phó Du Thường cũng không hỏi tại sao, nhưng cô ấy đặc biệt dặn dò Phó Du Thường để lại cho mình một cái cửa sổ, đừng đóng, không quay lại là không thể nào.
"Có thể nhớ quay về là được." Mộc Chiêu thấp giọng than thở với Hòn Than: "Hòn Than à, về sau hai người nhất định phải hòa thuận với nhau nha, có biết hay không?"
"Meo ô ~" Hòn Than lắc đầu tỏ vẻ từ chối.
"Mèo con nhà con, sao có thể không nghe lời chứ, mèo con không nghe lời phải bị phạt!"
Sau đó phòng khách diễn ra "Đại chiến giữa người và mèo", đáng tiếc lúc này Mộc Chiêu mất đi ưu thế linh thể, trong lúc nhất thời lâm vào thế bất lợi.
Chiếc ly đáng thương trên bàn bị vạ lây, Phó Du Thường đang định uống một ngụm nước đã nhanh chóng bắt lấy chiếc ly suýt rơi xuống đất.
"Chú ý an toàn." Phó Du Thường còn chưa dứt lời, Mộc Chiêu suýt chút nữa đã tiếp xúc thân mật với góc bàn, có lẽ là do thân thể và linh hồn chưa phối hợp tốt nên thỉnh thoảng tay chân nàng phản ứng chậm nửa nhịp.
May mà Phó Du Thường phản ứng nhanh, kéo nàng vào lòng mới không làm nàng quay lại bệnh viện ngay ngày đầu tiên xuất viện.
Phó Du Thường vừa chuẩn bị sừng sộ nói sự đến nguy hiểm nếu làm vậy cho vợ mình, ai biết phản ứng của Mộc Chiêu còn nhanh hơn cô, nhanh chóng hôn trộm cô như một chú mèo con, còn dùng đôi mắt to tròn ngây thơ vô tội nhìn cô.
Sau đó...
Sau đó Phó Du Thường xách Hòn Than tới, cô biết vật nhỏ này có thể hiểu được tiếng người, cho nên nói với nó một hồi.
Hòn Than trực tiếp bịt tai lại, đại khái ý muốn bày tỏ chính là: Mẹ đang nói cái gì vậy? Con chỉ là một chú mèo con thôi, mèo con nghe không hiểu!
Cho đến khi điện thoại của Phó Du Thường ở trên bàn rung lên, Hòn Than nhân cơ hội trốn thoát, cô nhìn thoáng qua tên người gọi trên điện thoại, sau đó trực tiếp cúp máy, chặn số.
Có người nóng nảy, nhưng không sao, cô không vội.
Thấy sự việc sắp bại lộ, cha mẹ Mộc gia có thể không hoảng hốt sao? Phó Du Thư điều tra ép sát từng bước, mỗi lần đặt câu hỏi đều khiến bọn họ sợ hãi, bọn họ có lý do hoài nghi Phó Du Thư đã biết hết mọi chuyện.
Cho nên bây giờ mẹ Mộc nóng đầu muốn đi tìm con gái nuôi, cầu xin nàng tha thứ, sau đó để Phó gia giải quyết êm xuôi chuyện này, bà ta tin dựa theo sự chiều chuộng của Phó Du Thường dành cho con gái nuôi, loại chuyện này nhất định có thể làm được!
Chỉ là cũng thật nực cười, bọn họ có liên quan đến vụ mưu sát con gái mình, cuối cùng còn cần con gái cứu kẻ muốn hại chết nàng, dùng chân nghĩ cũng cảm thấy thật quá đáng.
Tuy rằng quá đáng, nhưng đó cũng là một tia hy vọng của mẹ Mộc, cho đến ngày hôm sau, bị cảnh sát gọi đi lần hai, bà ta vẫn cố gắng gọi điện cho Mục Chiêu hoặc là Phó Du Thường.
Nhưng điện thoại của Mộc Chiêu đã bị hỏng trong vụ tai nạn, sau khi mua điện thoại và sim điện thoại mới, việc đầu tiên Phó Du Thường nhắc nàng làm chính là chặn số điện thoại của bọn họ.
"Lão Mộc... Chúng ta trốn đi, Phó Du Thư sẽ không tha cho chúng ta." Trên đường đến Cục cảnh sát, mẹ Mộc đã sắp không chịu nổi áp lực nữa, bà ta bắt đầu oán trách hành động ngày hôm đó của chồng mình. "Tất cả đều là do ông! Đang yên đang lành sao lại đi đồng ý với mấy người dó! Tốt xấu gì ông cũng đã nuôi Mộc Chiêu nhiều năm như vậy, nhẫn tâm để nó chết như vậy? Bây giờ thì hay rồi, gặp phải rắc rối, Phó gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"
Vốn dĩ muốn gả con gái nuôi cho hào môn, tuy gần đây công ty đang kinh doanh thua lỗ nhưng chỉ cần có thông gia thì bọn họ vẫn có thể sống một cuộc sống quanh vinh huy hoàng, không giống như bây giờ, bọn họ trở thành tội phạm, hoặc là bị bắt vào hoặc là trốn đi, bà ta đã lớn tuổi như vậy rồi, làm sao có thể tưởng tượng được quãng đời còn lại của mình sẽ như thế này!
"Im đi, tôi thấy lúc đó bà cũng không phản đối, bây giờ bà đổ hết cái sai lên đầu tôi?" Cha Mộc gầm nhẹ một tiếng, mẹ Mộc bị dọa không dám nói tiếp.
"Cảnh sát không có bằng chứng thì không thể kết tội chúng ta, bà đừng tự mình nói ra là được." Tuy cha Mộc nói như vậy nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi.
"Bọn họ sẽ không tới cứu chúng ta sao? Bọn họ không sợ chúng ta sẽ khai bọn họ ra sao?" Mẹ Mộc run rẩy nói nhỏ.
"Tôi thậm chí còn không biết bọn họ là ai." Cha Mộc đen mặt nói ra sự thật làm vợ khó có thể chấp nhận.
"Ông không biết bọn họ là ai mà còn hợp tác?!" Chờ đến khi mẹ Mộc tiêu hóa xong lời nói của chồng, bà ta liền muốn cào mặt chồng mình.
"Bà thì biết cái quái gì! Con đàn bà phá của nhà bà, ngoài việc mỗi ngày hoang phí thì biết cái gì! Bà có biết tình huống của công ty chúng ta đang như thế nào không? Mộc Chiêu nó làm Phó Du Thường thấy chúng ta sắp chết mà không cứu, không hợp tác với bọn họ thì chúng ta đã phá sản từ lâu rồi!" Cha Mộc tức đến đỏ mặt tía tai, vợ và con gái ruột của ông ta đều giỏi phá của, ông ta đau khổ chèo chống không thể bí quá hóa liều.
"Phá, phá sản? Nghiêm trọng đến vậy sao... Ông xã, ông mau nhìn phía trước đi! Là Phó Du Thường!"
Cách đó không xa chính là Cục cảnh sát, đứng trước cửa Cục cảnh sát là một người rất quen.
"Có phải Mộc Chiêu mềm lòng rồi hay không?"
"Nằm mơ, Phó Du Thường đến đây không có ý tốt, bà cẩn thận đừng để cô ta nhìn ra sơ hở." Cha Mộc càng thêm cẩn thận hơn, thấy Phó Du Thường đến, ông ta cũng không cảm thấy may mắn, nói Mộc Chiêu mềm lòng? Ông ta tin đối phương đến trả thù hơn.
Cho đến hôm nay, ông ta vẫn còn nhớ những lời đe dọa của đối phương trong tang lễ. "Du, Du Thường à..." Sau khi xuống xe, mẹ Mộc bước nhanh đến chỗ Phó Du Thường, nở một nụ cười lấy lòng, thậm chí còn muốn nắm tay cô, hoàn toàn quên mất mình đã hùng hổ dọa người như thế nào trong tang lễ.
Phó Du Thường lùi về phía sau một bước, tránh né sự lôi kéo của mẹ Mộc.
Lúc này Phó Du Thư "đúng lúc" đi ra, cô ấy "ngạc nhiên" nhìn Phó Du Thường, nói: "Sao em lại đến đây?"
"Em có chút lời muốn nói với mẹ vợ, có thể cho em chút thời gian được không?" Phó Du Thường hỏi chị gái nhà mình.
"Em đến lúc nào không đến, lại đến ngay lúc này, quên đi, cho em chút thời gian, đừng kéo dài quá lâu, Mộc tiên sinh đi với tôi trước đi." Phó Du Thư thấy mình đồng ý rồi mà em gái còn chưa đi, "nghi hoặc" hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Chị, ở đây có phòng khách nào trống không? Nói hai câu rồi sẽ đi ngay."
"Đây là Cục cảnh sát! Được rồi, được rồi, đến văn phòng của chị đi." Phó Du Thư như không còn cách nào với cô em gái duy nhất của mình, không thể không nhường ra địa bàn của mình, cô ấy nhờ một cảnh sát trẻ đưa Phó Du Thường và mẹ Mộc đến văn phòng của mình, còn cô ấy thì mang cha Mộc đến phòng thẩm vấn.
Mẹ Mộc không nghi ngờ gì, ngược lại là đi theo Phó Du Thường thận trọng hỏi: "Là Chiêu Chiêu bằng lòng gặp chúng tôi sao?"
Thái độ rũ mắt cụp mi như vậy, không còn chút đanh đá từng có nào.
Sau khi đóng cửa văn phòng lại, sắc mặt Phó Du Thường lạnh xuống có thể thấy bằng mắt thường.
Trong lòng mẹ Mộc run lên, bà ta cảm nhận được sắp có chuyện gì đó xảy ra.
"Mộc phu nhân, bà còn nhớ lời tôi nói với bà ở tang lễ không?" Lúc này, Phó Du Thường cũng lười gọi bà ta một câu mẹ vợ, "Tôi đã nói, đừng để tôi biết hai người có liên quan đến chuyện này."
Đôi chân của mẹ Mộc mềm nhũn, may mà đỡ cái bàn, nếu không bà ta sẽ trực tiếp ngã xuống đất.
"Chuyện, chuyện này sao có thể liên quan đến chúng tôi chứ? Chiêu Chiêu là con gái của tôi mà..."
"Mộc phu nhân, chẳng lẽ bà không tò mò sao?" Phó Du Thường đến gần bà ta, khí thế khiến người ta sợ hãi áp đến mẹ Mộc gần như nghẹt thở, bà ta chỉ nghe thấy đối phương nhẹ giọng nói bên tai mình: "Chiêu Chiêu vẫn còn sống, báo cáo xét nghiệm ADN cho thấy người chết có quan hệ huyết thống với các người, toàn bộ quá trình xét nghiệm cũng không có vấn đề gì, chẳng lẽ bà không tò mò người chết rốt cuộc là ai sao?"