Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 49: C49: Đánh vỡ




Bất cứ ai bị mang đi làm tế phẩm đều sẽ chết, sau đó trở thành quái vật trở lại vào ban đêm, không có ngoại lệ.

Thời gian của người dân bản địa sẽ được thiết lập lại nhưng những người ngoài cuộc như bọn họ thì không. Người chết thực sự đã chết, người đã chết oán hận quấn thân hóa thành lệ quỷ, đến đêm, họ trả thù những đồng bạn may mắn thoát nạn.

Không ai biết chính xác trong quá trình hiến tế đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc chỗ đó có thứ gì ngoài những người đã tự mình trải qua, đó là lý do tại sao Mộc Chiêu đề xuất đi nói chuyện về cuộc sống, tâm sự về lý tưởng với những con quỷ kia, chủ yếu vẫn là hiện tại họ đang nhàn rỗi.

Vì vậy, vào ngày này, tất cả ma quỷ xung quanh đã nghênh đón một đêm tối tăm nhất trong kiếp làm quỷ của chúng.

"Phù phù..."

Lý lão đang cầm la bàn dẫn đường, Mộc Chiêu đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng gì đó.

"Lý lão, ông có nghe thấy gì không?"

Lý lão nhìn chiếc la bàn đang run rẩy dữ dội của mình, nói: "Gần đây có một con quỷ, hãy cẩn thận, đừng khinh thường."

Khấu Tử Thư lập tức cảnh giác, Mộc Chiêu cầm tập tranh bay lên cao quan sát xung quanh.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy một thứ gì đó khả nghi.

"...???" Mộc Chiêu dụi dụi mắt vì nhìn lầm.

"Ở bên này!" Mộc Chiêu bay tới trước, nhìn kỹ hơn...

Wow, đây tư thế thời trang gì đó sao?

Một con quỷ, bị chôn ngược xuống đất như một củ hành, hai chân giơ lên ​​​​không trung.

Ngay cả một người vô tư như Mộc Chiêu, hiểu biết nhiều như Lý lão cũng phải sửng sốt hồi lâu khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Mộc Chiêu bay tới, tóm lấy chân con quỷ kéo nó lên, giống như nhổ một củ cà rốt.

Không biết con quỷ này đã trải qua chuyện gì, hiện tại đã ngất đi.

"Bỗng dưng nhặt được một con quỷ, kỳ lạ ghê." Mộc Chiêu bỏ quỷ vào lá bùa do Lý lão chuẩn bị từ trước.

Ngay sau đó, mỗi một đoạn đường Mộc Chiêu đi đều sẽ nhặt được một con quỷ đã mất đi khả năng chống cự, giống như có người đang âm thầm giúp đỡ nàng, vô cùng ân cần.

"Meo ~" Than Đá ngồi trên cành cây, hòa mình vào màn đêm, thấy Mộc Chiêu đã nhặt gần hết con mồi đi, vui mừng meo một tiếng, sau đó nhảy từ trên cây xuống chui vào bụi cỏ biến mất.

Tối nay là một đêm được mùa.

Sau khi thu hoạch được một giỏ đầy quỷ, Mộc Chiêu cảm thấy có chút không hiểu ra sao, nàng còn đang chuẩn bị cho một cuộc chiến hoành tráng, kết quả chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đã làm cho nàng no không đỡ nổi.

Dưới sự bảo vệ của môi trường tối tăm, mèo đen lao về với tốc độ nhanh như chớp, thân hình khéo léo của nó bay trên nóc các ngôi nhà, chẳng mấy chốc đã đến nhà trưởng làng.

Nó đang định quay lại ổ mèo tạm thời của mình thì bị một bóng người lén lút làm cho dừng bước chân, nó nheo mắt lại, lặng lẽ tới gần.

Đường Phong biết được Phó Du Thường đi cùng một ông già từ những người khác, ông già này trông có vẻ khoảng 70 80 tuổi, nửa chân đã bước vào quan tài, ông ta chắc chắn không phải là đối thủ của mình, về phần Phó Du Thường, làm sao một người phụ nữ có thể sánh được với một người đàn ông thường xuyên tập thể dục như hắn?

Nhưng sở dĩ hắn lựa chọn đêm khuya nguy hiểm, chỉ là vì bị Lý Đại Tráng đuổi ra ngoài.

Tế phẩm dâng lên Dao Thần có yêu cầu là phải là người trên 15 tuổi và dưới 30 tuổi, cơ thể không có khuyết tật.

Lúc đó Đàm Phong vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của chuyện này, thấy cô con gái xinh đẹp của nhà họ Lý muốn tìm bạn trai dưới 30 tuổi, hắn liền nói mình chưa 30 tuổi.

Nhà họ Lý cũng không có quá nhiều nghi ngờ nên đã nhiệt tình mời hắn vào nhà, bây giờ nhà bọn họ bị chọn, đang lúc cần dùng Đàm Phong thì hắn giả vờ vô tình tiết lộ tuổi thật của mình.

Người dân ở đây vô cùng tin vào thần nên đương nhiên không dám dâng tế phẩm không hợp lệ, nếu thần linh nổi giận, nhà bọn họ sẽ xong đời, Lý Đại Tráng tức giận trói hắn lại, bảo ngày mai Vu Chúc sẽ đến trừng phạt hắn.

Trong một lần luân hồi, những người ngoài như bọn họ đã hợp sức chống lại dân bản địa, sau khi bị bắt, một kẻ chịu tội thay bị đẩy ra, kẻ chịu tội thay bị đè đến trước mặt bà đồng, hắn đã thấy kết cục bi thảm đó.

Đàm Phong không ngờ phản ứng của đối phương lại kịch liệt như vậy, hắn lập tức cầu xin tha thứ ngay tại chỗ nhưng nhà người ta không nghe lời bào chữa của hắn, cho đến khi Đàm Phong nói sẽ tìm cho bọn họ một người khác phù hợp yêu cầu.

Người nhà họ Lý từng bị lừa một lần nên không tin tưởng hắn, nhưng thấy ngày hiến tế sắp đến nên bọn họ không thể không cho Đàm Phong một cơ hội nữa, đuổi hắn ra ngoài ngay tại chỗ, nói với hắn nếu ngày mai không thể tìm được ai thì hắn sẽ bị đưa đến nhà của Vu Chúc.

Ban đêm ở bên ngoài có quỷ lảng vảng, nếu thật sự ra ngoài, đó không khác gì một đường chết! Đường Phong cầu xin Lý Đại Tráng cho hắn ở lại một đêm nữa, sáng mai rồi đi tìm, nhưng người ta không quan tâm chút nào, trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.

Có ý đồ lén lút giết người trong đêm, Đàm Phong không dám ở lâu, vội vã chạy đến nhà trưởng làng, nếu Lý lão thực sự là một ông lão bình thường, Phó Du Thường thực sự là một người phụ nữ bình thường tay trói gà không chặt, mèo nhà các nàng cũng là mèo bình thường, v.v. Có lẽ kế hoạch của Đường Phong sẽ thành công.

Nhưng đáng tiếc hắn hoàn toàn không biết đối thủ của mình là như thế nào, cứ thế lỗ m ãng hấp tấp chuẩn bị lén vào.

Chim sẻ trên mái hiên mở mắt ra, con rắn ẩn nấp trong bụi cỏ thò đầu ra, còn có một con mèo màu đen đang dần dần biến thành khổng lồ, lộ ra bộ dáng quái vật thực sự.

Đàm Phong chật vật trèo vào trong sân, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nhìn thấy một chiếc "đèn lồ ng" đang tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Đôi chân của Đàm Phong mềm nhũn, hắn ngã ngồi xuống đất, sợ đến mức tay chân mất sức không thể đứng dậy.

"Grào..." Quái vật gầm nhẹ, bởi vì bận tâm đ ến người có thể đã ngủ quên trong phòng, tiếng gầm của nó đã có thể coi là rất nhẹ, nhưng dù vậy, đối phương vẫn trợn mắt ngất đi.

"Phế thật..." Còn tưởng là thứ gì hay ho nhưng hóa ra lại là phế vật, Than Đá cười lạnh trong lòng, trực tiếp dùng răng nanh dài móc quần áo của đối phương rồi quăng hắn ra ngoài.

Nhát gan như chuột mà còn dám làm như vậy?

Than Đa dùng chân lau răng nanh rồi quay người chuẩn bị trở về ổ mèo.

"Meo!" Vừa quay người lại, Than Đá liền nhảy dựng lên như mèo con bị dưa leo hù dọa, thậm chí còn kêu lên thành tiếng.

Lúc cơ thể to lớn tiếp đất vẫn nhẹ nhàng im ắng, nhưng nó cảm thấy tiếng tim mình đập còn lớn hơn âm thanh tiếp đất.

Có một người đang dựa vào cửa, không biết xuất hiện từ lúc nào, đang im lặng nhìn nó.

"Than Đá, Chiêu Chiêu đã nói là không được cắn đồ bẩn." Người dựa vào cửa chính là Phó Du Thường, người có thể chất đặc biệt nên bị bỏ ở nhà.

"Than, Than Đá là ai? Ta không biết!" Quái vật phủ nhận.

"Có lẽ cái tên này thật sự không hay lắm, vậy ta nên gọi ngươi là gì?" Phó Du Thường lấy một cái lục lạc vàng từ trong túi ra, nhẹ nhàng lắc lắc, sức mạnh tỏa ra từ đó cộng hưởng với quái vật.

"Ô Hạm Tầm?"

Đôi mắt của con quái vật mở to, trông có vẻ rất ngu đần.

Quái vật hung dữ biến hình trở lại, vẫn là chú mèo con đáng yêu kia.

"Sao cô biết?" Chú mèo nhỏ nói tiếng người.

"Đoán thôi." Phó Vũ Thượng cất lục lạc, mở cửa ra hiệu cho Ô Hạm Tầm vào nhà nói chuyện: "Tôi chỉ muốn lừa cô một chút, không ngờ cô lại thừa nhận nhanh như vậy."

Ô Hạm Tầm đau lòng, gần như phun ra một ngụm máu.

Mèo con chán nản bước vào phòng, sau đó nhảy lên bàn nhìn Phó Du Thường đang ngồi cạnh bàn.

"Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy, cô đừng đuổi tôi đi." Đối mặt với một nữ chủ nhân khác có quyền đuổi cô ấy ra ngoài, Ô Hạm Tầm biết phải cúi đầu đúng lúc.

"Năm đó Hòn Than cũng đột nhiên dính Chiêu Chiêu như thế này, cô và Hòn Than có quan hệ gì?" Phó Du Thường không trả lời câu nói của cô ấy, nên đuổi hay giữ lại, sau khi hỏi xong mới có thể quyết định.

"Tên kia có thể coi là một nửa của tôi, nó mang thú tính của tôi, cứ coi nó như một con mèo mạnh hơn là được."

"Tôi hiểu rồi, khó trách hai người giống hệt nhau, ngay cả vết sẹo trên người cũng không khác gì." Lúc đó Phó Du Thường cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì ba năm qua Hòn Than vẫn luôn thiên vị Chiêu Chiêu nên cô mới quyết định quan sát một con mèo khác trong một thời gian.

Ô Hạm Tầm cúi đầu, gạch bàn hết vết này đến vết khác.

"Giữa cô và Chiêu Chiêu có chuyện xưa gì sao?"

Ô Hạm Tầm cảm thấy ớn lạnh sau gáy, cô ấy luôn cảm thấy nguy cơ đang đến gần, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Phó Du Thường, không thấy có gì không thích hợp, tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, cô ấy phải cẩn thận cân nhắc cách dùng từ của mình rồi nói: "Cực kỳ lâu trước kia, vào đời trước của cô ấy, tôi được cô ấy chăm sóc, tôi nợ cô ấy một ân tình rất lớn."

Một con mèo đến trả ơn.

Vẻ mặt Phó Du Thường dịu đi một chút: "Vậy cô có biết vì sao Quỷ Vương tìm Chiêu Chiêu không?"

Không nói chuyện này thì còn tốt, nhưng khi vừa nói đến chuyện này, mèo con lập tức xù lông thành quả bóng mèo.

"Thằng ngu ngục đó cóc mà muốn ăn thịt thiên nga. Trước đây không thể ép cưới cô ấy, bây giờ lại ngấm ngầm giở trò chắc chắn là muốn ép buộc cô ấy..." Giọng nói của Ô Hạm Tầm dần dần nhỏ lại vì vẻ mặt của Phó Du Thường dần dần trở nên đáng sợ.

"Cô yên tâm đi, cô ấy sẽ không thích thằng ngu Sở Diệm đó, cô là người có sức cạnh tranh nhất, người kia, haizz... Dù sao có lẽ người kia cũng đã chết hàng ngàn năm rồi, cô tốt với cô ấy như vậy, đặt cô và bọn họ cùng một chỗ, tôi vẫn xem trọng cô nhất!" Ô Hạm Tầm an ủi cô.

Nhưng Ô Hạm Tầm không nhận ra mình đã nói sai.

"Ô tiểu thư, theo những gì cô vừa nói, người đã chết hàng nghìn năm đó có vẻ hơi đặc biệt?" Khi Phó Du Thường dùng giọng lạnh lùng gọi ba chữ "Ô tiểu thư", Ô Hạm Tầm biết ngay chuyện này không ổn.

"Ừ... Đặc biệt, đặc biệt, là có chút đặc biệt. Hình như, có vẻ, đó là... Người cô ấy từng thích?" Ô Hạm Tầm lặng lẽ lùi lại vài bước, gần như là treo ở mép bàn.

"Tôi không biết rõ lắm, lúc đó tôi còn rất nhỏ, tôi chỉ biết cô ấy đã đợi một người rất lâu, rất lâu, nhưng mãi cho đến khi chết vì bệnh, người đó vẫn không hề đến. Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, sau khi uống Canh Mạnh Bà, những chuyện này đều đã là chuyện quá khứ, cô đừng để ý..."

Phó Du Thường ngồi ở bên bàn, hồi lâu không nói chuyện, Ô Hạm Tầm không ngừng li3m chân để giải tỏa căng thẳng.

"Sau này tôi sẽ chuẩn bị cho cô và Hòn Than một phòng."

Nghe được lời nói của Phó Du Thường, Ô Hạm Tầm thở phào nhẹ nhõm, bản thân được ở lại, còn có một căn phòng, thật sự quá tốt.

"Nhưng từ nay về sau đừng nhảy vào lòng của Chiêu Chiêu nữa, biết chưa?" Giọng nói lạnh lùng của người nào đó không có chỗ cho thương lượng.

"Meo ô..." Mèo đen ấm ức meo một tiếng, cô ấy có lý do hoài nghi mình đang bị giận chó đánh mèo, nếu biết thì cô ấy sẽ không kể về tên đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.