Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 22: 22: Rời Khỏi Giấc Mơ




Mộc Chiêu mở túi hồ sơ, quả nhiên bên trong là bản thỏa thuận tiền hôn nhân đầu tiên mà các nàng chưa sửa đổi, khi đó học tỷ giả ý nói muốn mượn sự giúp đỡ của công ty nhà nàng để mở cửa thị trường ở bên này, đưa ra liên hôn thương nghiệp.

Trên thực tế, Mộc Chiêu biết nhà mình chỉ có thể được coi là một nhà giàu mới nổi, chỉ có thể được coi là một doanh nghiệp trung bình trong cùng ngành ở thành phố H.

Có vô số công ty mạnh hơn gia đình nàng.

Hợp tác với ai cũng tốt hơn là hợp tác với nhà nàng, ngoài việc hút máu học tỷ thì cha mẹ nàng còn có thể làm gì?
Liên hôn, chỉ là một cách để bảo vệ bản thân, giải thoát nàng khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, nếu bán được mình một lần thì có thể bán mình lần thứ hai, lần thứ ba, chỉ cần chưa gả ra ngoài thì hôn nhân của nàng sẽ mãi có giá trị thương mại như vậy.

Chỉ là lúc đó nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng mục đích của học tỷ là giúp đỡ nàng, nàng không có tâm tư nào khác, tự phỉ nhổ bản thân suốt một thời gian dài.
Mộc Chiêu kìm nén khóe miệng sắp giương lên tới tận trời, đọc tới đọc lui bản thỏa thuận mà mình đã xem kỹ mấy lần, thời gian trôi qua từng phút từng giây, Phó Du Thường dần dần căng thẳng.
Cuối cùng, Mộc Chiêu đặt bản thỏa thuận xuống, khóe miệng Phó Du Thường hơi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì, chỉ khẩn trương chờ đợi câu trả lời của đối phương.
"Xin lỗi."

Mộc Chiêu trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt Phó Du Thường đột nhiên vụt tắt.
"Là chị lỗ m ãng..."
Khi Phó Du Thường đang muốn xin lỗi, lại nghe thấy Mộc Chiêu vội vàng nói: "Em phải thay đổi bản thỏa thuận này rồi mới có thể chấp nhận!"
Có lẽ là do tuyệt vọng và hy vọng thay nhau quá nhanh, người bình tĩnh tự chủ cũng lộ ra vẻ ngơ ngác.
"Ở đây, phần tài sản chung sau khi kết hôn phải được xác định lại, sau đó..." Mộc Chiêu không quan tâm Phó Du Thường có hiểu hay không, lập tức thay đổi thỏa thuận tiền hôn nhân.
"Chiêu Chiêu, em có đọc rõ chưa? Đây là thỏa thuận tiền hôn nhân.

Nếu chúng ta ký nó thì chúng ta sẽ, sẽ kết hôn." Phó Du Thường cố gắng hết sức để giọng điệu của mình luôn ổn định trôi chảy nhưng luôn có một hai chữ không nghe lời, để cô cà lăm nói ra.
Mộc Chiêu đồng ý quá dứt khoát khiến người chủ đạo kế hoạch này, Phó Du Thường, luống cuống tay chân.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy học tỷ như thế này, Mộc Chiêu đột nhiên không thể kiềm chế được ý đồ xấu muốn trêu chọc đối phương.
Dù sao, sau hôm nay có thể sẽ không còn nhiều cơ hội nói chuyện với học tỷ nữa, sao không tận dụng giấc mơ để lớn mật một phen!
"Đọc rõ rồi, em đọc từng chữ, rất rõ ràng!" Mộc Chiêu chớp chớp đôi mắt to của mình, biểu thị con mắt của nàng rất tốt.
"Nhưng học tỷ, chị sẽ phải chịu thiệt rất nhiều!" Mộc Chiêu thở dài.
"Không có, hợp tác đều là đôi bên cùng có lợi, chị và gia đình em hợp tác đều vì mang lại lợi ích cho công ty chị..."
"Không phải chuyện này, học tỷ, trong lòng em biết, nếu công ty nhỏ rách nát nhà em không hút máu chị thì đã là chuyện tạ ơn trời đất rồi, nhưng em đang nói đến một chuyện khác." Mộc Chiêu xua tay, tỏ vẻ không phải chuyện này.
Phó Du Thường không nghĩ ra chuyện gì có thể khiến cô chịu thiệt, dù sao, nói đúng ra, chuyện này là cô lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, người chịu thiệt chính là Chiêu Chiêu.
Gương mặt lo lắng của cô dịu lại, sẵn sàng giải thích vấn đề này từ nhiều khía cạnh khác nhau.
Nhưng giây tiếp theo, Mộc Chiêu liền nghiêm túc nói: "Học tỷ, chị sẽ hy sinh nhan sắc của mình!"
Dù Phó Du Thường có thông minh đến đâu cũng không ngờ Mộc Chiêu sẽ nói ra một câu như vậy.
Nhan sắc?
Đôi khi Phó Du Thường thực sự không hiểu trong đầu Mộc Chiêu đang nghĩ đến những thứ thần kỳ gì.
"Ài..." Mộc Chiêu thở dài, "Học tỷ, nếu như chị có thể tiếp thu lời nói tiếp theo của em, vậy em sẽ đồng ý đề nghị liên hôn này."

"Em nói đi." Lòng bàn tay Phó Du Thường hơi đổ mồ hôi.
"Chuyện em muốn nói là..." Mộc Chiêu cố ý dừng lại, làm cho tâm tình Phó Du Thường bị treo lên cao.
"Em thích chị từ lâu rồi!"
"Cạch..." Mộc Chiêu đột nhiên cảm thấy trời đất xoay tròn, cảnh tượng xung quanh bắt đầu trở nên có chút hư ảo.
Vl! Xin lỗi xin lỗi! Học tỷ, chị ngàn vạn đừng tỉnh dậy!
Mộc Chiêu phát hiện hình như mình chơi quá trớn, tạo thành k1ch thích quá lớn cho học tỷ, cảm thấy học tỷ như sắp từ trong mơ tỉnh lại!
Nàng nhảy xuống giường, nắm lấy tay học tỷ, thậm chí không có chú ý tới sắc mặt của mình có chút dữ tợn, "Học tỷ, chị phải đồng ý với em một việc!"
"Nếu chị không hứa với em, em có chết cũng không nhắm mắt được!"
"Đừng nói những lời như vậy!" Không biết có phải từ "chết" càng k1ch thích Phó Du Thường hơn không, cấu trúc trong mơ bắt đầu trở nên bất ổn hơn.
Dường như Mộc Chiêu thấy hốc mắt học tỷ đỏ bừng.
"Không được, học tỷ, con người luôn có sinh lão bệnh tử, nhưng dù có chuyện gì xảy ra với em, chị cũng phải sống thật tốt, đừng trả thù cho em, sau đó hãy chăm sóc bản thân và Hòn Than cho tốt.

Đây là tâm nguyện của em, nếu chị không đồng ý, em sẽ, em sẽ...!Khóc cho chị xem!"
Nhưng trong giấc mơ đẹp đẽ không nên nhớ đến tương lai này, dường như Phó Du Thường cảm nhận được điều gì đó nhưng không nói ra, Mộc Chiêu suýt chút nữa dùng đến chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ.
"Nếu chị không đồng ý, về sau, kiếp sau, kiếp sau nữa em đều sẽ không gặp chị!" Mộc Chiêu không biết cơ thể mình đang dần dần trở nên hư ảo, hình ảnh đó rơi vào mắt Phó Du Thường, ký ức đau khổ nhất dâng trào lên như thủy triều.
Cuối cùng, cô thả lỏng và nói: "Được."
Mộc Chiêu liền nở một nụ cười xán lạn.

"Vậy mới đúng chứ, học tỷ, chị nhất định phải nhớ kỹ."
Phó Du Thường lại nắm chặt tay Mộc Chiêu.
"Chiêu Chiêu, em muốn đi đâu?" Trong mắt Phó Du Thường tràn ngập khẩn cầu.
"Em? Không phải em đang ở ngay bên chị sao?" Mộc Chiêu ôm lấy Phó Du Thường, mạnh dạn hôn lên mặt cô, "Nếu em không ở đây, chị cũng phải tự chăm sóc bản thân, đừng lo lắng ~ Sau khi tỉnh lại, chị phải nhớ những gì chị đã hứa với em đó."
——————
Phó Du Thường bừng tỉnh từ giấc mơ, khi tất cả những điều tốt đẹp bị xé nát, trái tim cô như bị thủng một lỗ, mùi hoa đào cuối cùng hoàn toàn hòa vào căn phòng, chỉ để cô bắt gặp một điều kỳ lạ cuối cùng.
Trời vừa tờ mờ sáng nhưng đối với Phó Du Thường, đã lâu rồi cô không ngủ sâu như vậy.
Cô im lặng ngồi trên giường hồi lâu, hơi ấm cuối cùng trong vòng tay cô trong giấc mơ đã biến mất từ ​​lâu.
Phó Du Thường cầm điện thoại di động ở đầu giường, trên giao diện không có tin nhắn nào bị bỏ sót, cứ nhìn màn hình điện thoại di động như vậy, một giọt nước mắt rơi xuống chăn, làm ướt một mảnh nhỏ.
Cô mở điện thoại lên, tìm số liên lạc có ghi chú "Lão Hổ", điện thoại reo ba hồi thì người kia bắt máy.
"Tôi biết, tạm thời bỏ qua cũng không sao, những gì tôi thỏa thuận sẽ không thiếu chút nào, nhân tiện giúp tôi chú ý một người."
"Một cảnh sát tên Khấu Tử Thư.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.