Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 25: C25: 24. Truyền Thuyết Cổ Đồng Kinh




Chương 24: Truyền thuyết Cổ Đồng Kinh

Editor: An Nhiên

Lê Thốc vẫn ngồi suy nghĩ tới quá nửa đêm nhiệt độ cũng không giảm xuống mà ngược lại càng ngày càng có chiều hướng tăng lên, cậu suy nghĩ nhiều, rất nhiều. Bỗng nhiên có một mùi hương từ phía sau bay tới, cậu nhìn lại, là Lương Loan đã tỉnh. Cô đi chân trần đến phía sau cậu.

Lê Thốc nói: "Ngủ tiếp đi, lúc này mà ồn ào là mọi người cũng không ngủ được". Nhưng trong lòng lại tự nhủ thầm: Tôi đây có chết cũng không dám ngủ, chị được ngủ rồi còn muốn gì nữa.

Bất chợt Lương Loan ngả người xuống lưng Lê Thốc, hai tay ôm chặt lấy cậu. Lê Thốc ngây người trong một lúc, cô cũng buông cậu ra.

"Chị....."

"Đừng hiểu nhầm, tôi muốn xác định một chút, ban ngày người cõng tôi trên lưng có phải là cậu hay không". Cô ngồi bên cạnh Lê Thốc, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. "Tại sao cậu không đi ngủ chút đi."

Không biết vì sao, khi nhớ lại mùi hương trên người Lương Loan cậu bỗng cảm thấy muốn ngủ, cậu nhịn cái ngáp dài lại, liền hỏi xin Lương Loan điếu thuốc. Lương Loan cầm điếu thuốc cố tình ném ra xa: "Lấy cái gì?"

Lê Thốc thở dài, nằm ngả vào cồn cát phía trên. Cả hai đều im lặng, bầu không khí có chút ngượng ngùng. Thật lâu sau, Lương Loan lạnh lùng nhìn Lê Thốc nói: "Kiếm một chủ đề nào đó để nói chuyện với tôi, không được sao?"

Lê Thốc nhìn Lương Loan, thấy cô thực sự nghiêm túc, đành hỏi: "Chị đến sa mạc này để làm gì?"

"Đổi chủ đề, mỗi người đều có một nơi muốn đến hay một người muốn tìm, tôi không hỏi cậu lý do, thì cậu cũng không nên hỏi tôi, tôi không thích chủ đề này"

Mẹ nó chứ! Lê Thốc mắng thầm, ngồi xe của cậu, dùng đồ của cậu, cưỡi lạc đà của cậu, còn bắt cậu phải cố gắng nói chuyện với mình. Tại sao thái độ không thể tốt hơn một chút chứ? Mặc dù mình có nhìn qua, nhưng mà chút ít đó thì thực sự không đủ cho những chi phí và khó khăn trên đường.

"Tôi đã nói cho chị chuyện xảy ra khi lần đầu tiên tôi đến sa mạc này, tôi không cảm thấy đáp án chị muốn tìm ở nơi này đâu." Cậu giả vờ thâm trầm nói.

Lương Loan không để ý đến cậu, rõ ràng cô không hề muốn nói về vấn đề này. Có lẽ trong cô cũng không chắc chắn về mục đích những việc mình đang làm. Lê Thốc dừng một lúc, đành phải đổi đề tài: "Nói về Cổ Đồng Kinh đi, chúng ta sẽ trao đổi thông tin. Ngày mai, không biết chừng chúng ta sẽ gặp một nơi đáng sợ mà chúng ta không thể không hợp tác"

Lương Loan gật đầu: "Tôi đã tra cứu rất nhiều tư liệu, Thành Hắc Thủy chỉ là một đô thị khá trọng yếu trong thành cổ Cư Diên mà thôi . Tại sa mạc này, có một nơi tập trung rất nhiều thành nhỏ như vậy, phần lớn tập trung quanh khu vực hồ nước, hình thành nên một nền văn minh cổ đại đa sắc tộc lấy thành cổ Cư Diên làm trung tâm. Mà toàn bộ các truyền thuyết của người dân tộc ở đây đều nhắc đến Cổ Đồng Kinh. Tất cả chúng đều có nội dung nhất quán, không quá sai khác so với những gì Xa Dát Lực Ba nói, đều nói Cổ Đồng Kinh là sa mạc che dấu tung tích của những sa mạc khác. Nó tồn tại trên thế giới và chỉ có ba cái hồ. Truyền thuyết kể rằng những người mất tích cạnh ba cái hồ đó đều bị mang tới Cổ Đồng Kinh. Những người đã bị bắt vào trong Cổ Đồng Kinh nếu không có ma quỷ dẫn đường, sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sa mạc"

"Thời nhà Tùy trước kia Thành Hắc Thủy không được gọi là Thành Hắc Thủy, Ngô Tà nói với cậu, là Thành Hắc Thủy nằm gần trong sa mạc có che giấu di tích ngôi mộ cổ. Trên mặt đất ắt hẳn phải có dấu vết, nếu theo những gì hắn nói về hoàng lăng là đúng thì vị trí thực sự chắc chắn được ẩn giấu trong sa mạc ở Cổ Đồng Kinh. Lần đó chỉ là vừa đúng lúc hồ nước ở Cổ Đồng Kinh xuất hiện gần Thành Hắc Thủy. Quân thiểu số bỏ trốn khỏi đó và mang theo vàng đến gần vùng hồ để nghỉ ngơi chuẩn bị , kết quả tất cả đã bị hồ nước nuốt chửng và mang đến vùng sa mạc quỷ bí kia."

"Ở dưới Badain Jaran 1000m có một dòng sông ngầm khổng lồ, hệ thống sông nối liền với nhau và dẫn đến các hồ trên sa mạc. Lượng nước biến đổi khiến nước ở các nhánh sông tràn lên bề mặt, hình thành các hồ di động. Tôi đoán có rất nhiều nhánh sông là cố định, chúng phải có điểm giao nhau mới có thể hình thành ba hồ di động không theo quy luật, nhưng có thể liên hệ đến tình huống ở Cổ Đồng Kinh"

Nói xong, Lương Loan đưa ra hai tấm bản đồ: "Cậu xem, đây là một tấm bản đồ của nhà Hán, nhất định là bản vẽ mặt phẳng của Cổ Đồng Kinh. Khi đó có người đã vẽ ra sơ đồ của toàn cảnh của Cổ Đồng Kinh, tôi đã so sánh trên bia đá và nhận thấy chúng vô cùng giống nhau. Cậu có thể thấy Cổ Đồng Kinh là một tòa kiến trúc khổng lồ. Tuy không biết có phải là hoàng lăng hay không nhưng quy mô cũng tới mức ấy." Cô chỉ vào một tảng đá ở trung tâm của bản vẽ. "Cậu từng nói với tôi, Ngô Tà cho cậu xem bức ảnh chụp phiến đá, hẳn chính là phiến đá này. Nó ở khu vực chính giữa của Cổ Đồng Kinh. Lần trước cậu đến Cổ Đồng Kinh không hề nhìn thấy phiến đá này, cũng không hề nhìn thấy bất kỳ di tích kiến trúc nào. Cậu khẳng định nơi mình đến đúng là Cổ Đồng Kinh không?"

Lê Thốc lắc đầu cười khổ, nếu Ngô Tà dẫn cậu đến một nơi nào đó không phải Cổ Đồng Kinh, thì vì lý do gì mà hắn lại muốn lừa gạt cậu. Sau đó cậu nhận ra có một bản vẽ thiết kế hiện đại, so sánh hai bản vẽ một chút, lại hỏi: "Tấm bản đồ này lại là sao?"

Lương Loan đem những gì mình biết nói lại với Lê Thốc, nhưng nói xong Lê Thốc vẫn có vẻ không tin: "Không thế nào, dựa theo một bản vẽ 1900 năm trước để cho xây lại một lần nữa, đơn vị thi công cũng không phải là người điên chứ."

"Bản vẽ thật ở đây, cho thấy các công ty phụ trách dự án có thể ra vào Cổ Đồng Kinh dễ dàng, sa mạc bị ẩn giấu này nhất định sẽ có một lối vào trực tiếp." Cô nằm xuống bên cạnh Lê Thốc: "Tôi biết những gì đều đã nói hết cho cậu."

"Nói như vậy, lần trước tôi ở sa mạc thực sự đã thấy một khối bê tông, có người nói dưới cát còn một nhà xưởng và nhiều thứ nữa. Tảng đá Ngô Tà cho tôi xem, có khi nào đã bị chôn vùi xuống dưới trong một cơn bão cát?"

"Cũng có thể."

"Cột mốc ranh giới tôi nhìn thấy khi đó, không biết tôi có thể tìm ra nó trên bản vẽ của chị không, nếu có sẽ có thể giúp giải quyết rất nhiều vấn đề"

Lê Thốc bắn đầu xem tấm bản đồ một cách cẩn thận, tìm ba lần, đều không có một dấu hiệu nào giống với cột mốc ranh giới mà cậu tìm, cậu thở dài, xem ra chỉ có thể đến mới biết được.

Quay lại định hỏi Lương Loan, lại thấy, Lương Loan ra hiệu "im lặng" với mình, sau đó ở bên cạnh cậu, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ

Lê Thốc nhìn gương mặt Lương Loan, dưới ánh trăng cô xinh đẹp tựa như búp bê vậy. Cậu nhìn đến ngây dại.

Cùng lúc đó, cậu bất chợt cảm thấy cơn lạnh truyền tới từ lòng bàn chân, cúi đầu xuống nhìn, hình như mực nước đã dâng lên từ lúc nào, nước hồ đã ngập đến mắt cá chân

Ngồi xuống nhìn quanh hồ, Lê Thốc nhận ra điều không ổn, nước hồ thực sự đã dâng cao không ít nhưng vẫn tiếp tục tăng nhanh hơn nữa, hồ giống như một sinh vật sống đang phát triển, bắt đầu nhấn chìm cồn cát bốn phía.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.