Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 12 – Chương 25: Bị kéo về quá khứ……




Thời gian...... Lại trôi qua hơn nửa giờ.

Trong khoảng thời gian này, mọi người đều ngồi yên trên hành lang
cạnh cầu thang, chỉ có tận mắt chứng kiến trên cầu thang không có quỷ
hồn tiến vào, bọn họ mới có thể an tâm.

“Chúng ta...... Nên làm cái gì bây giờ a? Sẽ không phải chết ở đây chứ?”

Loại không khí áp bức từng bước dẫn đến tử vong này, thật sự không thể khiến người ta chịu nổi.

Trương Bằng Việt nói ra những lời này, trong lòng mọi người đều thấy căng thẳng!

“Chúng ta sẽ không chết.” Ôn Vũ Phàm dùng thanh âm lãnh liệt nói:“Tuyệt đối không thể chết ở trong này!”

“Gia Bích, ngươi nhất định phải...... cứu cứu ta!” Lương Tĩnh kéo
tay Ôn Vũ Phàm, nước mắt ròng ròng cầu xin. Lúc này, chẳng còn ai nghĩ
đến lòng tự trọng của chính mình nữa.

“Cái kia...... Ta...... Ta muốn đi WC......” Bỗng nhiên một nữ sinh ôm bụng nói:“Ai, ai theo giúp ta một chút?”

“Ngươi mấy tuổi a? Đi WC còn muốn người khác đi cùng?”

“Nhưng...... Ta không dám đi một mình a!”

Nữ sinh này gọi là Lý Lỵ, trên người cũng có tổng cộng ba vật nguyền
rủa loại Khu quỷ, đối mặt với quỷ triều sắp tràn lên đây, nếu chỉ có một mình nàng ứng đối, cũng không thể chết một cách quá nhanh được!

Thế nhưng, cố tình tiêu chảy vào lúc này, hơn nữa đã đến tình cảnh
không thể nhẫn nại! Chẳng lẽ muốn nàng giải quyết ngay tại chỗ?

Cuối cùng, nàng đành phải cắn răng nói:“Lâm Viễn, van cầu ngươi, theo giúp ta......”

Mộc Lam nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, niệm tình đối phương cũng
tiến cống hắn không ít vé chuộc cái chết, gật gật đầu nói:“Vậy được
rồi.”

Dù sao lấy thực lực của hắn, cho dù là bất cứ vị trí nào ở tầng bốn cũng chẳng có gì khác biệt.

Lý Lỵ nhẹ nhàng thở ra. Dù sao nàng cũng là nữ hài tử, ai nghĩ đến
chuyện làm một đống trước mặt nam nhi? Huống chi, nàng làm như vậy. Khả
năng NG cũng rất lớn a!

Đi theo phía sau Mộc Lam, Lý Lỵ thỉnh thoảng nhìn chăm chú xuống quỷ
triều ở lầu dưới, da đầu run lên, vội vàng theo sát Mộc Lam. Thời điểm
này, nàng thầm hận chế độ NG. Bằng không, hận không thể lấy thân báo đáp đối với Mộc Lam, huống chi dung mạo Mộc Lam bậc này, nếu cùng hắn có
một đoạn sương sớm tình duyên, nàng cũng nguyện ý vạn phần.

Đến trước WC nữ. Lý Lỵ vỗ vỗ bộ ngực, nói với Mộc Lam:“Lâm Viễn,
ngươi giữ ở trước WC a...... Nếu xảy ra chuyện gì, nhất định phải xông
vào thật nhanh a!”

“Biết rồi, ngươi vào đi.”

Lý Lỵ vẫn có điểm không yên lòng. Vạn nhất đi vào WC gặp quỷ, Mộc Lam không kịp cứu làm sao được? Vì thế nàng đưa tay vào túi. Trong tay là
một vật nguyền rủa loại Khu quỷ. Đây mặc dù chỉ là hàng thông thường,
thế nhưng cũng có thể kéo dài một chút thời gian, đợi Mộc Lam đến, hẳn
cũng không thành vấn đề. Đáng tiếc nàng không có vòng tay xương người,
bằng không với một ý niệm là có thể lập tức lấy ra vật nguyền rủa.

Tiến vào WC xong, Mộc Lam ở ngoài liền đứng dựa vào vách tường.

Lúc này, trong đầu hắn tràn đầy thân ảnh của Mẫn Hà.

Thật sự...... Tìm không ra nàng nữa sao? Không có nàng, về sau hắn không còn lý do để phấn đấu sống tiếp.

Mà Lý Lỵ tiến vào wc, chọn một gian phòng có cự ly ở gần cửa ra vào
nhất, nàng liền đi vào, sau đó cửa cũng không thèm đóng. Nàng hiện tại
không có đảm lượng đứng ở trong không gian kín.

Vừa cởi quần, nàng liền nghe bên ngoài một tiếng sét vang lên, sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Lý Lỵ lập tức vỗ vỗ ngực, tiếp tục cởi quần. Nhưng mà trong nhà wc
không có ánh sáng, cộng thêm quần và khuy quần cũng đều là màu đen,
nhất thời không thể cởi bỏ nhanh chóng được.

Lý Lỵ đang rất nóng vội. Cởi bỏ khuy quần tất yếu phải dùng hai tay,
như vậy cũng có ý nghĩa, nàng không thể đưa tay vào túi để lấy ra vật
nguyền rủa!

Điều này làm cho nàng càng vội, thậm chí nghĩ đến thôi cứ bĩnh luôn
trong quần. Nhưng làm như vậy, tiếp theo nàng làm sao xách quần đi gặp
người khác?

Mộc Lam lúc này cũng chú ý động tĩnh trong wc nữ. Thật xảy ra chuyện
gì, hắn cũng tin tưởng có thể nhanh chóng cứu được người, vừa rồi trong
hơn nửa giờ tất cả vật nguyền rủa của hắn đều đã vượt qua phục hồi kỳ.

“Không có việc gì chứ?” Vì phòng vạn nhất, hắn cố ý hô một tiếng, xác nhận sự tồn tại của đối phương.

“Không có việc gì......”

Mộc Lam nghe được nàng trả lời, tạm thời yên tâm.

Nhưng đúng lúc này, Mộc Lam bỗng nhiên mày chợt cau lại!

Hắn lập tức chạy tới cầu thang bên cạnh wc nữ!

Từ khe hở tay vịn cầu thang, có thể nhìn thấy vô số bàn tay thảm bại không thể đếm được!

Tầng ba...... Chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu!

Mộc Lam lần nữa sử dụng Địa Ngục chi thủ, cùng máu của chính mình.
Máu theo thang lầu không ngừng chảy xuống, ngăn chặn sự xâm nhập của quỷ hồn!

Mà về phương diện khác, Ôn Vũ Phàm cũng đem mầm mống Thượng Cổ ma thụ ném xuống!

Về phần hiệu quả như thế nào nàng không thể tận mắt nhìn thấy. Nhưng nghĩ hiệu quả chắc cũng không quá tệ.

Rốt cuộc...... đợt tấn công nhằm vào tầng ba, rốt cục đã có thể bình ổn. Bất quá, vẫn khiến mọi người toát mồ hôi lạnh.

Cứ tiếp tục như vậy cho tới lúc nào đây? Phải biết, đợt quỷ triều này vẫn cuồn cuộn như trước không ngừng, cho tới lúc này bọn hắn vẫn còn
nằm trong thế bị động a!

Mộc Lam đứng tại cửa cầu thang, khuôn mặt nghiêm nghị.

Hiện tại...... Nên làm cái gì bây giờ?

Bỗng nhiên, hắn nghe được một tiếng khàn khàn phía dưới thang lầu hét:“Cứu...... mạng......”

Thanh âm kia rất là mơ hồ, cái chữ “Mạng” kia mới chỉ hô lên một nửa đã ngừng.

Mộc Lam ngược lại hơi sửng sốt, cư nhiên còn có người lưu lại trường
học? Người này có thể chống đỡ đến bây giờ cũng không tầm thường. Bất
quá theo tình huống trước mắt, người này chết chắc rồi. Mộc Lam đương
nhiên sẽ không phải thánh mẫu chạy xuống cứu hắn.

Hắn trở về trước cửa wc nữ, lại hỏi một câu:“Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì!”

Lúc này, Lý Lỵ rốt cuộc đã thành công cởi bỏ khuy quần, nhẹ nhàng
thở ra. Nàng ngồi xổm xuống, nhanh chóng đem hai tay nhét vào trong túi
quần, ở 2 bên đều có vật nguyền rủa! Đến thời điểm nguy hiểm, hai tay
cũng chỉ có thể thành công kéo được 1 tay trước!

Lúc này, nàng cũng thực cẩn thận quan sát chung quanh, trên dưới trái phải, mỗi hai giây liền ngó qua lại xem một lần, 2 tay đều làm tốt công việc chuẩn bị lấy vật nguyền rủa!

Muốn sử dụng vật nguyền rủa, trọng yếu nhất chính là tốc độ ra tay!
Tốc độ mau mới có thể sống sót, chỉ cần chậm một nhịp, như vậy liền xong! Cho nên, diễn viên giống như nàng ngày thường ở trong rạp chiếu phim, chính là luyện tốc độ tay! Nàng đủ tự tin, chỉ cần có điểm không đúng, nàng có thể nhanh chóng lấy ra vật nguyền rủa!

Mà Ôn Vũ Phàm ở bên kia cũng nghe được một tiếng cứu mạng kia.

“Các ngươi vừa rồi...... Có ai nghe thấy tiếng kêu cứu không?”

“Ân...... Hình như có......”

“Còn có người ở phía dưới sao?”

Lúc này chẳng còn ai đi quản chết sống của những người khác! Khẳng định là NPC xui xẻo, chết liền chết, ai quan tâm a!

“Hình như là từ lầu hai truyền đến? Nghe có điểm hơi mơ hồ. Bất quá quả thật nghe rất thê lương......”

“Đúng vậy. Nhưng chúng ta không có khả năng đi xuống cứu người......”

Trong lòng Ôn Vũ Phàm thực không thoải mái, bất quá dưới tình huống
trước mắt, cứu người hiển nhiên là không thể thực hiện. Nàng không hề
suy nghĩ chuyện khác, nhắm hai mắt lại, vứt bỏ hết thảy tạp niệm, chìm
vào thế giới mộng cảnh.

Trong mộng nàng chân chính là vô địch.

Nửa giờ trôi qua, cũng khiến nàng vượt qua kỳ phục hồi.

Bên trong mộng cảnh được đồng bộ với hiện thực. Trong mộng nàng đi
xuống cầu thang, sau đó, chậm rãi hướng tới tầng hai di chuyển.

Bộ pháp của nàng thật sự chậm.

Không bao lâu sau......

Nàng đi tới chỗ rẽ giữa tầng ba và cầu thang tầng hai.

Trong mộng, nhìn không thấy sự tồn tại của quỷ hồn kia. Thế nhưng,
cảm giác vô cùng nồng đậm, không thể tiêu tan được oán niệm khủng bố.

Vô số học sinh chết đi trong tuế nguyệt dài dòng... giờ phút này biến thành Vong Linh, muốn đem càng nhiều người kéo vào kẽ hở thời gian,
vĩnh viễn luân hồi trong bất cứ một đoạn thời gian nào ở Quảng Nguyệt
trung học.

“Sẽ không để cho các ngươi tiếp tục tiến lên. Tuyệt đối!”

Nàng đã sẵn sàng vận dụng vật nguyền rủa Hầu Tước cùng Vũ Sóc giao cho.

Trong đó...... đoạn chuôi kiếm này, đặc biệt khiến nàng để ý. Đó là
vật nguyền rủa do Diệp Tưởng tương lai đưa cho Hầu Tước. Lai lịch của
nó, tới nay vẫn là bí ẩn.

Mà đoạn chuôi kiếm này, trước kia lúc ở rạp chiếu phim, Hầu Tước và
nàng đã từng nghiên cứu qua. Sau đó, Hầu Tước ra kết luận, đây là vật
nguyền rủa tối cường của Diệp Tưởng! Hơn nữa...... Uy lực, còn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng!

Lúc này, Lý Lỵ rốt cuộc đã xong. Nàng nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp đi ra khỏi WC.

“Lâm Viễn, ta......”

Nhưng mà, bên ngoài WC không phải Lâm Viễn. Mà là...... Vô số quỷ hồn thân thể hư thối, tóc tai bù xù!

Nàng cuối cùng chỉ kịp hô lên:“Cứu...... mạng......”

Cái chữ “mạng” kia, nàng cũng mới chỉ kịp hô lên một nửa......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.