[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 232: Nỗi hận của hoàng hậu (8)




Chuyển ngữ: Wanhoo

Hoắc Thừa Vọng phúng phính ôm chó con qua đưa cho Ninh Thư kiểm tra chữ viết. Ninh Thư nhìn thấy chữ viết của Hoắc Thừa Vọng thì vui vẻ khen: "Chữ viết của Thừa Vọng tiến bộ hơn trước nhiều lắm."

Hoắc Thừa Vọng rưng rưng nước mắt, lúng túng với Ninh Thư: "Mẫu hậu ơi, nhi thần học rất chăm chỉ, nhưng dạo này phụ hoàng không qua kiểm tra bài vở của nhi thần, nhi thần học thuộc lòng nhiều bài lắm đó."

Hiện giờ Hoắc Thừa Vọng rất thất vọng, mình cố gắng biết bao mà lại chẳng được kiểm tra, không có cơ hội tỏa sáng.

Ninh Thư xách da cổ con chó trong lòng Hoắc Thừa Vọng lên, con chó dùng dằng rất đáng yêu.

"Mẫu hậu nhẹ tay thôi ạ." Hoắc Thừa Vọng xót con chó con này.

Ninh Thư trả con chó về lòng Hoắc Thừa Vọng, nói nghiêm túc với Hoắc Thừa Vọng: "Thừa Vọng, con học không phải vì phụ hoàng, không phải vì mẫu hậu, không phải vì ai khác, mà vì chính con."

Ninh Thư vẫn cảm thấy Hoắc Thừa Vọng rất cô đơn, trong cung này không có bạn cùng trang lứa chơi nên mới bị thu hút bởi con hồ ly trong cốt truyện.

Tiêu Tiêu yêu con trai mình nhưng lại đặt nhiều áp lực và kỳ vọng vào Hoắc Thừa Vọng, Hoắc Thừa Vọng không chịu nổi gánh nặng này.

Phải tìm bạn chơi cho thằng bé này thôi, không thể ngày nào cũng chơi với chó được.

Phải tìm một người bạn học cùng.

Ninh Thư nhớ ngay đến anh trai nguyên chủ có một đứa con trai lớn hơn Hoắc Thừa Vọng hai tuổi, đứa bé ấy cũng có cái kết chặt đầu trong cốt truyện.

Nguyên chủ thương cho đứa cháu mình còn nhỏ vậy mà chết vì tại mình làm chém đầu cả nhà. Hoàng đế thì tuyệt tình, con trai thì bất hiếu, quá nhiều chuyện dằn vặt cô làm cuối cùng nguyên chủ đã chọn cách tự sát.

"Con có còn nhớ Thanh Dương ca ca không? Mẫu hậu bảo Thanh Dương ca ca vào cung chơi với con nhé?" Ninh Thư nói với Hoắc Thừa Vọng, "Mẫu hậu mong Thừa Vọng được vui vẻ."

"Thật ạ?" Hoắc Thừa Vọng nhìn Ninh Thư, vui vẻ hỏi: "Sẽ có ca ca vào cung chơi với nhi thần ạ?"

"Đúng vậy." Ninh Thư thấy dáng vẻ vui mừng của Hoắc Thừa Vọng là quyết định nên để cho Hoắc Thừa Vọng tiếp xúc với những đứa trẻ khác.

Ninh Thư cho người nói chuyện này với ông nội, hôm sau Tiêu Thanh Dương đã được dẫn vào cung. Tiêu Thanh Dương to con, kháu khỉnh bụ bẫm, hệt như con nghé con. Nhìn cái là biết là con nhà võ.

Lại nói Tiêu gia cũng rất nhiều người tài, bốn thế hệ phát triển nhưng cuối cùng chết không chừa một ai, làm người đời phải xót xa.

"Con chào cô cô ạ." Tiêu Thanh Dương chào Ninh Thư.

"Gọi nương nương, cô cô cái gì mà cô cô." Triệu thị tức giận gõ đầu Tiêu Thanh Dương, "Nương nương, tiểu tử này không có quy củ, sợ là vào cung sẽ gây chuyện với nương nương các cung ạ."

"Bà nội đừng gõ đầu con chứ." Tiêu Thanh Dương xoa đầu mình, to tiếng với Triệu thị.

"Mẹ đừng lo, con gái sẽ chăm sóc Thanh Dương thật tốt." Ninh Thư bảo Hoắc Thừa Vọng nóng lòng nãy giờ đi chào hỏi Tiêu Thanh Dương.

Ninh Thư cho hai thằng bé ra ngoài chơi, thấy dáng vẻ hớn hở của Hoắc Thừa Vọng, Ninh Thư cũng nhẹ lòng, cũng xem như đã giúp được chút gì đó cho nguyên chủ.

Triệu thị bảo với Ninh Thư: "Cha nhắn thần phụ tạ ơn món quà của nương nương. Cha nhắn là cha đã biết rồi, ông ấy sẽ xử lý ổn thỏa, nương nương không cần lo lắng."

"Mẹ à, hiện giờ phủ nguyên soái như ngồi trên đống lửa, sẽ luôn có một số kẻ xấu rắp tâm hãm hại phủ nguyên soái. Giờ chúng ta đi một bước đều phải cẩn thận một bước, mẹ và tẩu tử phải quản lý sát sao người trong phủ, đừng để một số kẻ không rõ gốc gác vào phủ nguyên soái, lợi dụng danh dự và quyền thế của phủ nguyên soái để đi ỷ thế hiếp người." Ninh Thư nghi ngờ chuyện long bào là người trong phủ nguyên soái làm.

Bây giờ phủ nguyên soái là một cái bia ngắm, đã có hoàng hậu lại còn có con trưởng đích tôn, nguyên soái lại nắm binh quyền quan trọng trong tay, xét mọi khía cạnh đều là một miếng mỡ béo.

Triệu thị vội đáp: "Nhất định thần phụ sẽ chú ý."

Tiêu Thanh Dương ở trong cung, Ninh Thư cho hai thằng bé ở với nhau. Cô quy định ra thời gian học và chơi mỗi ngày, phải tuân thủ thời gian biểu này, nếu không sẽ mang chó con và Tiêu Thanh Dương đi.

Hiện giờ Hoắc Thừa Vọng đã quen với cuộc sống có bạn có bè, nếu như quay lại quãng thời gian cô đơn trước đây đảm bảo sẽ làm cho Hoắc Thừa Vọng sống không bằng chết. Vậy nên cậu bé đảm bảo với Ninh Thư sẽ học hành chăm chỉ với Tiêu Thanh Dương.

Ninh Thư gật đầu, một ngày ba bữa đều cho gọi hai thằng bé qua cung cô ăn cơm. Ninh Thư có cảm giác một thời gian mà Hoắc Thừa Vọng đã cao hơn rất nhiều, sức ăn cũng tăng rõ rệt.

Lúc Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương ăn cơm thường lén lút vứt thịt xuống dưới gầm bàn cho chó con ăn, Ninh Thư làm như không nhìn thấy.

Hoắc Thừa Vọng rất thân thiết với Ninh Thư, thỉnh thoảng không cả gọi Ninh Thư là mẫu hậu mà gọi là mẹ cơ.

Dù cái thằng nhóc này không phải con ruột mình nhưng nuôi một thời gian nên Ninh Thư cũng rất thương nó.

Âu cũng do thằng bé cô đơn quá thôi.

"Dạo này con đi chơi với hồ ly chưa?" Ninh Thư xoa đầu hỏi Hoắc Thừa Vọng, Hoắc thừa Vọng trả lời: "Dạo này hồ ly không ra hỏi tẩm cung hoàng thượng, con không chơi với nó được."

Bấy giờ Ninh Thư với gật đầu bảo: "Móng hồ ly sắc lắm, sau này chơi với nó ít thôi. Dù gì thì nó vẫn là súc sinh, bị cào là đau lắm. Thanh Dương ca ca con biết chút võ nghệ nhưng không phải lúc nào cũng bảo vệ con được."

Hoắc Thừa Vọng gật đầu bảo, "Con sẽ không để Thanh Dương ca ca bị thương đâu, Thanh Dương ca ca và chó con chơi với con là được."

Ninh Thư thầm thở phào, cuối cùng cũng làm thằng nhóc này không đi chơi khắp nơi với con hồ ly nữa.

Ninh Thư dặn dò Hoắc Thừa Vọng, "Đi chơi với Thanh Dương ca ca phải chú ý an toàn biết chưa?"

Từ sau khi hồ ly bị thương, cũng rất lâu rồi Hoắc Khanh không qua hậu cung nữa, thành ra các phi tử lại chạy đến khóc lóc kể lể với Ninh Thư.

Nhìn một đám phụ nữ chấm nước mắt khóc lóc với mình như thế làm Ninh Thư rất nhức đầu.

Mẹ nó, vị hoàng hậu này khổ thật đấy, đã chia sẻ chồng với nhiều phụ nữ như thế, mà chồng không ăn nằm với họ, họ lại còn chạy đến kể khổ với hoàng hậu, bảo hoàng hậu qua nói chồng mình đi ăn nằm với họ nữa chứ.

Phắc diu, đúng là khổ thôi rồi.

Khó làm hoàng hậu hiền huệ thục đức thật!

Ninh Thư ngồi im nhìn các cô này khóc, người nên khóc nhất phải là nguyên chủ chứ.

Sao cô cảm thấy cái chức hoàng hậu này lại là quản gia nhỉ, việc gì cũng réo tên cô hết.

Muốn ngủ với Hoắc Khanh thì tự đi mà mời chào, qua khóc với cô làm gì. Ninh Thư chỉ bảo: "Thôi đừng khóc nữa, hoàng thượng bận việc triều chính, đâu có thời gian qua hậu cung. Các người quan tâm sức khỏe của hoàng thượng hơn đi, ở đây khóc với bổn cung chẳng thà đi nấu canh bổ mang cho hoàng thượng ấy."

Các phi tần nhìn nhau, sau đó xin cáo lui rất nhanh, chắc là về nấu cái gì đó rồi.

Cô dám chắc con hồ ly mà thấy phi tần các cung mang thức ăn qua sẽ lại giận. Ninh Thư há há, cô cố tình làm các người tức chết đấy.

Hậu cung nhiều phi tử như thế, chớ có làm màu chơi trò mờ ám với một con hồ ly chứ. Mặc dù bên trong là con người, nhưng mã ngoài vẫn là súc sinh thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.