Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 1 – Chương 86:  Khẩn cầu




Dịch giả: nh0ckd255

Nghi thức ma pháp "kiểu gián đoạn" là chỉ khi người phi phàm tiến hành nghi thức ma pháp là có thể gián đoạn theo tình hình, đi hoàn thành việc trước rồi khi xong thì lại quay về tiếp tục, hơn nữa vẫn đạt được hiệu quả mong muốn.

Đây là một kỹ xảo được tạo ra qua nghìn năm phát triển của nghi thức ma pháp. Dù sao không ít nghi thức cấp cao cần rất nhiều trình tự, khả năng phải mất một hai giờ, thậm chí là nửa ngày mới hoàn thành được, mà trong quá trình ấy khó cam đoan không bị kẻ khác quấy rầy, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Trải qua những bài học xương máu của người đi trước, trải qua phản hồi của những lần thất bại, những nghi thức ma pháp có thể "gián đoạn" trở thành xu hướng chính ở tầng lớp cao, cũng gián tiếp ảnh hưởng tới tầng lớp thấp hơn.

Nhưng "gián đoạn" không có nghĩa là muốn dừng chỗ nào là dừng, muốn gián đoạn chỗ nào thì gián đoạn như thế, mà bắt buộc phải tuân theo lý luận thần bí học, nắm giữ kỹ xảo tương ứng nếu không thì việc nghi thức ma pháp mất hiệu lực là điều không thể tránh được, thậm chí còn bị cắn trả một cách khủng khiếp.

Theo như Klein hiểu thì khi bạn được một vị thần chú ý thành công, trong lúc thần đang chờ bạn nói ra nội dung cầu xin mà bạn bỗng bảo thần là "chờ xíu, tớ đi nhà tắm cái", vậy thì chúc mừng bạn, bạn vĩnh viễn không cần phải đi nhà tắm nữa.

Phù... Klein thở hắt ra, khiến cho bản thân trấn tĩnh lại. Tuy hắn đã tiến hành "nghi thức đổi vận" nhiều lần, mà lại còn thiết kế quá trình tương ứng để "Chính Nghĩa" và "Người Treo Ngược" thử, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn làm nghi thức ma pháp chân chính và phù hợp với quy định.

Nhìn gậy batoong gác vào mép giường, Klein lấy cây nến thứ ba ra, đặt nó ở chính giữa bàn học, dùng nó để tượng trưng cho chính mình. Ngay sau đó hắn lấy chiếc chén nhỏ bằng bạc mà Selina dùng cho nghi thức đặt ra trước cây nến thứ ba, để thay thế chiếc rìu có thánh huy. Bên trái là nước cất và tinh dầu có chứa các loại như hoa Ánh Trăng, hoa Thâm Miên. Bên phải là một đĩa muối, một chiếc thìa bạc, một tờ giấy giả da và một chiếc bút lông chim chấm mực.

May là Selina có đủ đồ, không thì không cách nào bày biện đầy đủ được. Mà nghi thức loại nhanh của lão Neil này không phải thứ "Thầy Bói" có thể làm được... Xem ra Selina là một người yêu thích thần bí học lâu năm đây... Ừm, không phải lâu năm thì sẽ không gây ra tai họa như vậy... Con bé mới mười sáu, chí ít cũng phải tiếp xúc trên một năm rồi nhỉ... Là ai dẫn con bé vào? Klein mải mê suy nghĩ, cầm cốc của Selina ở đầu giường, rót nước trong vào, rồi đặt đĩa muối thô bên cạnh.

Hắn lấy đồng hồ bỏ túi ra, mở nắp nhìn thoáng qua, không trì hoãn nữa mà khiến đầu óc vẽ ra từng tầng quả cầu ánh sáng, nhanh chóng tiến vào minh tưởng.

Căn phòng ngập tràn mùi hoa như có gió xoáy vô hình, Klein cất đồng hồ đi, đôi mắt trở nên sâu sắc, từ màu nâu biến thành màu đen, dường như có thể thấy được linh hồn của người khác.

Hắn đưa tay đặt ở cây nến góc trên bên phải, lòng lẩm nhẩm: "Hỡi nữ thần Đêm Tối, người là chủ nhân Đỏ Rực!"

Trong lúc lẩm nhẩm, Klein kéo dài linh tính, cọ sát tim nến. Sau mấy lần, nến bỗng được đốt cháy, ánh sáng mờ kia mang theo chút màu lam tĩnh lặng.

"Hỡi nữ thần Đêm Tối, người cũng là nữ hoàng của tai ách và sợ hãi!"

Tương tự vừa rồi, Klein thắp sáng ngọn nến thứ hai ở góc trên bên trái.

"Tôi là người bảo vệ trung thành của người, là tấm chắn chống đỡ nguy hiểm trong đêm tối, là chiếc giáo đâm tới tà ác trong sự tĩnh lặng!"

Phụp!

Ngọn nến thứ ba tượng trưng cho Klein bắt đầu cháy.

Trong ánh nến không hề lay lắt, hắn cầm con dao nhỏ bằng bạc, bắt chước Neil dùng chú ngữ, muối thô và nước trong hoàn thành việc thánh hóa. Sau đó hắn khiến linh tính mà bản thân tích tụ dâng lên theo mũi dao, dung hợp với tự nhiên.

Klein tay cầm con dao bạc chạy một vòng quanh phòng ngủ, chỗ giường thì hắn dùng đầu gối thay cho hai chân, khiến một hàng rào vô hình khép kín nơi này lại. Ánh sáng đèn đường bên ngoài lập tức biến mất, nhưng màu đỏ rực vẫn chiếu xuống như trước.

Klein trở lại trước bàn học, cầm chiếc bút lông chim, dùng linh tính kết hợp với mực viết chú ngữ và ký hiệu tránh tai ách.

Làm xong mọi thứ, hắn đặt vật trong tay xuống, lấy mấy lọ sương tinh khiết, sữa ong chúa và tinh dầu nhỏ lên ba cây nến một giọt.

Xì!

Sương mù tràn ra, khiến căn phòng trông thần bí hơn hẳn. Lại đốt vài loại thảo dược theo thứ tự, Klein lùi ra sau một bước, đọc chú ngữ tương ứng với nghi thức ma pháp "kiểu gián đoạn":

"Nữ thần Đêm Tối cao hơn cả bầu trời, xa hơn cả vĩnh hằng,

Tôi cầu xin sự chiếu cố của người;

Khẩn cầu người chiếu cố một tín đồ trung thành của người.

Tôi khẩn cầu sức mạnh Đỏ Rực;

Tôi khẩn cầu sức mạnh tai ách và sợ hãi,

Khẩn cầu người làm cho tín đồ trung thành Selina Wood của người thoát khỏi tà ác, thoát khỏi tai ách.

Tôi khẩn cầu ngài chờ đợi chốc lát, chờ cô gái bất hạnh kia."

...

"Hoa Ánh Trăng, thảo dược thuộc về mặt trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh vào chú ngữ cho ta!

Hoa Thâm Miên, thảo dược thuộc về mặt trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh vào chú ngữ cho ta!"

...

Sau khi đọc chú ngữ xong, Klein nhắm mắt và lặp lại bẩy lần trong đầu. Thấy dàn tế không có gì dị thường, hắn cầm thìa bạc lùi ra tới cửa phòng ngủ của Selina. Hắn chấm lên ngực vẽ thành mặt trăng đỏ rực, sau đó quay người giơ thìa bạc lên. Linh tính trào ra từ đầu thìa, cắt ra hình cửa trên bức tường vô hình kia.

Klein biết, lúc này dù mình có mở cửa cũng không ảnh hưởng tới sự yên tĩnh và thánh khiết của dàn tế.

Hắn lấy chiếc đồng hồ bỏ túi có hoa văn nhỏ ra, xem thời gian, rồi diễn thử các bước tiếp theo.

...

Trong phòng khách ở tầng hai, Elizabeth khe khẽ run run thi thoảng lại liếc đồng hồ treo tường một cái, lặng lẽ tính toán thời gian dưới ánh sáng của hai chiếc đèn khí gas.

Gần đến giờ rồi... Cô thầm nghĩ, đồng thời nghiêng đầu nhìn thiếu nữ tóc đỏ rượu hoạt bát kia, thấy cô ta cười sáng lạn lộ ra đôi má lúm đồng tiền, cười nói vui vẻ với những người bạn xung quanh. Nhưng càng như vậy Elizabeth lại càng cảm thấy sợ hãi, dường như một "Selina" lạnh lẽo âm u trong gương vẫn tồn tại trong đầu cô, không thể quên được.

Không thể chờ nữa! Bắt buộc phải hành động! Elizabeth bỗng đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô lắp bắp cười nói: "Selina, tớ... tớ có bất ngờ cho bạn... Bạn cùng tớ đi ra ngoài đi."

"Thật á? Không phải bạn tặng tớ quà rồi sao?" Selina ôm lấy gương, cảm thấy kinh ngạc mà đứng dậy theo.

"Bất ngờ chính là không... Không có... Bất cứ... Bất cứ dấu hiệu nào." Elizabeth cảm thấy mình chẳng có thiên phú diễn trò gì cả.

Cô ta không nói gì thêm mà rời khỏi phòng khách trước, Selina thì tươi cười và ngờ vực đi theo.

Melissa nhìn hai người bạn tốt bước đi, mày bỗng nhíu lại: Hôm nay Elizabeth thật kỳ quái... Bạn ấy gặp gỡ Klein xong thì lại càng kỳ quái... Vừa nãy bạn ấy đột nhiên chạy ra ngoài bảo là vội tới toilet, nhưng vì sao vẻ mặt lại kích động như vậy...

...

Lúc này ở cửa phòng ngủ của Selina, Elizabeth hít vào một hơi thật sâu, nói với cô gái phía đối diện: "Chúng ta vào phòng của bạn đi."

"Elizabeth, tớ thấy bạn rất khẩn trương, rất sợ hãi, sao thế?" Selina nhìn bạn tốt mà không hiểu gì cả, lại phát hiện cơ thể bạn đang run rẩy.

"Kích động, đúng vậy, là kích động!" Elizabeth liếc chiếc gương trong tay Selina, xoay người gõ cửa, một dài hai ngắn.

"Sao phải gõ cửa..." Selina càng không hiểu.

Kẹt, cửa phòng ngủ của cô mở ra, Klein mặc áo đuôi tôm màu đen, đầu đội mũ phớt xuất hiện trước mặt hai cô gái.

"Bất ngờ? Đây là bất ngờ?" Selina há hốc miệng, đầu óc mơ hồ.

Ngay lúc này, Klein bỗng giơ tay bắt lấy cổ tay Selina rồi kéo cô ta vào phòng, khiến Elizabeth sững sờ tại chỗ. Cùng lúc đó, Klein chỉ thìa bạc ra, đưa linh tính ra nhanh chóng bổ sung con đường hình cánh cửa mà nãy hắn vừa cắt ra.

Bức tường linh tính vô hình đóng kín căn phòng lại, che giấu tiếng thét của Selina ở trong.

Sầm!

Klein đóng cửa thật mạnh, không liếc Selina cái nào mà chạy về trước bàn đọc sách.

Cô thiếu nữ tóc dài màu đỏ rượu ngừng thét, ngẩng đầu nhìn căn phòng một lượt. Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, làn da tái nhợt đi, mười ngón tay nhanh chóng mọc ra những móng tay nhọn hoắt và trắng hếu.

Lúc này Klein đã quay về trạng thái minh tưởng, vừa nhỏ ba giọt tinh dầu hoa Ánh Trăng lên ba ngọn nến, vừa cất cao giọng thì thầm:

"Chủ nhân Đỏ Rực tối cao, nữ hoàng tai ách và sợ hãi vĩ đại,

Tôi khẩn cầu ngài đưa chiếu cố xuống;

Chiếu cố cho cừu non Selina Wood bị lạc của người!"

Trong lúc đọc chú ngữ, hắn lấy tờ giấy giả da rồi đưa nó vào ngọn nến tượng trưng cho người khẩn cầu.

Ù!

Hắn cảm nhận được gió lạnh từ sau lưng, cảm nhận được một thứ sức mạnh nặng nề đánh úp tới.

Tấm da dê bắt lửa, Klein ném nó vào trong chén nhỏ bằng bạc, bản thân thì hạ người xuống, tránh thoát một cú cào chết người.

Ù ù ù!

Tiếng gió trở nên dữ dội, Klein chỉ cảm thấy linh tính của mình trào ra ngoài như thủy triều, hoàn toàn không áp chế được. Hắn thấy tấm giấy da dê bốc cháy trong chén bạc tỏa ra màu đen sậm tĩnh lặng, nghe thấy sau lưng có vật nặng ngã rầm xuống sàn.

Bùm! Choang!

Trong hai âm thanh gần như không tách rời, khí thể vô hình màu xanh đen rót vào trong chén bạc, biến mất trong màu đen sậm như ảo giác kia.

Klein lăn sang bên cạnh, thuận thế đứng dậy, rồi rút súng dưới nách ra. Nhưng khi hắn tập trung nhìn lại, chỉ thấy cô gái đáng yêu Selina ngã xuống đất, chiếc gương mạ bạc vỡ thành vô số mảnh nhỏ trên thảm. Mà những mảnh vụn kia không còn phản chiếu Selina nữa, mà chiếu ra hình cắt của trần nhà, của Klein.

Lúc này, Klein chưa đóng linh thị thấy toàn bộ xanh đen tà dị trong khí tràng của Selina đã biến mất, mọi thứ trở lại bình thường, chỉ là có vẻ mỏng và yếu đi rất nhiều.

Phù... Hắn vừa thả lỏng thì cảm thấy ấn đường đau từng đợt, đầu cũng đau từng đợt. Đau đớn truyền khắp toàn thân hắn, khiến hắn thật muốn lăn lộn dưới đất.

Klein nắm chặt tay lại, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, cái nào cũng màu đen hệt như lũ côn trùng mềm đang uốn éo.

Cùng lúc đó hắn nghe được tiếng kêu gào im ắng, nghe được tiếng lẩm bẩm xé rách tinh thần mình.

Chừng mười mấy giây sau, hắn mới hòa hoãn lại được, chỉ cảm thấy trán và ngực ướt đẫm mồ hôi.

"Nghi thức ma pháp vừa nãy đã rút sạch linh tính, khiến sức mạnh phi phàm của ta suýt nữa mất khống chế?" Klein đoán.

Mà chuyện này cũng khiến hắn phát hiện bản thân dường như đã tiêu hóa được không ít tinh thần còn sót lại trong ma dược, bởi vì nếu dựa theo tính toán về cường độ ban đầu khi uống ma dược, hắn cảm thấy nếu ban nãy mình không chống chọi được là sẽ sụp đổ thành quái vật ngay lập tức.

"Phương pháp đóng vai" có tác dụng đấy chứ... Klein gõ nhẹ ấn đường, rồi lau mồ hôi. Hắn quay người về phía dàn tế, vẽ hình mặt trăng trên ngực rồi cất cao giọng nói: "Ca ngợi Nữ Thần!"

Sau đó hắn tắt các ngọn nến theo thứ tự, nhanh chóng dọn dẹp dàn tế. Sau khi đặt các đồ vật lại bàn học, hắn dùng thìa bạc hóa giải bức tường linh tính.

Ù!

Tiếng gió quanh quẩn rồi lặng lẽ lui đi. Klein thở một hơi nhẹ nhõm, vẫn còn thấy sợ chuyện vừa rồi:

"Nếu không phải ta diễn thử trước, hoàn thành nghi thức một cách thuận lợi, e là có chuyện rồi... Hơn nữa đến giờ ta vẫn chưa biết đối thủ là ai, kẻ địch là ai... May là, ừm, may là phòng này có trải thảm, nên ta có lăn lộn cũng không hỏng quần áo..."

Hắn lắc đầu, thò tay mở cửa phòng Selina ra.

"Sao rồi?" Elizabeth lùi sau hai bước, khẩn trương hỏi.

Klein thấy cô nàng sợ hãi, bèn lấy mũ phớt xuống, cười ôn hòa đáp: "Tôi đã sửa lỗi sai khi xem bói ma kính cho cô ấy, chuyện đã được giải quyết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.