Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1616




Trên thảo nguyên chỉ có cỏ xanh và đất bùn, đá tảng khá hiếm gặp.

Đá tảng lại rất nặng, quân Bắc phạt không thể mang theo quá nhiều, giờ cũng không thể ném bùn về phía địch mà nhỉ?

Cho nên theo kế hoạch của Kim Phi và Trương Lương thì quân Bắc phạt đưa xe bắn đá theo chủ yếu để phòng ngự trên tường thành sau khi đã giành lại được thành Du Quan.

Vũ khí tầm xa quan trọng nhất của quân Bắc phạt chính là nỏ hạng nặng.

Mà những tên đang bò về phía trước kia chính là đối tượng ngắm bắn tốt nhất.

Trên lưng tử sĩ đều cõng một tấm ván, cung tên bình thường rất khó làm chúng bị thương được, nhưng nếu dùng nỏ hạng nặng lại phải bắn từng tên một.

Lúc này, màn mưa dày đặc, chưa nói tới việc có bắn trúng hay không, riêng chuyện phải bắn từng mũi tên một đã không có lợi lắm rồi.

Dẫu sao vật tư quân Bắc phạt đem theo cũng có hạn, tên nỏ bị sử dụng một cách lãng phí như vậy, đến lúc tổng tiến công thì biết đánh bằng gì?

“Xe bắn đá đâu, đập chết chúng cho tai” Trương Lương lạnh giọng hạ lệnh.

Tuy lần này xe bắn đá không phải vũ khí trọng yếu của quân Bắc phạt, số lượng đá mang theo cũng không nhiêu nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.

Mệnh lệnh của Trương Lương vừa truyền xuống, nhân viên hậu cần lập tức mang một tảng đá hình tròn để vào xe bắn đá, sau đó hét to bắn về phía tử sĩ đang bò.

Lí do phải dùng tảng đá hình tròn là để sau khi đá rơi xuống đất có thể tiếp tục lăn tròn tạo thành tổn thương cho người khác, nếu ngựa chiến chạy nhanh đạp trúng cũng sẽ bị thương.

Trên lưng tử sĩ vác tấm ván có thể cản lại cung tên bình thường, nhưng không cản được sức va đập của đá tảng.

Rất nhanh sau đó, tử sĩ bò trên hố đã bị đập chết sạch.

Nhưng nhân viên hộ tống còn chưa kịp vui mừng thì đã có thêm một nhóm tử sĩ cõng ván bò tới.

“Lương ca, lần này bọn chúng đã tản ra, tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Số đá tròn chúng ta đem theo không nhiều, dùng tiếp mấy lần thì sẽ hết sạch!”

Đại Tráng hỏi dò: “Hay là chúng ta phái lính trinh sát ra giết hết bọn chúng?”

Lính trinh sát là binh lính tinh nhuệ được Trương Lương chọn ra từ trong các đội khác nhau, hoàn toàn có thể đánh một đấu một với người Đông Man được.

“Nếu lính trinh sát được điều động, đối phương chắc chắn sẽ bám riết không tha, sau đó người Đông Man chắc chắn sẽ nhân cơ hội phát động tổng tiến công!”

Trương Lương lắc đầu nói: “Đến lúc đó lính trinh sát lăn lộn cùng một chỗ với kẻ địch, vậy tiểu đoàn Thần Cung rốt cuộc có nên đánh hay không đây?”

“Suýt chút nữa lại trúng gian kế của bọn chúng rồi!" Đại Tráng nghe vậy chợt bừng tỉnh.

Nỏ hạng nặng của tiểu đoàn Thần Cung chẳng phân biệt được địch ta, nếu lính trinh sát thực sự lăn lộn cùng một chỗ với địch thì sẽ rất phiền phức.

Nếu không đánh, vậy họ chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch lao tới trước mặt, tiểu đoàn Thần Cung cũng sẽ mất tác dụng hoàn toàn.

Còn nếu đánh, ngay cả lính trinh sát phe mình cũng sẽ bị công kích.

Động thái này sẽ làm binh lính phe ta chạnh lòng, trở thành một biện pháp đả kích tinh thần, cũng là hành động Kim Phi quyết không cho phép diễn ra.

Đại Tráng đang chuẩn bị nói gì đó thì một tên lính liên lạc đã chạy tới, thở hồng hộc hô:

“Báo cáo thống lĩnh, trận địa phía bắc cũng xuất hiện người Đông Man!”

Ngay sau đó lại có hai lính liên lạc nữa chạy tới.

Phía tây và phía nam cũng xuất hiện tử sĩ của Đông Man.

“Chúng ta đã bị bao vây!” Lúc này Đại Tráng mới hiểu được vì sao khi nấy Trương

Lương lại không đồng ý với đề nghị điều quân tiếp viện từ các hướng khác tới.

Hoá ra Trương Lương đã sớm đoán được đối phương sẽ làm như vậy rồi.

"Phải làm sao bây giờ, Lương ca?" Đại Tráng hỏi: "Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn tử sĩ lấp hố vùi ngựa và tiến tới gần chiến hào được?”

Tấm ván trên lưng tử sĩ không chỉ dùng để chắn mũi tên, còn cần sử dụng để lót đường khi chúng tiếp cận chiến hào.

Trương Lương nhắm mắt lại suy nghĩ một chốc rồi mở miệng nói với lính liên lạc: "Truyền lệnh xuống các bộ, bảo họ không cần để ý tới đám tử sĩ, mặc kệ chúng lót đường, bảo tiểu đoàn Thần Cung chuẩn bị nghênh đón đợt công kích đầu tiên của địch!"

"Rõ!" Lính liên lạc cưỡi ngựa chạy đi.

"Gặp phải đối thủ rồi!"

Trương Lương nhìn về phía đông, cảm thán một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.