Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1609




“Tần thống lĩnh, ta không hề coi thường người Đông Man."

Kim Phi lắc đầu nói: "Chỉ là ta tin tưởng tiêu cục Trấn Viễn, tin tưởng quân Trấn Viễn, cũng tin tưởng Lương cal"

"Quốc sư, ta là một kẻ lỗ mãng, ngài đừng trách ta nói thẳng."

Tân Trấn nói: "Tân mỗ bất tài, nhưng cũng biết chút chiến thuật quân sự, lần trước ngài có thể đánh bại Yakimo, theo Tần mỗ thấy, nguyên nhân chủ yếu là do quốc sư đại nhân đã phái người bỏ thuốc quân Đông Man, khiến bọn chúng tạm thời mất đi sức chiến đấu, hơn nữa lần đầu tiên khinh khí cầu xuất hiện có sức uy hiếp rất lớn đối với người Đông Man, cộng thêm lúc ấy chiến trường đang hỗn loạn, thế nên người Đông Man mới dễ dàng đầu hàng.

Nhưng bây giờ người Đông Man đã biết khinh khí cầu, cũng nhất định sẽ đề phòng bị bỏ thuốc lần nữa, lựa chọn duy nhất của quân Bắc phạt chính là đối đầu trực diện!"

"Đối đầu trực diện thì sao?" Kim Phi bình tĩnh hỏi.

"Quân Bắc phạt chỉ có bốn ngàn người, sao có thể thắng được kẻ thù là vua Đông Man và một trăm ngàn đại quân được hắn dẫn theo?"

Tân Trấn lo đến mức giậm chân.

Theo anh ta thấy, Kim Phi quá tự cao tự đại.

Nếu không phải cân nhắc đến thân phận hiện tại của Kim Phi, e là anh ta đã mắng Kim Phi rồi.

"Có phải là đối thủ hay không, phải đánh xong mới biết." Kim Phi nói.

"Quốc sư đại nhân phải chăng đã có kế sách?" Tần Trấn hỏi.

"Chỉ là đánh một đám người Đông Man thôi, cần gì kế sách?" Kim Phi lắc đầu.

"Không có kế sách?" Tần Trấn nhìn Kim Phi như nhìn kẻ điên: "Ý của quốc sư là, ngài định dùng một nghìn nhân viên hộ tống và ba nghìn tân binh để đối đầu trực diện với một trăm nghìn đại quân của người Đông Man?”

Anh ta còn tưởng rằng Kim Phi và Trương Lương đã lập ra được kế sách tuyệt diệu gì, ai ngờ Kim Phi lại để cho Trương Lương tấn công trực diện đại quân Đông Man.

Bốn nghìn đối đầu với một trăm nghìn, đây không phải là điên thì còn là cái gì được nữa?

"Đúng vậy!" Kim Phi gật đầu, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Ngài... Ngài...

Tần Trấn cảm thấy cụm từ tự cao tự đại đã không đủ để miêu tả Kim Phi nữa rồi: 'Quốc sư đại nhân, ngài làm thế là đang để quân Bắc phạt đi chịu chết, là đang xem mạng người như cỏ rác đấy ngài biết không?”

Nghe lời chỉ trích của Tần Trấn, Kim Phi mỉm cười, không giải thích gì, nhưng Cửu công chúa không nghe nổi nữa.

"Tần thống lĩnh, nói như vậy có quá lời rồi không?”

Cửu công chúa nói: "Tần thống lĩnh đừng quên, lúc trước quân Trấn Viễn chỉ phái ra ba trăm người, đã trấn áp được mấy chục ngàn phản tặc của nhà họ Tào!"

Tần Trấn thật sự sốt ruột rồi, phản bác: "Điện hạ đại nhân cũng đừng quên, lần này quân Bắc phạt không phải đối đầu với thổ phỉ, mà đối đầu với vua Đông Man và một trăm nghìn quân tinh nhuệ do đích thân hắn dẫn dắt!"

Cửu công chúa còn định nói tiếp, lại bị cái nháy mắt của Kim Phi ngăn lại.

"Tần thống lĩnh, đa tạ ngài đã đến thông báo tin tức này cho ta, cũng đa tạ ngài đã lo lắng cho quân Bắc phạt."

Kim Phi nói: "Thế nhưng Tần thống lĩnh cũng là người chỉ huy binh lính, hẳn biết rõ điều kiêng ky nhất trên chiến trường chính là sự chỉ huy bị rối loạn, nếu đã giao quân Bắc phạt cho Lương ca chỉ huy mà ta lại nhúng tay vào thì không thích hợp."

Tần Trấn nhìn sơ qua là biết Kim Phi và Cửu công chúa có chuyện giấu mình.

Nhưng hai người một người là công chúa, một người là quốc sư, cho dù Tần Trấn nhìn ra rồi, cũng không thể ép bọn họ nói, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Thật ra thì ta đến tìm quốc sư cũng không phải để thông báo tin tức cho quốc sư, mà để truyền đạt mệnh lệnh của bệ hạ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.