Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1236




Kim Phi cũng không có cách nào, chỉ đành cố gẳng bồi dưỡng khả năng quan sát của nhân viên hộ tống ở trạm gác.

“Điều tra!" Đường Đông Đông nói: “Tiêu Ngọc, không cần biết cô dùng cách gì, buộc phải tra ra xem bọn họ tới từ đâu!”

“Ta lập tức sắp xếp người đi điều tra, tin là chẳng mấy. chốc sẽ có tin tức!”

Tiểu Ngọc lập tức đứng dậy: “Có lẽ tạm thời không tra ra được bọn họ tới từ đâu, nhưng ít cũng biết bọn họ tới từ hướng nào.”

“Đúng vậy!” Đường Đông Đông gật đầu: “Ngoài ra gọi Trịnh đại ca đến đây một chút”

“Được!” Tiểu Ngọc ra ngoài sân, đang chuẩn bị cho người đi gọi Trịnh Phương, kết quả là tự Trịnh Phương đã chạy tới.

Phía sau còn có hai người Thiết Chùy, Thiết Ngưu đi theo.

Bây giờ Kim Phi, Trương Lương, Khánh Mộ Lam đều không ở trong làng, công tác phòng thủ trong làng do Trịnh Phương phụ trách, hai người Thiết Ngưu, Thiết Chùy hỗ trợ.

Thiết Chùy từng đảm nhiệm vị trí đội trưởng thân vệ của Kim Phi, sau khi bị thương ở thành Vị Châu, Đại Lưu trở thành đội trưởng thân vệ.

Sau khi vết thương khỏi anh ta đi theo Lạc Lan và Hàn Phong tới kinh thành xây dựng thị trường.

Khi Kim Phi rời Tây Xuyên, đã cố ý gọi anh ta và Hàn Phong từ kinh thành trở về.

Hàn Phong dẫn người đi Tây Xuyên hội hợp cùng Kim Phi, phụ trách việc tình báo, Thiết Chùy ở lại giúp đỡ Trịnh Phương, trấn giữ doanh trại.

Thiết Ngưu là chiến hữu của Trương Lương, xem như là nhân viên hộ tống số hai của tiêu cục Trấn Viễn, bây giờ là tiểu đoàn trưởng của đoàn nhân viên hộ tống thứ hai, được Kim Phi tin cậy.

Những người từng chịu khổ cực kì quý trọng ngày lành khó có được, cho nên Thiết Ngưu làm việc vô cùng chăm chỉ, thường xuyên tự mình dẫn dắt nhân viên hộ tống, tiêu diệt những tên thổ phỉ dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn.

Ủy danh hiển hách của tiêu cục Trấn Viễn trên giang hồ, gần như là do Thiết Ngưu dẫn người đánh ra.

€ó lẽ vì giết nhiều người quá, nên bây giờ Thiết Ngưu càng im lặng hơn trước kia, khí thế càng dũng mãnh.

Vì sự an toàn trong làng, Trương Lương nuôi mấy con chó, buổi tối đi tuần tra cùng đội tuần tra.

Những con chó này bình thường rất hung dữ mạnh mẽ, nhưng vừa thấy Thiết Ngưu là tất cả đều sợ tới mức cụp đuôi vào, rụt cổ không dám lên tiếng.

Đa phần thời gian Thiết Ngưu đều bôn ba bên ngoài, lần này cũng là bị Kim Phi gọi về.

“Tiểu Ngọc, cô đi đâu vậy?” Trịnh Phương ngăn Tiểu ngọc lại hỏi.

Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, nghe nói chuyện của đỉnh Song Đà, Trịnh Phương đi tìm Tiểu Ngọc trước, muốn hỏi thăm tình hình tỉ mỉ kĩ càng.

Kết quả là Tiểu Ngọc không ở đây, nên anh ta lại tìm tới chỗ này.

“Trịnh đại ca, tẩu tẩu sắp xếp cho ta đi xử lí tí việc, mọi người vào trước đi, ta sắp xếp xong sẽ tới ngay.”

Tiểu Ngọc nhanh chóng nói: “Vừa rồi Đường xưởng trưởng. bảo ta đi tìm các người đấy.”

“Được!” Trịnh Phương gật đầu, dẫn Thiết Ngưu, Thiết Chùy Vào sân.

Một lát sau, Tiểu Ngọc đã trở lại.

Khi về, đúng lúc nghe thấy Thiết Chùy nói ết Ngưu, huynh nói chuyện có đầu óc tí được không, rõ ràng là có người thừa dịp tiên sinh không ở đây, phòng thủ ở làng Tây Hà chúng †a trống rỗng, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nếu huynh dẫn mấy trăm người đi đến đỉnh Song Đà, trong làng trống không, nhỡ có người đánh vào làng thì làm sao?”

“Đúng là vì bọn chúng muốn cháy nhà đi hôi của, chúng ta mới phải ra tay tàn nhãn, khiến bọn chúng không dám tới nữa.”

Thiết Ngưu n ng như đệ, chỉ dẫn hơn một trăm người qua đó, hợp lực với huynh đệ đỉnh Song Đà đánh cho bọn chúng bỏ chạy, nhỡ chúng ta vừa đi khỏi, bọn chúng lại tới nữa, phải làm sao?”

“Vậy để hơn một trăm người đóng giữ ở đỉnh Song Đà.” Thiết Chùy nói: “Xưởng muối ở đỉnh Song Đà quá quan trọng, không thể xảy ra bất kì sơ xuất nào, nếu không muối ăn của cả Quảng Nguyên sẽ thành vấn đề, cần phải có người ở lại lâu, không chỉ bảo đảm cho xưởng muối sản xuất bình thường, mà còn phải đảm bảo đưa được muốn ăn ra ngoài.”

“Xưởng muối quan trọng, núi Thiết Quán không quan trọng à? Hắc Thủy Câu không quan trọng sao? Núi Miêu Miêu không quan trọng chắc?”

Thiết Ngưu đầy sát khí nói: “Người của chúng ta bây giờ căn bản không đủ dùng, chỉ có thể ra tay tàn nhãn, tới một đứa giết một đứa, như vậy mới có thể khiến đám thổ phỉ biết rắng, tới Kim Xuyên gây chuyện sẽ chết thì bọn chúng mới là kẻ phải sợ hãi!"

“Đúng là cha huynh đặt cho huynh cái tên không sai tí nào, huynh chính là một cái đầu trâu sắt, chỉ biết giết giết giết, chẳng biết động não gì hết!”

“Đệ biết động não, vậy đệ nói xem bây giờ nên làm sao?”

“Ta..” Thiết Chùy bị hỏi cho câm nín. Nếu anh ta có biện pháp, thì vừa nấy đã nói luôn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.