Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 982




Trong nắng sớm, công chúa mặc trang phục cứng cáp, mái tóc dài tung bay, đánh vào chiếc trống cao hơn cả cô ấy.

Tần suất đánh trống không dồn dập lắm, nhưng dùng sức rất lớn.

Hồi này, lại thêm một hồi nữa! Cho người ta cảm giác kiên định, có lực.

Kim Phi ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng cũng trào dâng một cảm giác chấn động.

Thời phong kiến, dấu vết của hoàng thất đi sâu vào lòng người.

Bá tánh cực kì kính sợ với quyền lực hoàng gia.

Hành động này của Cửu công chúa, giúp sĩ khí tăng lên không gì sánh kịp.

Đừng nói Đại Khang, thế giới này trong lịch sử, không có công chúa nào mặc trang phục quân đội, tự mình ra đánh trống.

Bây giờ cho dù bảo binh lính quân Uy Thắng đi chịu chết, bọn họ cũng bằng lòng.

Nhưng hành động này của Cửu công chúa, cũng sẽ kích thích Đan Châu, ra lệnh tấn công mãnh liệt hơn.

Ở trận địa đối diện, Đan Châu đang phẫn nộ vì nỏ liên hoàn Gia Cát đột nhiên xuất hiện.

Gã thật sự không hiểu, sao Kim Phi lại có nhiều trò như vậy.

Cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, bom chớp sáng thì cũng thôi đi, bây giờ còn làm ra cái vũ khí giết người lớn như vậy.

Nhưng dù nỏ có lợi hại, nhưng nếu điều binh lính mang khiên nặng qua đó, cũng không phải là không có sức phản kháng.

Thật ra nói về cái này, nếu chuẩn bị đầy đủ, lực sát thương toàn diện của nỏ, vẫn không lớn bằng xe bắn đá hạng nặng.

Xe bắn đá bắn vào khu vực rộng lớn, hơn nữa nếu bị đánh trúng, không chết thì cơ bản cũng không cứu giúp được.

Tấm chắn hoàn toàn không có tác dụng, hoàn toàn không ngăn cản được hòn đá bắn từ trên cao tới.

Cũng may khả năng nạp đạn và tích trữ của xe bắn đá hạng nặng đều chậm, hơn nữa khó điều chỉnh góc độ, binh sĩ có thể tránh khỏi phạm vi công kích của xe bắn đá, cũng có thể tiến lên trong lúc tích trữ đá.

Chỉ cần vọt vào chỗ gần chiến hào, vì tránh cho đồng đội bị thương, xe bắn đá sẽ không công kích.

Nếu không thì không thể đánh nữa.

Mấy năm nay chiến tranh nhỏ lẻ giữa Thổ Phiên và Đại Khang chưa từng dừng lại, đây cũng không phải lần đầu tiên Đan Châu đánh nhau với quân đội Đại Khang, gã quá hiểu biết tác phong của binh sĩ Đại Khang rồi.

Bây giờ quân Uy Thắng còn chiếm ưu thế của công sự, đánh đá thuận lợi, cho nên vẫn duy trì sức chiến đầu được.

Đồng thời khi binh lính Thổ Phiên tấn công, cũng chôn hết ở chiến hào.

Chờ khi chiến hào được lấp phẳng, quân Uy Thăng không còn ưu thế về công sự nữa, chắc chăn sẽ không phải là đối thủ của cựu binh Thổ Phiên đầy kinh nghiệm.

Đến lúc đó tình thế sẽ xoay chuyển nhanh chóng.

Gã cứ tập trung công kích vào một chỗ, chỉ cần mở được cửa đột phá, đánh bại một nơi trên trận địa, sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, nhanh chóng hình thành cuộc chạy loạn lớn.

Đến lúc đó gã sẽ giết ngược lại.

Cho nên, mặc dù Đan Châu kinh ngạc phẫn nộ vì sự xuất hiện của nỏ liên hoàn Gia Cát, nhưng không hoảng loạn.

Nhưng ngay lúc này, gã nghe thấy tiếng hoan hô của quân Uy Thắng.

Phát hiện rất nhiều quân Uy Thắng đang kêu gọi Cửu công chúa, Đan Châu híp mắt nhìn về đỉnh dốc Đại Mãng.

Ngay khi nhìn thấy Cửu công chúa đánh trống ở đỉnh núi, Đan Châu đột nhiên đứng lên.

Là một lão tướng, gã hiểu rất rõ điều này có ý gì.

Cùng là một quân đội, có và không có sĩ khí, sức chiến đấu sẽ khác nhau như trời với đất.

Chỉ cần Cửu công chúa còn sống, sĩ khí của quân Uy Thắng không thể tiêu tan.

Tất cả kế hoạch lúc trước của gã đều vô ích.

Đừng nói là bắt sống Cửu công chúa, chính gã cũng không rõ liệu mình có thể sống sót rời khỏi Đại Khang hay không.

Chỉ trong nháy mắt, Đan Châu đã đưa ra quyết định!

Thà cắt đứt một ngón còn hơn là khiến mười ngón đều bị thương!

Cần nhanh chóng tìm ra một điểm, đột phá với tốc độ nhanh nhất, sau đó lên núi bắt Cửu công chúa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.